Hoắc Vũ Hạo thở hổn hển gầm gừ hỏi:
- Phục chưa?
- Phục cái đầu ngươi, buông ta ra.
Vương Đông giận dữ giãy dụa không ngừng. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đã dùng hết sức lực của mình lại còn dẫn động cả hồn lực, bản thân hắn lại không sử dụng vũ hồn, làm thế nào cũng không thoát ra được.
- Thua không dám nhận sao? Vừa rồi ta mà dùng đao là người đã chết rồi.
Hoắc Vũ Hạo không chút nhân nhượng gầm lên. Lúc này hắn khóa người Vương Đông mới phát hiện hóa thân thể tên này hết sức mềm dẻo, thậm chí còn có chút cảm giác mềm mại. Một đứa con trai mà trên người lại có loại khí chất này, tuy kì lạ nhưng cũng rất thoải mái.
Nghe Hoắc Vũ Hạo nói, Vương Đông nhất thời giật mình, ngẩn ngơ, phản kháng cũng giảm xuống vài phần. Đúng a! Vừa rồi đầu hắn đau đớn, tuy choáng váng không bao lâu nhưng cả hai đứng gần như thế, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn xuống tay thì dễ như trở bàn tay.
- Ta thua, ngươi đứng lên đi.
Vương Đông tức giận nói, đôi mắt lộ rõ vẻ không phục và oán hận.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo không dễ dàng buông hắn ra mà lạnh lùng nói:
- Những điều ngươi nói ban nãy ta không phải là không làm được, ta làm không phải vì sợ ngươi mà vì ta xem ngươi là bạn cùng phòng với ta. Ta biết, ngươi mạnh hơn ta, nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, nếu còn tiếp tục vũ nhục ta, cho dù liều mạng ta cũng phải bắt ngươi trả giá.
Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả hồn thú. Hận ý trong mắt Vương Đông nháy mắt tan biến, chỉ còn lại ánh nhìn hoảng sợ. Thực lực người này rõ ràng không bằng hắn, nhưng khí thế, hắn chịu thua không bằng.
Hoắc Vũ Hạo từ từ thả Vương Đông ra, lui về sau vài bước rồi mới xoay người về ký túc xá.
Vương Đông nằm yên trên mặt đất một lúc mới ngồi dậy, lê thế lết thết đi về ký túc xá. Lúc này, bên tay hắn chợt vang lên một giọng nói già nua:
- Ngươi đúng thật đã thua, không chỉ là đánh nhau, mà còn thua về mặt tinh thần.
- Tại sao?
Vương Đông quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm lão nhân, vẻ mặt không cam lòng, nói:
- Ta rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu ta muốn, hắn tuyệt đối không có cơ hội đánh trúng ta, hắn dựa vào cái gì mà có thể thắng ta chứ?
Lão giả kia chỉ vào ngay trái tim mình, nói:
- Đây, hắn có một trái tim dũng cảm, mà ngươi thì không. Coi thường cái chết, việc này không phải ai cũng có thể làm được.
Vương Đông ngơ ngẩn giây lát rồi hướng về lão giả cuối đầu.
- Lão gia gia, cám ơn người đã thức tỉnh.
Nói xong hắn liền lập tức quay về ký túc xá.
Vương Đông về đến ký túc xá đã thấy Hoắc Vũ Hạo bắt đầu minh tưởng. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, hừ một tiếng, quay sang trải chăn đệm lên giường.
So với cuộc sống khốn khó của Hoắc Vũ Hạo thì Vương Đông tốt hơn nhiều, chăn làm bằng da thú thật dày, không biết là của hồn thú nào nữa, cùng với chăn bông, trông có vẻ rất mềm mại thoải mái. Tủ áo bên cạnh đã chất đầy quần áo và vật dụng của hắn, nhưng vẫn còn một số thứ rơi rớt, Vương Đông cũng chẳng thèm thu dọn, cứ trải chăn xong rồi lên giường nằm ngủ.
Hai ngày sau đó, cả ai cũng không thèm để ý đến nhau, ai làm việc nấy, Vương Đông có chút kinh ngạc là Hoắc Vũ Hạo ngoài việc ra ngoài ăn cơm thì từng giờ từng khắc đều trong trạng thái tu luyện. Hắn có thể nhìn ra cảnh giới của Hoắc Vũ Hạo càng chứng tỏ thực lực của hắn hơn xa người kia, mà cũng vì vậy trong lòng hắn lại càng không phục, Bằng thực lực này của hắn mà lại có thể thắng mình sao?
Cuối cùng kỳ tuyển sinh lần này cũng đã kết thúc, ký túc xá tân sinh đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Tuy rằng mỗi phòng diện tích không lớn, nhưng ở đây cũng chỉ có mỗi hai người ở mà thôi. Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng mỗi phòng đều cách âm rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo không ngừng tu luyện, sau trận đấu với Vương Đông hắn đã hiểu ra rất nhiều điều, lần đó có thể chiến thắng Vương Đông chẳng qua nhờ vào Thiên Mộng băng tằm thức tỉnh đánh ra một chiêu.
Con băng tằm này quả thật không phải hồn thú cường đại gì, Bách vạn niên Thiên Mộng băng tằm giao cho Hoắc Vũ Hạo bốn cái kỹ năng cũng không phải mạnh lắm. Theo thứ tự là Tinh Thần Tham Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Quấy Nhiễu và Linh Hồn Trùng Kích.
Hai kỹ năng đầu tiên hắn đã sử dụng thành thục rồi, hắn lúc trước đã thử nghiệm cùng với Bối Bối uy lực của nó. Mà Tinh Thần Quấy Nhiễu là kỹ năng hạn chế hoặc quấy nhiễu sự tấn công của đối thủ, lấy hắn làm trung tâm, có tác dụng trong phạm vi ba mươi thước. Nhưng hiện giờ tác dụng của nó cũng không lớn, với tu vi hiện tại chỉ có thể khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy hốt hoảng trong giấy lát mà thôi. Hơn nữa kỹ năng ấy hắn chỉ có thể vận dụng trong vòng ba giây, hồn lực tiêu hao gấp mấy lần hai kỹ năng trước.
Mà Linh Hồn Trùng Kích lại là kỹ năng có sức công kích duy nhất trong bốn kỹ năng kia, nên so ra lực công kích của nó mạnh hơn một chút, chỉ là cái mạnh hơn này cũng không nhiều lắm mà thôi. Hoắc Vũ Hạo sở dĩ có thể chiến thẳng Vương Đông là nhờ dung hợp năng lực này với Tử Cực Ma Đồng. Hiệu quả so với tượng tượng của hắn còn cao hơn mấy phần. Đương nhiên, cũng nhờ Vương Đông không đề phòng, nếu hắn có chuẩn bị, thì hiệu quả có lẽ sẽ không cao đến vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLNhưng nói thế nào, Vương Hạo có bốn kỹ năng này có thể nói đã sơ lược hình thành được bộ khuôn cho việc tu hành Khống Chế hệ sau này, bất quá, đại sư huynh đã nói với hắn, trong năm đầu chưa thể phân biệt được hệ của mình, hết thảy phải sống sót qua năm nhất đã.
- Này, hôm nay nhập học mà ngươi còn ngồi ngây ngốc ở đây sao?
Vương Đông lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo khiến hắn bừng tĩnh. Hắn mới ăn xong bửa sáng đang định ngồi xuống tu luyện tiếp.
- Đến ngày nhập học rồi sao?
Hoắc Vũ Hạo giật mình, hỏi theo bản năng. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyên với nhau sau trận chiến hôm đó.
Vương Đông không thèm nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp:
- Còn nửa canh giờ nữa.
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo đáp lại một tiếng rồi nhắm hai mắt bắt đầu minh tưởng. Trong mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn quen thuộc quá trình vận hành Hoàng Thiên Công, trong vòng nửa canh giờ là hắn đã có thể hoàn thành xong một chu kì, hồn lực cũng theo đó tăng thêm một ít.
Vương Đông không nghe được câu Hoắc Vũ Hạo trả lời nên quay người lại nhìn, thấy tên kia đã nhắm mắt minh tưởng bực bội lẩm bẩm:
- Đúng là điên.
Nói xong hắn cũng quay người đi ra ngoài. Hai ngày nay rõ ràng hắn không thấy tên kia ngủ một chút nào a.
Cửa tòa Giáo Học Lâu màu trắng đã mở, các tân sinh mặc đồng phục màu trắng nối đuôi nhau mà vào, trên ngực mỗi người đều có thêu huy hiệu học viện Sử Lai Khắc, một con quái vật nhỏ màu xanh biếc.
Đệ tử cấp khác nhau đồng phục cũng có màu khác nhau, màu sắc giống với màu của từng tòa Giáo Học Lâu tương ứng.
Khi Hoắc Vũ Hạo vội vàng chạy đến tòa tân sinh Giáo Học Lâu thì một tiếng chuông thánh thót cũng vang lên, hắn chạy nhanh vào liền thấy một phòng học có treo bảng
"Nhất Ban", liền không chút do dự tiến vào.