Nháy mắt sau, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như có hai cỗ nhiệt lưu từ nơi tiếp xúc ở bàn tay mình và Mã Tiểu Đào xông vào tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể.
Có điều hôm nay dù sao cũng không giống với tình huống ngày hôm đó, tu vi lúc này của hắn đang ở trạng thái đỉnh cao,Hồn Lực bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển hóa thành khí tức của Cực Hạn Chi Băng đồng hóa luồng hỏa nguyên tố điên cuồng này, đồng thời đem một luồng chân khí mát mẻ trả về cho Mã Tiểu Đào.
Lúc này Vương Đông cũng đi về phía sau Hoắc Vũ Hạo, hai tay đặt lên lưng hắn, nhờ vào Hạo Đông lực khiến cho hắn nhẹ nhõm hơn một ít.
Hắc Phượng Hoàng chưa đầy một thước kia lại có thể mang lại uy lực như vậy, làm sao có thể dễ dàng phát ra?
Nhìn qua thì giống như Mã Tiểu Đào chỉ giơ lên cánh tay phải nhưng trên thực tế một kích kia chính là Tà Hỏa Phượng Hoàng đắc ý của nàng, Dục Hỏa Phượng Hoàng, Phượng Hoàng Xuyên Vân Kích cùng với Hồn kỹ Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích do hồn cốt đem lại, ba kỹ năng này nén lại cùng một chỗ lại sinh ra uy lực khủng bố như vậy.
Lúc này cánh tay áo phải của Mã Tiểu Đào đã hoàn toàn biến mất để lộ ra một cánh tay đỏ bừng như than lửa.
Dùng ba hồn kỹ nén cùng một chỗ phát ra này chính là mật pháp của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa việc này cũng chỉ phù hợp với loại công kích đối thủ bằng năng lượng như Mã Tiểu Đào, cho dù Đái Nhược Hành cũng sẽ không làm được. Xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc thì đâu chỉ đơn giản như vậy? Đây mới là thực lực chân chính của Mã Tiểu Đào.
Không hiểu vì sao lúc hai tay Hoắc Vũ Hạo đặt ở sau lưng Mã Tiểu Đào, bổng nhiên hắn có một cảm giác kì dị lúc chuyển đổi hồn lực giữa băng vào hỏa, hắn cảm giác trong ta có ngươi giữa mình và Mã Tiểu Đào, giống như hồn lực nóng cháy trong cơ thể Mã Tiểu Đào đang kêu gọi hắn.
Không thể nào? Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo bổng dại ra, cảm giác tương tự như đã từng xuất hiện trên người hắn vào Vương Đông, lúc mà hai người thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ! Cái loại cảm giác trong ngươi có ta trong ta có ngươi không phải tương tự như bây giờ sao? Nhưng mà vũ hồn của Mã Tiểu Đào là Phượng Hoàng, của hắn là Băng Đế cùng Linh Mâu, một hỏa một băng làm sao kết hợp được? Chuyện này cũng thật kỳ quái.
Hoắc Vũ Hạo cảm giác được thì hiển nhiên Mã Tiểu Đào cũng tương tự như vậy, hơn nữa cảm nhận của nàng càng thêm mãnh liệt hơn. Lúc nàng bị Tà Hỏa cắn trả, ngay khi Cực Hạn Chi Băng áp chế Tà Hỏa xao động rõ ràng nàng cảm giác được dòng nước lạnh như băng kia có một chút thân thiết.
Nguồn: http://truyenfull.vnVì sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì ta liên tục kích phát tà hỏa nên xuất hiện vấn đề sao? Mã Tiểu Đào cũng rất nghi hoặc.
So với việc hai lần trước Hoắc Vũ Hạo bị động giúp nàng áp chế tà hỏa thì bây giờ là hoàn toàn chủ động hơn nữa trong trạng thái đỉnh phong. Bởi vì hắn đang ở đây nên Mã Tiểu Đào không chút do dự kích phát tà hỏa của bản thân, trong lúc này hai người một băng một hỏa tựa hồ bắt đầu xuất hiện một số biến hóa rất nhỏ.
Trong lúc bọn họ xuất hiện cảm giác quái dị thì trận chiến trên sàn đấu đã muốn kết thúc.
Mộng Hồng Trần cứu được Tiếu Hồng Trần liền nhanh chóng lui về phía sau, bên kia lại có thêm một người chết trận, các đội viên còn lại của đội Nhật Nguyệt như phát điên. Lấy Mã Như Long làm đầu, tất cả mọi người đều đêm những hồn đạo khí cực mạnh của chính mình phóng ra điên cuồng tấn công về Lôi Điện chi ngục của đội Sử Lai Khắc.
Bên này, chiến đội Sử Lai Khắc đã có Từ Tam Thạch, Mã Tiểu Đào rời sàn đấu, Giang Nam Nam trọng thương mất đi sức chiến đấu, còn lại chỉ có bốn người Đái Nhược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối và Hòa Thái Đầu.
Lúc đối thủ toàn lực phát động toàn bộ hồn đạo khí thì Bối Bối đột nhiên ngẩng đầu hô to:
- Trọng tài, chúng ta nhận thua.
Tâm tình của Thiên Sát Đấu La lúc này tuyệt không hề tốt chút nào, làm trọng tài cuộc đấu lại chính mắt thấy hai người chết trong trận đấu, tuy là hắn không để ý đến sinh mạng của hai đội viên chiến đội Nhật Nguyệt nhưng hắn rất lo cho thanh danh của mình! Cho nên bây giờ hắn tập trung tất cả tinh thần. Khi Bối Bối vừa hô lên, hắn lập tức liền đáp xuống giữa sàn đấu, trên người vị Thiên Sát Đấu La này chợt lóe lên một đoàn ánh sáng màu ngọc.
Hai vàng, hai tím, năm đen chín cái hồn hoàn phát sáng rực rỡ. Tay phải hắn giơ lên, một cỗ khí tức cao thượng trong nháy mắt phóng ra, một quả cầu ánh sáng màu trắng xuất hiện ở trước người hắn nhanh chóng khuếch tán ra hóa thành một tầng ngăn cách cả sàn đấu đón nhận toàn bộ công kích của mọi người trong chiến đội Nhật Nguyệt.
Vô luận là hồn đạo khí cấp năm, cấp sáu hay là cấp bảy muốn thương tổn đến một vị Phong Hào Đấu La là chuyện không thể nào, huống chi thực lực của Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự đã tiếp cần với Siêu Cấp Đấu La.
Công kích toàn lực của chiến đội Nhật Nguyệt chỉ có thể lưu lại trên tấm chắn từng vòng sáng, không hề ảnh hưởng chút nào đến chiến đội Sử Lai Khắc bên này.
Đái Nhược Hành quay mạnh người lại, tức giận nhìn Bối Bối:
- Ai cho ngươi kêu loạn lên thế, chúng ta còn chưa thua. Chúng ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Bối Bối khẽ nhíu mày nói:
- Học trưởng, đây là chiến thuật của Vương lão sư, chúng ta phải theo chiến thuật mà làm.
Đái Nhược Hành cả giận nói:
- Nhưng mà thắng lợi đang ở ngay trước mắt.
Bối Bối thở dài nói:
- Không lẽ học trưởng cho rằng bằng bốn người chúng ta có thể chiến thắng được bốn người bọn họ sao? Đợt công kích vừa rồi ta không thể ngăn cản được không lẽ học trưởng có thể giúp mọi người ngăn cản sao?
- Ta...
Đái Nhược Hành quả thật đang muốn biểu hiện trước mặt phụ thân mình, hắn biết Bối Bối nói không sai. Dù sao cũng là con cả của Bạch Hổ Công Tước, ngay sau một lúc không khống chế được cảm xúc, rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại nhìn Bối Bối gật đầu:
- Thật có lỗi quá, là ta xúc động rồi. Bởi vì Giang Nam Nam giúp ta ngăn cản một kích kia, trong lòng ta thật có chút khó chịu.
Bối Bối nhe răng cười nói:
- Không sao, phía sau còn có nhiều cơ hội cho học trưởng đại phát thần uy.
Toàn bộ công kích của hồn đạo khí lúc này đã kết thúc, ánh mắt mỗi người trong chiến đội Nhật Nguyệt đều một màu đỏ. Trận đấu, đây chỉ là một trận đấu a! Bọn họ đã có hai đội viên tử trận, có thể đại biểu cho Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đi thi đấu đều là nhân tài ưu tú nhất của đế quốc Nhật Nguyệt! Cũng là đồng đội, là huynh đệ của bọn họ, cứ như vậy mà chết đi, trong lòng bọn họ đều bi phẫn đến cực điểm. Nếu không có Thiên Sát Đấu La chắn trước mặt chỉ sợ bọn họ đã nhào lên liều mạng với chiến đội Sử Lai Khắc rồi.
Hoàng Tân Tự lạnh lùng nói:
- Hai bên yên lặng. Thắng bại đã phân, nếu ai có hành vi quá khích đừng trách trọng tài ta không khách sáo.
Dưới đài, sắc mặt lão sư của chiến đội Nhật Nguyệt cũng xanh mét, nhưng hắn còn có thể giữ được bình tĩnh, lớn tiếng trách mắng các đội viên vài câu mới có thể khiến cho đám người Mã Như Long này ngăn được xúc động.
Hoàng Tân Tự hướng về phía Hoàng Thành trầm giọng nói:
- Trận chung kết Hồn Sư cấp cao học viện Đấu Hồn Đại Tái của toàn bộ đại lục, đoàn chiến, Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chiến thắng. Hai bên nghỉ ngơi chỉnh đốn một phút đồng hồ sau đó bắt đầu thi đấu đào thải cá nhân. Hai bên đồng thời chọn ra bảy người tham gia thi đấu, khi quyết định rồi thì không được thay đổi lại.
Học Viện Sử Lai Khắc thua?
Toàn bộ quảng trường Tinh La bỗng yên lặng hoàn toàn, ngay sau đó lại xao động hẳn lên.
Mặc dù rất nhiều người cũng biết thực lực chỉnh thể của chiến đội Sử Lai Khắc không bằng chiến đội Nhật Nguyệt, nhưng sau khi chiến đội lịch sử thua trận đoàn chiến này thì trong lòng dân chúng vẫn tràn đầy vẻ không thể tin, bọn họ đều đang đợi xem kì tích của Sử Lai Khắc tạo nên nhưng mà kì tích lại không hề xuất hiện. Đoàn chiến chấm dứt, chiến đội Sử Lai Khắc lại nhận thua. Thậm chí bọn họ lại không hề kiên trì chiến đấu đến cùng. Trong lúc nhất thời, một số người trong dân chúng đã bắt đầu lớn giọng mắng người, Quảng Trường Tinh La có chút hỗn loạn.
- Yên lặng!
Ngay lúc này một tiếng nói đầy uy nghiêm vang vọng toàn trường.
Toàn bộ tiếng ồn ào của hơn mười vạn người tụ tập trên quãng trường đều bị hắn áp chế xuống.
Người lên tiếng chính là Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, hắn cầm một hồn đạo khí khuếch đại âm thanh trần giọng nói:
- Đội viên hai bên đã xuất ra toàn lực, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ai nhục mạ học viên một khi bị phát hiện nghiêm trị không tha.
Thân là nguyên soái cầm binh nhiều năm, tuy Đái Hạo chỉ nói hai câu đơn giản nhưng lại tràn ngập ý chí sắt đá. Mọi việc cứ như vậy bị hắn khống chế, một chút cường thế kia khiến cho Hoắc Vũ Hạo đang áp chế tà hỏa cho Mã Tiểu Đào không nhịn được phải ngẩng đầu lên nhìn qua.
Ánh mắt và tâm tình của hắn trở nên cực kì phức tạp.
Làm một nam nhi, ai mà không hi vọng cha của mình là một đại anh hùng? Nhưng mà từ nhỏ hắn chưa từng hưởng thụ qua tình thương của cha hắn, đối với vị phụ thân này chưa từng thấy mặt này trong lòng hắn cũng chỉ có thù hận.
Chính hắn đã phá hủy trong sạch của mẫu thân. Bởi vì hắn mà mẫu thân mới bị hãm hại, toàn bộ hết mọi chuyện đều do hắn mà ra. Nhưng mà hắn lại oai hùng, cường đại như vậy. Khó trách cho dù trước khi chết mẫu thân cũng không hề hối hận vì hắn mà sinh ra mình.
Học tập, tu luyện ở học viện Sử Lai Khắc này cũng đã hơn một năm, tâm tình của Hoắc Vũ Hạo cũng không còn sai lệch như lúc vừa rời mới rời phủ công tước. nhưng mà đối với Bạch Hổ Công Tước cùng những người từng hãm hại mình và mẫu thân thì hận ý trong lòng của hắn cũng chưa bao giờ vơi.
Mẹ, đây là người mà mẹ yêu sao? Ông ta quả thật rất vĩ đại, nhưng cũng vì như thế hắn hại người thảm như vậy. Mẹ, người yên tâm, một ngày nào đó con sẽ đứng trước mặt ông ta đường đường chính chính báo thù cho người. Ông ta là cha của con, đưa cho con sinh mệnh, con không thể giết hắn nhưng con nhất định phải khiến cho hắn quỳ gối trước phần mộ của người mà sám hối.
Mẹ, sau khi cuộc tranh tài này kết thúc con sẽ đến thăm người, phù hộ cho con, phù hộ cho con mau trưởng thành. Mẹ, con rất nhớ người.
Hốc mắt của hắn đã ươn ướt, thế nhưng khi Mã Tiểu Đào quay lại nhìn hắn cũng không có phát hiện gì.
- Đệ đệ, đệ làm sao vậy?
Mã Tiểu Đào nhẹ giọng hỏi.
- A?
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đệ không sao tỷ à.
Mã Tiểu Đài mỉm cười nói:
- Không có việc gì là tốt tồi. Tỷ cũng không sao rồi, nhanh chóng khôi phục hồn lực đi. Nói không chừng đệ cũng sẽ lên sàn đấu đó.
Lúc này, mọi người trên đài đã xuống hết, Bối Bối liền ôm Giang Nam Nam trở về khu vực chờ.
Vương Ngôn nhanh chóng nghênh đón, đã có Hồn Sư của Tinh La Đê Quốc đặc biệt phụ trách trị liệu giúp nàng áp chế thương thế. Bởi vì nam nữ khác biệt, hơn nữa trận đấu đào thải cá nhân đã muốn bắt đầu. Vương Ngôn để cho Tiêu Tiêu tạm thời chăm sóc Giang Nam Nam, sau đó đọc tên bảy người kế tiếp ra thi đấu.
Bảy người này theo thứ tự là: Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Lăng Lạc Thần, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đúng vậy, ở trong trận đấy cá nhận, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cục cũng bị sắp xếp cho thi đấu, mà Từ Tam Thạch cũng bị Lăng Lạc Thần dùng vũ hồn Nguyên Tố Băng gọi tỉnh dậy.
- Nam Nam, Nam Nam…
Vừa mới tỉnh lại, Từ Tam Thạch vội vàng kêu lên, hồn lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra ngoài.
- Bình tĩnh một chút.
Bối Bối tát vào mặt hắn một cái, mới làm cho ánh mắt tối đen của Từ Tam Thạch nhạt ra vài phần.
Từ Tam Thạch nhanh chóng nhìn ra Giang Nam Nam đang nằm ở trong lòng Tiêu Tiêu, bước lên ba bước, thân thể hắn chợt run lên vì kích động.
- Nàng thế nào? Nàng thế nào rồi?
Từ Tam Thạch có chút kinh sợ hỏi lên.
Vương Ngôn đi đến phía sau, vỗ vỗ vai hắn trầm giọng nói:
- Thương thế rất nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Tam Thạch, muốn báo thù cho nàng không?
Từ Tam Thạch đột nhiên xoay người lại
- Đương nhiên.
Bởi vì lời nói lên cao quá mức nên thanh âm của hắn cũng có chút thay đổi.
Vương Ngôn gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, ta cho con cơ hội này, thi đấu cá nhân, con là người đầu tiên.
- Tốt, con sẽ đi ngay bây giờ, giết chết bọn hắn.
Vừa nói Từ Tam Thạch cũng tiếp nhận hồn đạo khí Bình Sữa từ Vương Ngôn đưa cho, nhanh chóng nhắm mắt lại khôi phục hồn lực tiêu hao lúc trước.
Vì trận chung kết này, trong thời gian hai ngày chuẩn bị, Vương Ngôn lại mua thêm mấy Bình Sữa, bây giờ mỗi người một cái, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục hồn lực. Cuộc thi cá nhân đã muốn bắt đầu.
Vương Ngôn vẫn vô cùng tỉnh táo, sắc mặt hắn có chút tiều tụy nhưng ánh mặt lại kiên định mười phần.
Đúng vậy, đoàn chiến thất bại vốn cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Trên thực lực toàn thể chiến đội Sử Lai Khắc rõ ràng kém hơn đối thủ rất nhiều, chiến đội Nhật Nguyệt đều là Hồn Đạo Sư cực mạnh, có Hồn Đạo Khí đồng cấp tiên tiến nhất. Sức chiến đấu theo đoàn của bọn họ mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Nói cách khác, bọn họ có thể phát ra thực lực mạnh nhất ở trong đoàn chiến.
Cứng đối cứng, cơ hội chiến thắng của Sử Lai Khác không cao hơn ba thành, dưới tình huống không biết rõ năng lực của huynh mụi Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, Vương Ngôn quyết đoán thực hiện chiến thuật từ bỏ thắng lợi đoàn chiến.
Chiến thuật của hắn rất đơn giản, trong đoàn chiến, toàn bộ đội viên tận sức bảo vệ chính mình. Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu sẽ không thi đấu cá nhân thì phát huy toàn diện. Mục tiêu của đoàn chiến chỉ có một, vây chết hoặc tận sức gây sát thương với vài tên đội viên, làm cho những người này mất đi khả năng tiếp tục chiến đấu. Đừng quên, trận chung kết hôm nay là một tiếng trống cổ vũ tinh thần. Xem như thực lực chiến đội Nhật Nguyệt mạnh mẽ nhưng trên thực tế Hồn Vương của bọn họ cũng rất có hạn. Như là Tiếu Mộng Trần, Mộng Hồng Trần, đối với tu vi của huynh mụi này đã đạt đến Hồn Vương, tuy rằng đã vượt qua khỏi phán đoán của Vương Ngôn nhưng chiến đội Nhật Nguyệt cũng như trước chỉ có chín tên Hồn Vương. Đánh bị thương một người, đối thủ liền rất có thể thiếu một tên Hồn Vương.
Sự thật chứng minh chiến thuật của Vương Ngôn đã thành công.
Lâm Tịch và Trần Phi chết không nằm trong kế hoạch của Vương Ngôn, nhưng tổng lực của Mã Tiểu Đào cũng thật rất đáng sợ, trong trận thi đấu chung kết vốn không có ai sẽ nương tai, nhưng mà lại ngoài ý muốn giết chết hai gã Hồn Vương, đồng thời còn tiêu hao mấy cái Vô Địch Hộ Tráo của đối thủ. Quan trọng hơn là Tiếu Hồng Trần đã trọng thương. Việc này có thể để cho hắn không thể xuất chiến trong trận đấu kế tiếp. Chín Hồn Vương, hai chết, một bị thương, đối thủ tham gia dự thi sẽ phải chịu hạn chế, đối với trận thi đấu. đối với thi đấu cá nhân lúc sau càng có lợi hơn.
Tuy việc Giang Nam Nam đỡ hộ Đái Nhược Hành một kích cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch của Vương Ngôn. Nhưng mà hắn có thể đoán được khổ tâm của cô.