Người dân trong trấn Sơn Hà dường như không biết chút chuyện gì. Tuy rằng bọn họ cũng cảm nhận được bầu không khí có chút áp lực nhưng đối với bọn họ, đó cũng chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần có tiên nhân tới chắc chắn sẽ có chuyện như vậy, bọn họ không bận tâm nhiều. Có điều, lần này bọn họ không rõ, thân phận của các tu luyện giả lần này đến trấn Sơn Hà không hề tầm thường.

Lúc này, bốn phía trấn Sơn Hà mây đen dày đặc, như thể một cơn cuồng phong sắp kéo đến vậy. Cách cửa đại môn của trấn Sơn Hà mười dặm tụ tập cả ngàn vạn tu luyện giả, dẫn đầu là Trọng Kiếm tông, Thất Hành tông, Vạn Quật cốc và Trọng Tài điện. Ngoài ra còn có không ít các tông phái nhỏ và vừa khác nhưng bọn họ đều ẩn nấp bốn phía xung quanh. Bọn họ cũng tự biết bản thân thực lực yếu kém, nhưng một thứ mê hoặc như vậy, kẻ nào cũng muốn được dự phần.

Nhìn cánh cửa đại môn của trấn Sơn Hà ẩn hiện phía trước, thiếu chủ Trọng Tài điện Hoang Huyền chăm chú nhìn, khó kìm nén nổi sự kích động trong lòng. Phía sau lưng y là gần trăm lão giả mặc áo tím, khí tức của lão giả thấp nhất cũng là hỗn độn thiên giai. Lần này, gần như tất cả lực lượng của Trọng Tài điện đều xuất trện. Điện chủ Trọng Tài điện bế quan quanh năm, nên về cơ bản thì thiếu chủ Trọng Tài điện là người dẫn dắt tất cả.

Bên trái và bên phải của Trọng Tài điện là Thất Hành tông và Trọng Kiếm tông. Đầu lĩnh của Trọng Kiếm tông chính là một gã nam tử trung niên vạm vỡ. Người này cao gần tám thước, trên vai gã đeo một thanh hắc kiếm thật lớn. Thanh kiếm này nhuốm màu đỏ rực, từ chất liệu của nó thì xem ra nó được làm từ một viên đá mài lớn mà làm thanh độn kiếm. Thanh kiếm nhuốm màu đỏ này rộng chừng ba thước, dài đến một trượng, không có mũi kiếm sắc bén, mà chỉ có đầu kiếm hơi hướng về trung tâm. Nhìn kỹ thì đầu thanh kiếm này cũng rộng đến vài tấc. Sự kỳ quái của thanh kiếm này buộc các tu luyện giả đứng quanh đó phải liếc nhìn. Người nam tử trung niên này chính là tông chủ của Trọng Kiếm tông, Kiếm Tiêu. Sau lưng y là một đám đệ tử đeo độn kiếm cùng loại, cũng chính là các đệ tử của Trọng Kiếm tông!

Đầu lĩnh của Thất Hành tông là một gã nam tử nho nhã mặc áo bảy màu. Người nam tử này mày kiếm mắt sáng, thoạt trông hết sức tiêu sái. Mái tóc đen của gã không gió vẫn phất phơ. Sau lưng gã có hơn một nghìn tu luyện giả. Người này là tông chủ của Thất Hành tông, Thất Đạo Tử.

Phía bên phải của Trọng Kiếm tông là Vạn Quật cốc. Tiếng độc ác của Vạn Quật cốc này đã lan đi khắp giới Thái Cổ, thủ đoạn giết người của bọn họ cũng cực kỳ tàn nhẫn. Rất nhiều tông phái vừa và nhỏ đã bị Vạn Quật cốc đẩy vào cảnh nhà tan cửa nát. Đầu lĩnh của Vạn Quật cố là một lão giả mặc áo xám, tiên phong đạo cốt. Lão giả này thoạt nhìn thì thấy tươi cười, nhưng đôi mắt khép hờ của lão lại ẩn hiện sát khí. Người này chính là cốc chủ của Vạn Quật cốc, Khô Giác.

Những người đứng đầu của bốn đại tông phái đều tập trung ở nơi này đúng là chuyện lần đầu mới có. Vị thế của ba phái Trọng Kiếm tông, Thất Hành tông, Vạn Quật cốc đều sánh ngang với Trọng Tài điện. Chỉ một chi tiết nhỏ bé này thôi đã đủ để hiểu rằng ba đại tông phái này sẽ không dễ dàng nhường tấm địa đồ cho Trọng Tài điện rồi. Ba đại tông chủ cùng xuất hiện, cùng đích thân đến đây, đủ thấy bọn họ coi trọng tấm địa đồ không đầy đủ kia thế nào.

Cho dù cuối cùng thế lực nào đạt được tấm địa đồ thì chắc chắn lần này sẽ không tránh khỏi một trận chém giết, trừ phi bọn họ có thể thỏa thuận với nhau.

-Từ lâu đã nghe nói người này không tầm thường chút nào, có lẽ tại lão phu kiến thức quá nông cạn, nhưng vì sao trước đây ta chưa từng nghe thấy tin tức gì về người này?

Cốc chủ Vạn Quật cốc, Khô Giác liếc mắt nhìn phía trước, rồi lại nhìn các vị tông chủ khác, tươi cười nói.

Hoang Huyền, Kiếm Tiêu và Thất Đạo Tử nhướng mày, lời Khô Giác nói khiến bọn họ không thấy thoải mái chút nào. Bọn họ cũng không hề biết gì về lai lịch của Lôi Cương, lẽ nào bọn họ đều là người kiến thức nông cạn sao?

-Bản tông đã phái người tìm hiểu, người này xuất hiện ở trấn Sơn Hà từ hơn ba mươi năm trước. Nhưng trước đó, chưa ai từng nghe nói đến hắn, thật khó tin a.

Tông chủ Trọng Kiếm tông, Kiếm Tiêu giương đôi mắt hổ, thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

-Ha ha, không cần biết hắn là người phương nào, chỉ cần địa đồ rơi vào tay chúng ta là được.

Đôi mắt của Thất Đạo Tử sáng rực, lão cười nói.

Bọn Hoang Huyền nghe thấy thế, không nói gì, chỉ thầm công nhận Thất Đạo Tử nói đúng. Bốn đại tông phái này cần gì phải biết hắn là người phương nào? Có thân phận như thế nào? Chỉ cần đoạt được tấm địa đồ là được. Còn chuyện có thực sự chiếm được địa đồ hay không, bọn họ vốn chưa từng nghĩ đến, thậm chí tất cả đều tin rằng Lôi Cương chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Dù sao, bốn đại thế lực cực mạnh của giới Thái Cổ đều đang tập tủng ở đây, cho dù thực lực của hắn có bất phàm đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ phải giao địa đồ ra thôi.

Bỗng nhiên, tất cả mọi người cùng giật mình. Từ phía cửa trấn Sơn Hà phía xa xa có một lão giả lòng khòng chậm rãi bước đến. Người này vừa xuất hiện hầu hết các cao thủ đỉnh cấp của giới Thái Cổ đều nghiêm nghị. Không phải vì bọn họ để tâm đến Lôi Cương mà bởi tấm địa đồ chỉ có một, bốn thế lực lớn đều đang có mặt ở đây. Phe nào có thể đoạt được tấm địa đồ chưa ai biết được cả.

Lôi Cương đi ra cửa đại môn của trấn Sơn Hà, đầu hơi ngẩng lên. Hắn nhìn chằm chằm vào các cường giả tập trung phía trước, đôi mắt khép hờ, lòng càng thêm hiếu kỳ với bản địa đồ không đầy đủ này. Rốt cuộc đây là tấm địa đồ như thế nào, vì sao nó có thể khiến bốn thế lực mạnh nhất của giới Thái Cổ cùng ra mặt như vậy? Có lẽ đây cũng không phải là một vật bình thường gì. Thoáng trầm ngâm một lát, đôi mắt Lôi Cương sáng lên, hắn chậm rãi đi về phía trước.

-Lão tiên sinh, lời ước hẹn mười năm đã đến, lão mau giao địa đồ ra đi?!

Thiếu chủ Trọng Tài điện, Hoang Huyền cất giọng nói vang vọng tận mây xanh.

Lôi Cương coi như không nghe thấy gì hết, chậm rãi bước về phía trước. Hoang Huyền nhướng mày, gã là thiếu chủ của Trọng Tài điện, luôn ở trên cao, là người cao quý, từ xưa đến nay chưa từng có người nào dám làm lơ những lời gã nói.

Thấy Lôi Cương không trả lời, bọn Kiếm Tiêu đều hết sức kinh ngạc. Tất cả đều nhìn Lôi Cương chăm chú, thật muốn hiểu xem rốt cuộc hắn có ý gì. Bọn họ giờ đều cảm nhận người này không đơn giản chút nào. Người có thể đối mặt với thiếu chủ Trọng Tài điện mà không hề quan tâm đến gã là người ngu ngốc hay bản thân hắn thực sự rất mạnh đây?

Khoảng một lúc sau, Lôi Cương không nhanh không chậm đi đến, đứng trước mặt mọi người. Hắn nhìn các cao thủ đứng cách đó cả trăm mét nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng nói:

-Địa đồ có thể đưa, nhưng ta cũng muốn có một chân đến nơi địa đồ chỉ. Thế nào?

Giọng nói của Lôi Cương rền vang đủ cho tất cả các tu luyện giả đều nghe thấy. Hắn tuy thân thể già nua nhưng giọng nói lại vang dội, gương mặt lại ung dung, không chút lo lắng.

Một ánh nhìn âm trầm lóe lên trong mắt Hoang Huyền. Vốn dĩ số người có thể đi vào nơi trong địa đồ cũng chỉ có hạn, chưa kể giờ còn có Trọng Kiếm tông, Thất Hành tông và Vạn Quật cốc đều đang nhìn chằm chằm vào nó. Giờ chẳng nhẽ còn chưa đủ nhiều người sao? Chỉ bằng một người hắn mà được sao? Chắc hẳn Lôi Cương chỉ nói xàm, bởi tất cả các cao thủ đỉnh cấp của bốn thế lực lớn đều đang tập trung ở đây, cho dù hắn có mạnh thật cũng khó có thể chạy trốn được. Nếu như giờ bọn họ cùng ra tay cướp lấy địa đồ, thì người này sao còn mong có chỗ đây?

-A? Đạo hữu, để ngươi đi cùng cũng được thôi, có điều liệu ngươi có tư cách đi vào trong đó hay không đây?

Khô Giác của Vạn Quật cốc cười, nói đầy vẻ quỷ dị.

-Ha ha, không phải người này cho rằng mình lão có thể sánh ngang với bốn thế lực lớn đấy chứ? Không tự xem mình là ai đi.

-Thật quá kiêu ngạo!

Các tu luyện giả đều nói vẻ khinh thường. Hầu hết bọn họ đều nghe nói Lôi Cương đã đánh chết một cao thủ hỗn độn thiên giai nhưng chưa từng tận mắt thấy hắn ra tay. Cho dù có thấy thật, giờ bọn họ cũng không hề e ngại hắn. Dù sao, bốn thế lực lớn cùng tập trung lại thì một người sao có thể chống đỡ nổi.

Thất Đạo Tử, Kiếm Tiêu cùng nhíu mày lại, nhìn Lôi Cương. Cả hai người này đều bình thản, chưa hề nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát sự việc. Dù sao, cho dù hai người bọn họ có đồng ý đi chăng nữa những người khác cũng sẽ không đồng ý. Bọn họ không cần phải tranh cãi lúc này làm gì.

-Chuyện ta có đủ tư cách đi vào không, không tới phiên ngươi nói.

Lôi Cương quét mắt nhìn Khô Giác một lượt, giọng nói chợt trở nên hết sức lạnh lùng.

-Muốn chết!

-Muốn chết!!

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Khô Giác sững lại, các đệ tử của Vạn Quật cốc phía sau lưng lão đều quát lên. Nhiều kẻ còn rút ra thần khí, khí thế toàn thân bạo phát, luôn sẵn sàng đánh một đòn trí mạng tấn công Lôi Cương. Tất cả chỉ chờ Khô Giác lên tiếng liền ra tay. Khô Giác ngượng nghịu, giương đôi mắt âm trầm nhìn Lôi Cương, cười âm hiểm, nói:

-Thật không? Nếu đạo hữu có thể đánh bại lão phu thì chuyện đạo hữu đi đến nơi trong địa đồ, Vạn Quật cốc ta không phản đối gì nữa, thế nào?

Lôi Cương nhìn chằm chằm Khô Giác này, thầm tính toán tu vi của lão đã đạt đến đại tôn địa giai. Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không e ngại, nhưng giờ hắn không dám chắc nữa. Nhưng có Khai Thiên, Lôi Cương tin chắc bản thân có sức đánh một trận. Hơn nữa, thân thể hắn đã bình phục tám phần mười rồi, cho dù không có tu vi, Lôi Cương vẫn rất tự tin vào bản thân. Có điều, không mở được U giới khiến hắn hơi ngần ngại. Đối mặt với lão giả này, dĩ nhiên hắn không thể dùng một cây chổi, mà cần phải có một thanh thần khí cường đại.

Lúc này, Lôi Cương liếc mắt nhìn thanh cự kiếm Kiếm Tiêu đeo trên lưng, ánh mắt chợt sáng rực. Hắn nhìn Kiếm Tiêu chăm chú, mở miệng nói:

-Đạo hữu, ngươi có thể cho ta mượn thanh trọng kiếm của ngươi dùng một lát được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play