Lôi Cương vốn vẫn chưa có bao nhiêu hảo cảm với bộ tộc Bạch Hổ. Hắn sớm đã nghe nói bộ tộc Bạch Hổ vừa hiếu sát lại vừa tàn bạo. Giờ bộ tộc này lại triệu tập các đệ tử tinh nhuệ đến đây uy hiếp hắn, hắn cũng không chút lo lắng. Lôi Cương hết sức tin tức vào bộ cốt hài Thái Cổ; chỉ cần không gặp phải cao thủ như lão tổ tông của Kỳ Lân, nhất định hắn sẽ không bị uy hiếp. Hắn cũng không biết bộ tộc Bạch Hổ có một lão tổ tông nào như vậy hay không, nhưng cho dù có thì tộc trưởng bộ tộc này chắc chắn cũng không dám chỉ vì chuyện nguyên thạch mà đi quấy rầy chuyện tu luyện của lão tổ tông. Chính vì thế, Lôi Cương không hề e ngại.
Lôi Cương nhìn lão giả tóc trắng, thản nhiên cười. Hắn bất ngờ biến mất. Lão giả kia thấy thế thì cảnh giác, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng lập một hàng phòng ngự bao phủ toàn thân. Thần thức lão lan ra nhưng vẫn không hề phát hiện ra Lôi Cương. Lão hơi ngây dại, thoáng hối hận vì đã lâm chiến với cường địch. Bất ngờ, một cơn lốc nhanh chóng xuất hiện bên cạnh lão, từ cơn lốc này vang ra một tiếng rít gào, thanh âm đinh tai nhức óc tấn công đối Lôi Cương, nhưng cơn lốc này lại không có chút tác dụng nào với Lôi Cương. Hắn chậm rãi xuất hiện phía sau lão giả, hai quyền kình sáu màu nháy mắt tấn công về phía lão. Không chờ lão giả kịp phản ứng, quyền kình đã nuốt trọn lấy lão.
Chỉ nghe tiếng chấn động rền vang cùng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, lần tiếp sau Lôi Cương xuất hiện, hắn đã nắm lấy một con cọp bốn màu sắc sặc sỡ trong tay. Con cọp này chính là thú anh của lão giả kia. Lôi Cương thả luôn thú anh vào trong miệng, nuốt lấy. Thú anh của lão giả hóa thành sức mạnh tinh khiết tràn vào trong cơ thể hắn.
Cả hàng nghìn, hàng vạn người của bộ tộc Bạch Hổ cùng biến sắc, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, sát khí trong mắt rực cháy.
-Giết hắn!!
-Giết người của bộ tộc Bạch Hổ ta tất phải đền mạng.
Người của bộ tộc Bạch Hổ nổi giận lao đến phía trước. Chỉ trong nháy mắt, từng đợt tiếng rống giận vang lên triền miên. Tộc trưởng Bạch Hổ đứng phía sắc mặt mày xám xịt, há miệng rít gào. Người của bộ tộc Bạch Hổ đang lao về phía Lôi Cương đều dừng lại, mặt mày nhợt nhạt nhìn tộc trưởng.
-Quay về mau!
Tộc trưởng Bạch Hổ cố nén cơn giận, khẽ quát. Một đòn của Lôi Cương đã đánh chết một Bạch Hổ hỗn độn thiên giai khiến lão phải giật mình. Đồng thời, lão cũng hiểu rõ thực lực của Lôi Cương quả thật cường đại đúng như lời đồn. Giờ những người trong tộc Bạch Hổ xông lên chắc chắn chỉ có con đường chết!
Những lời đồn về Lôi Cương từ lâu đã lan đi khắp các đại thần thú, đặc biệt chuyện hắn đánh một trận với Nguyên Thiên Chiến đều làm cho các thế lực lớn phải e ngại. Tuy rằng Thủy Uyên Trĩ Thú chỉ xếp cuối cùng trong mười đại thần thú nhưng thực lực của Nguyên Thiên Chiến cực kỳ cường đại. Giờ xem ra lời đồn đãi không hề khoa trương chút nào. Người này quả thực có thực lực này, tộc trưởng Bạch Hổ thực lòng chỉ muốn đích thân đánh chết Lôi Cương. Đối với những người có thân phận như Lôi Cương, lão gần như luôn coi thường.
Người của tộc Bạch Hổ đều rút lui, tộc trưởng của tộc Bạch Hổ có uy vọng cực kỳ cao! Từ trước đến nay, chưa từng có người dám làm trái ý của lão.
Tộc trưởng Bạch Hổ mặt mày tái nhợt, tiến tới phía trước. Mỗi một bước đi của lão đều làm cả không gian chấn động, khí thế toàn thân cuộn trào mãnh liệt, tạo thành một luồng sáng năm màu. Trong luồng sáng năm màu này có một con cọp khổng lồ như ẩn như hiện. Tộc trưởng Bạch Hổ đi tới cách Lôi Cương chưa đến trăm mét liền thoáng quay đầu lại, người trong tộc đang ở phía sau đồng loạt lùi về trong thành.
-Ta là tộc trưởng bộ tộc Bạch Hổ, Hổ Khiếu! Đạo hữu có dám đánh với ta một trận hay không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tộc trưởng Bạch Hổ Hổ Khiếu nhìn Lôi Cương chằm chằm, cao giọng quát.
Lôi Cương nhìn Hổ Khiếu, thản nhiên cười, nói:
-Có gì mà không dám?
Hắn lùi chân phải về sau một bước, thân người nhanh chóng phóng về phía Hổ Khiếu. Có điều, tốc độ thực ra cũng không quá nhanh, nhưng lại không thể thấy rõ cước bộ của Lôi Cương, mà chỉ nghe được tiếng hư không rầm rầm nứt vỡ. Khí thế toàn thân Lôi Cương phát ra tạo thành một cơn lốc khiến cả bầu trời nổi sóng gió. Khí thế cường đại của hắn thực sự khiến Hổ Khiếu bị áp lực.
Hổ Khiếu rít gào một tiếng, bộ chiến giáp màu vàng bao phủ toàn thân phát sáng ra bốn phía chẳng khác nào những thanh lợi kiếm. Bàn tay phải của Hổ Khiếu vừa chuyển động, trong tay lão đã xuất hiện một thanh trường mâu sắc bén. Thanh trường mâu này có năm màu, sát khí ẩn hiện. Trường mâu vừa xuất hiện, không khí trong cả không gian bỗng trở nên áp lực hơn. Một luồng sáng năm màu từ trong cơ thể Hổ Khiếu mạnh mẽ đổ vào trong trường mâu. Lão nhanh chóng rút lui, vung trường mâu thành nửa cung tròn, ra sức ném trường mâu. Hổ Khiếu hết sức đề phòng Lôi Cương, đòn này lão xuất thủ vừa mạnh vừa quyết đánh chết Lôi Cương.
Trường mâu rung lên boong boong, ánh sáng năm màu lóe ra từ đó hiện lên thành hình một con bạch hổ đang giận dữ, quay về phía Lôi Cương tấn công.
Nếu có người hiểu rõ thanh trường mâu này tất sẽ khiếp sợ. Thanh trường mâu này có tên là Liệp Thần, cực kỳ phi phàm, được liệt vào ba hạng đầu trong các thần khí của bộ tộc Bạch Hổ. Thanh trường mâu này là do một chiến binh có tu vi cực cao của bộ tộc Bạch Hổ dùng răng nanh luyện chế mà thành. Phẩm cấp của vật này đã vượt xa thần khí thiên giai, uy lực lại hết sức mạnh mẽ, rất ít người có thể buộc Hổ Khiếu phải sử dụng cây trường mâu này. Nhưng giờ vừa xuất thủ, lão đã lấy nó ra, chứng tỏ lão hết sức e ngại Lôi Cương.
Lôi Cương nhanh chóng lao về phía Hổ Khiếu, nhíu mày. Hắn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ. Thanh trường mâu đang chĩa về phía hắn chẳng khác nào con mãnh thú. Lôi Cương thầm kêu to không ổn, thanh trường mâu đã ở gần ngay trước mắt. Hắn nhanh chóng gọi ra cốt lân giáp, bàn thạch tráo phòng ngự toàn thân, song chưởng chắn trước ngực, quyết đối đầu với trường mâu một phen.
-Ầm ầm rầm!
Mặt đất rung chấn dữ dội, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chẳng khác nào tiếng rít gào của hàng vạn thần thú. Thanh trường mâu sắc bén tấn công song chưởng của Lôi Cương, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp chĩa thẳng tới mặt hắn. Sức mạnh của nó không hề giảm bớt chút nào, Lôi Cương chợt cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khiếp phá tan thân thể hắn. Một cơn đau đớn chạy dọc khắp toàn thân khiến hắn không nhịn nổi rống lên giận dữ, đôi mắt ngầu đỏ. Cơ thể hắn bị vỡ vụn, hóa thành thịt nát bấy. Xung quanh Lôi Cương mùi máu tanh sặc sụa. Uy lực của thanh trường mâu cực kỳ đáng sợ, chân phải của Lôi Cương đạp về sau, điên cuồng chống đỡ luồng sức mạnh này nhưng vẫn không hiệu quả. Hắn trừng mắt nhìn thân thể mình biến mất, vội vã thôi thúc cây sinh mệnh phục hồi lại. Lôi Cương hét lên một tiếng, sức mạnh trong cốt hài cuộn trào mãnh liệt bộc phát, song chưởng cùng chụp lấy thanh trường mâu.
Con bạch hổ trong luồng sáng năm màu do thanh trường mâu tỏa ra dường như cảm nhận được sự uy hiếp từ Lôi Cương liền há mồm định nuốt lấy hắn. Uy lực trên thanh trường mâu lần nữa lại tăng lên, không ngừng tấn công Lôi Cương.
-Ầm!
Một quyền của Lôi Cương tấn công lên thanh trường mâu. Hắn nhanh chóng di chuyển, hai tay như con linh xà nắm lấy thân trường mâu. Thanh trường mâu mất đi lực đỡ nhanh chóng vọt tới phía trước. Lôi Cương dụng toàn lực nắm lấy trường mâu, một đòn dung hợp ba mươi lăm trọng kình mạnh mẽ ập vào trong trường mâu.
-Rầm rầm!!!
Tiếng chấn động từ trong cây trường mâu phát ra. Luồng sáng năm màu từ trong thân trường mâu càng lúc càng mờ dần. Con bạch hổ dữ tợn dị thường kia cũng lúc ẩn lúc hiện. Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Thần thức nhanh chóng ùa vào trong thân trường mâu, mạnh mẽ xóa đi ấn ký của Hổ Khiếu. Nhưng thần thức vừa vào trong, Lôi Cương liền cảm giác được một tiếng hổ gầm vang lên, đánh thần thức của hắn. Hắn vội vã cất trường mâu vào trong Hạo Huyền Lôi phủ. Đúng lúc này, thân thể hắn cũng đã khôi phục lại gần như hoàn toàn. Lôi Cương nhìn phía trước, ánh mắt đầy chiến ý.
Lôi Cương nhanh chóng chạy về phía trước. Một câu chùy lớn vung lên. Cây chùy này chính là Chí Thánh Khí của tộc Viêm Long. Lúc trước, khi Lôi Cương đánh chết hai mươi bốn vị trưởng lão, tổ tiên Viêm Long đã tặng cho hắn. Giờ một lần nữa được sử dụng Chí Thánh Khí khiến Lôi Cương hết sức mừng rỡ. Lúc trước, hắn mới chỉ là một tiểu tử cương thần, vậy mà giờ hắn đã đứng trên đỉnh cao người thường không thể đạt được. Hắn cầm trong tay cây chùy khổng lồ, nhìn Hổ Khiếu ẩn hiện phía trước. Lôi Cương rít gào một tiếng, nhanh chóng hóa lớn. Chí Thánh Khí trong tay cũng phút chốc hóa lớn theo.
-Rầm rầm ầm!!
Mặt đất ầm ầm chấn động. Bộ tộc Bạch Hổ khiếp sợ nhìn Lôi Cương cao nghìn trượng nắm trong tay cây chùy khổng lồ.
-Không phải ngươi muốn ta đánh bại cả nghìn cả vạn người của bộ tộc Bạch Hổ, ngươi mới chịu xuất ra bảy phần sao? Nhưng ta sẽ bắt ngươi phải cam tâm tình nguyện mà lấy ra bảy phần này.
Giọng nói rền vang của Lôi Cương vang lên. Hắn dự định mượn sức của Chí Thánh Khí một đòn bắt sạch cả bộ tộc Bạch Hổ!