Lôi Cương nghe vậy thì chấn động, trong cơ thể hắn có đạo khí tức khiến cho Huyễn Huyễn thần bí này cảm thấy rất quen thuộc? Lôi Cương cẩn thận đánh giá Huyễn Huyễn, phát giác sắc mặt Huyễn Huyễn có chút mê mang, điều này làm Lôi Cương có chút kinh nghi không thôi, nội tâm cũng tin mấy phần, lúc này, Lôi Cương nói:

- Là khí tức gì?

- Huyễn Huyễn không biết, Huyễn Huyễn không nhớ rõ được điều gì cả, chỉ cảm thấy ngươi khiến ta cảm thấy rất thân thiết.

Huyễn Huyễn mê mang lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lôi Cương, thật giống như đang hết sức nhớ lại cái gì đó vậy.

Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, nội tâm nghĩ ngợi, sau đó, hắn thử dò xét nói:

- Vậy bọn họ tại sao lại sợ ngươi?

- Không biết, Huyễn Huyễn mỗi lần tìm bọn họ chơi, bọn họ đều không chơi với Huyễn Huyễn.

Huyễn Huyễn lắc đầu, đôi môi hơi bệu xuống, thật giống như bị oan ức gì đó tủi thân lắm vậy, nó buồn buồn không vui nhìn Lôi Cương nói:

- Ca ca, ngươi nói bọn họ tại sao không thích chơi với Huyễn Huyễn chứ?

Lôi Cương khóe miệng nhếch lên, quan sát Huyễn Huyễn một phen rồi nói:

- Ngươi với bọn họ chơi đùa như thế nào?

- Ca ca muốn chơi một lần không? Chơi một lần đi.

Huyễn Huyễn nghe vậy hai mắt sáng ngời, đầy vẻ cầu khẩn nói.

Lôi Cương lùi lại mấy bước, thần sắc cứng ngắc nhìn Huyễn Huyễn, nghĩ đến bộ dạng của năm đầu thần thú kia, Lôi Cương liền thấy lạnh cả sống lưng, hắn lắc lắc đầu nói:

- Thôi bỏ đi, ca ca không chơi cái này, ngươi sau này chơi với những người khác được không? Huyễn Huyễn phải nhớ kỹ sau này không thể chơi với ca ca a.

Huyễn Huyễn ngẹo đầu nhìn Lôi Cương, gật đầu nói:

- Được rồi, thế thì Huyễn Huyễn chỉ chơi với người khác thôi.

Nhìn Huyễn Huyễn, trong lòng Lôi Cương không khỏi nổi lên chút tư tâm, nếu như hắn đi khiêu chiến những thần thú khác, một khi gặp phải lúc không cách nào chiến thắng được thì liền để cho Huyễn Huyễn hiện thân, đây chẳng phải là lá bùa bảo vệ cho tính mạng của hắn đó sao? Lôi Cương lúc này đã hiểu được ý tưởng của Minh Lôi, hắn phát hiện sau khi đánh một trận với thần thú xấu xí kia thì thân thể cùng cốt hài đã dung hợp mật thiết hơn, tuy không cách nào tra xét, nhưng Lôi Cương lại có thể cảm giác được, với thân thể phàm nhân thì sẽ dễ dàng dung hợp với cốt hài hơn, đây cũng là bí mật của Minh Lôi, điều này cũng làm cho Lôi Cương càng thêm xác định, Minh Lôi cũng có một cỗ cốt hài như vậy, hơn nữa đối với cốt hài này vô cùng hiểu rõ.

Lúc này, Lôi Cương khuôn mặt tươi cười nói:

- Huyễn Huyễn, ca ca phải ở chỗ này lịch lãm một thời gian dài, nhưng những thần thú này quá mạnh mẽ, ngươi có thể giúp giúp ca ca không? Chờ đến lúc thích hợp, ca ca dẫn ngươi ra khỏi tinh cầu này đi chỗ khác chơi, thế nào?

- Nơi này là một tinh cầu sao? Phía ngoài còn có những tinh cầu khác sao?

Huyễn Huyễn hai mắt cơ hồ trợn tròn lên, ngạc nhiên nói.

Lôi Cương sửng sốt, ngay sau đó thì lập tức sống động miêu tả lại dáng vẻ đích thực của Hồng Hoang Thánh Giới, điều này cơ hồ làm mắt Huyễn Huyễn cứ thế ngày càng tròn xoe, khiến Lôi Cương buồn bực chính là, Huyễn Huyễn lại nuốt nước miếng, hai mắt đầy dẫy vẻ ảo tưởng, hồi lâu sau, Huyễn Huyễn mới tỉnh ngộ lại, vui vẻ nói:

- Ca ca, ngươi còn phải ở chỗ này bao lâu? Chúng ta bây giờ liền đi ra ngoài có được hay không.

Lôi Cương cười cười, nội tâm khẽ có chút phát sốt, vì bảo đảm lớn nhất để hắn có thể sống sót ở chỗ này, Lôi Cương đáng giá như thế, hắn vội vàng nói:

- Còn cần trăm năm.

- Trăm năm a?

Huyễn Huyễn nghe vậy có chút thất vọng nói, ngay sau đó giơ nắm ngón tay lên, nói lầm bầm:

- Dù sao Huyễn Huyễn ở chỗ này không biết bao nhiêu cái một trăm năm rồi, nhiều thêm một cũng không quan hệ gì.

- Huyễn Huyễn a, trong một trăm năm này ngươi muốn đi theo ta không, vào thời điểm ta lâm nguy thì hãy xuất hiện ở bên cạnh ta được không? Nếu không bọn họ sẽ giết ta.

Lôi Cương lá gan cũng lớn lên, sờ sờ đỉnh đầu Huyễn Huyễn nói.

- Gì vậy?

Lôi Cương bỗng nhiên sửng sốt, hắn đột nhiên phát hiện nhiệt độ cự nhiên hạ xuống thấp đến mức cực kỳ kinh khủng, hắn lạnh vào đến tận trong cốt, không tới ba tức thời gian, Lôi Cương đã không còn cử động được nữa, mười tức sau, Lôi Cương hoàn toàn bị đông thành tượng đá, không thể nhúc nhích.

- Thế này là thế nào?

Lôi Cương nội tâm hoảng sợ vạn phần. Bị đông thành tượng đá, hai mắt hắn trực chuyển, phát hiện hắn đã rơi vào một không gian băng tuyết, bốn phía đâu đâu cũng thấy núi băng chất chồng như biển mây, nhìn bốn phía, Lôi Cương chấn động ngốc trệ, hắn lúc này vẫn chưa biết rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

- Phá!

Một tiếng thét non nớt vang lên, Lôi Cương còn chưa kịp phản ứng, phát hiện chung quanh lần nữa chuyển động, còn Huyễn Huyễn thì đang cười khúc khích với hắn.

- Huyễn Huyễn ...... Chuyện ........ chuyện này là thế nào?

Lôi Cương run rẩy nói, cảm giác lạnh buốt thấu xương khi nãy làm trong lòng Lôi Cương vẫn còn thấy sợ hãi, nhìn Huyễn Huyễn đang cười khúc khích, Lôi Cương phảng phất là đoán được ra điều gì đó.

- Ca ca, ngươi không phải nói là không chơi với Huyễn Huyễn sao? Sao lại còn sờ đầu Huyễn Huyễn vậy?

Huyễn Huyễn bướng bỉnh cười nói.

- Ngươi ....... mới vừa rồi là ảo cảnh do ngươi làm ra sao?

Lôi Cương kinh ngạc hô lên, hắn đột nhiên nghĩ đến tình hình lúc mới vừa đến tinh cầu này, hắn bị vây ở trên cây cao, còn lúc nãy thì lại tiến vào thế giới băng tuyết, chẳng lẽ đây đều là do thằng nhóc Huyễn Huyễn nhìn cực hồn nhiên ngây thơ ở trước mắt hắn gây nên sao?

- Hì hì.

Huyễn Huyễn sờ sờ đầu cười khúc khích nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hắn kinh ngạc nhìn Huyễn Huyễn, không nghĩ tới Huyễn Huyễn lại còn có bản lãnh như thế, khó trách những thần thú kia lại sợ hắn, ảo cảnh lúc nãy giống hệt như thật, thật khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng ra được, ánh mắt hắn nhìn Huyễn Huyễn lúc này tràn đầy vẻ kiêng kỵ, hắn cũng không dám chạm vào Huyễn Huyễn nữa, bất kể là bị vây ở trên đại thụ lúc trước hay là không gian vừa rồi cơ hồ đều làm Lôi Cương kinh hãi, ảo cảnh như vậy, căn bản cũng không phải là trận pháp có thể làm được, mà Huyễn Huyễn ắt hẳn chỉ là tùy ý bố trí ra mà thôi, hắn lúc này có chút kinh nghi thân phận của Huyễn Huyễn, rốt cuộc là tồn tại dạng gì mới có thể bố trí ra ảo cảnh như vậy?

- Hì hì, ca ca còn muốn chơi không? Huyễn Huyễn có thể đưa ca ca vào bất kỳ ảo cảnh nào?

Cái đầu to của Huyễn Huyễn lộ ra một phần nụ cười gian tà, nhìn Lôi Cương vui vẻ nói.

- Đừng, Huyễn Huyễn, ngày sau đừng có chơi với ca ca nữa, nếu không, ca ca sẽ bị ngươi chơi chết. Được rồi, Huyễn Huyễn, ca ca muốn đi đánh nhau với bọn họ, khi nào ta gọi thì ngươi hãy lập tức xuất hiện nhé.

Lôi Cương nói.

- Được rồi, nhưng ca ca phải đáp ứng Huyễn Huyễn nhất định phải mang Huyễn Huyễn đi ra ngoài chơi đó.

Huyễn Huyễn vội vàng nói.

- Ừ.

Lôi Cương hào sảng đáp ứng, liên tục dặn dò Huyễn Huyễn một phen, sau đó, liền nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tìm kiếm mục tiêu. Có Huyễn Huyễn theo cùng, lo lắng trong lòng Lôi Cương cũng phai nhạt không ít, hắn lúc này cần phải tìm thần thú tới đọ sức một phen để xem thử có thật là có có thể đẩy nhanh thời gian dung hợp cùng cốt hài lên hay không?

Nếu nói oan gia hẹp lộ, Lôi Cương sau nửa canh giờ tìm kiếm liền thấy được thanh niên hàm hậu ngăn chặn hắn lúc trước, hắn lúc này đang ngồi xếp bằng tu luyện trên mặt đất, toàn thân phát ra quang mang màu vàng đất tạo thành một lồng phòng ngự, bao bọc lấy hắn ở bên trong, dường như cảm nhận được khí tức của Lôi Cương, thanh niên hàm hậu mở hai mắt ra, nhìn về phía Lôi Cương, thần sắc hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày, hắn lạnh lùng nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tiểu tử, nhân lúc ta chưa động sát cơ thì mau cút khỏi tầm mắt của ta đi.

Trên mặt Lôi Cương lộ ra vẻ cười lạnh, tốc độ không khỏi tăng nhanh, tựa như sao xẹt xông về phía thanh niên hàm hậu này, Lôi Cương suy đoán thanh niên này chắc chắn là thần thú Thổ Hành, lực phòng ngự cực mạnh, rất thích hợp cho hắn tới trui luyện. Hai hàng lông mày của thanh niên hàm hậu cau lại, mắt bắn ra hung quang, hắn chợt nhảy dựng lên, cả vùng đất phía trước hắn cự nhiên quay cuồng, nhấc lên một đạo sóng đất, tạo thành tường đất ngăn trở Lôi Cương.

- Bình!!

Một tiếng chấn vang, Lôi Cương trực tiếp xuyên tường mà qua, tường đất trực tiếp bị hắn chia năm xẻ bảy, Lôi Cương tựa như mãnh hổ đánh về phía thanh niên hàm hậu, trên mặt thanh niên hàm hậu lộ vẻ châm chọc, hắn vung tay hữu lên, lực lượng thổ hành ẩn chứa trong cả vùng đất mãnh liệt trào ra, tụ nhập vào trong lòng bàn tay phải của hắn, nháy mắt, liền tạo thành lực lượng thổ hành khổng lồ, khi Lôi Cương cơ hồ đến gần hắn, lực thổ hành chợt biến thành một đạo lợi kiếm bắn về phía bụng Lôi Cương, hắn hẳn là muốn trực tiếp phá nát đan điền Lôi Cương, khiến Lôi Cương hồn phi phách tán.

Lôi Cương không ngăn cản, thần sắc ngưng trọng, hữu quyền của hắn oanh kích thẳng về phía lợi kiếm.

- Bình!!

Lực lượng cường đại của Lôi Cương trong nháy mắt phá hủy đạo lợi kiếm này, tạo thành một đạo sóng chấn động khuếch tán bốn phía, thanh niên hàm hậu cũng lùi lại mấy bước, con ngươi cũng là cự nhiên co rụt lại, Lôi Cương đã đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt lạnh như băng, hai đấm đồng thời oanh kích lên lồng phòng ngự màu vàng đất của thanh niên hàm hậu.

- Bình bình!!

Hai tiếng chấn vang, thân thể của thanh niên hàm hậu này trực tiếp bị đánh bay, lồng phòng ngự màu vàng đất kịch liệt ba động rồi bể tan tành.

- Graooooooo ..........

Thanh niên hàm hậu phát ra một tiếng huýt sáo tức giận, rồi toàn thân hắn thoáng hiện quang mang, liền tức biến thành một con vật khổng lồ, cơ hồ bao trùm bầu trời, làm thiên địa tối sầm lại.

Lôi Cương hai mắt thoáng ngưng, thanh niên hàm hậu này hẳn là thần thú Huyền Vũ, khí tức cường đại tạo thành từng đạo gió lốc làm cuộn lên tro bụi ở bốn phía, Huyền Vũ này thân thể vừa động, thân thể cao lớn tựa như Thái Sơn áp đỉnh áp hướng về phía Lôi Cương, thân thể Lôi Cương liên tục lùi lại, hít một hơi thật sâu, hắn nắm chặt song quyền, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân thể cao lớn của Huyền Vũ, đợi lúc Huyền Vũ rơi xuống, Lôi Cương song quyền cùng xuất, lực lượng toàn thân mãnh liệt tập trung vào trong song quyền.

- Bình!!

Thân hình Huyền Vũ vừa ép về phía Lôi Cương, liền bị song quyền của Lôi Cương đánh trúng, lực lượng cường đại chợt bộc phát, đem Huyền Vũ đánh bay đi.

- Bình bình bình .............

Từ trong cơ thể Huyền Vũ không ngừng bộc phát ra hàng loạt tiếng vang, đối mặt với Huyền Vũ, Lôi Cương không thể không vận dụng Thập Ngũ Trọng Kình, Huyền Vũ là một trong thập đại thần thú, mặc dù Huyền Vũ này chẳng qua là thần thú hỗn độn Địa cấp mà thôi, nhưng lực phòng ngự cũng là kinh người, so với thần thú hỗn độn Thiên cấp bình thường thì cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng Thập Ngũ Trọng Kình của Lôi Cương trực tiếp kích vào trong cơ thể kia, khiến thân hình Huyền Vũ không ngừng bay bắn vào không trung.

Khi thanh âm thứ mười lăm vang lên, Huyền Vũ trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống. Lôi Cương con ngươi co rụt lại, xoay người bỏ chạy, cấp tốc chạy như điên, Lôi Cương chỉ cảm thấy núi lở đất rách, cả vùng đất chấn động, một lực trùng kích cường đại bay đến, thân thể khổng lồ của Huyền Vũ rơi xuống trên mặt đất, làm thiên địa bốc lên tro bụi nồng nặc, tựa như sóng triều cuồn cuộn.

- Grao graooooooo ................

Ở xa xa, thú dữ gầm thét không ngừng, Huyền Vũ rơi xuống, toàn thân thoáng hiện quang mang, cuối cùng biến thành hình người, cả người chật vật ngã sấp trên đất, nhìn Lôi Cương đang cấp tốc tiến tới gần, hắn yếu ớt nói:

- Ngươi không thể giết ta, nếu không, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Vậy sao?

Lôi Cương từng bước từng bước đi về phía Huyền Vũ, cười lạnh nói.

- Ngươi có biết ta là ai không, ngươi giết ta, Huyền Vũ nhất tộc sẽ không bỏ qua ngươi. Dư nghiệt Viêm Long Nhất Mạch, ngươi sẽ bị hàng ngàn hàng vạn cường giả của Huyền Vũ nhất tộc xé nát.

Thanh niên hàm hậu quát lên.

- Ngươi nếu biết ta là Viêm Long Nhất Mạch, còn muốn giết ta, lẽ nào ngươi cho là Viêm Long Nhất Mạch ta dễ ăn hiếp như vậy sao? Cứ cho ngươi là Huyền Vũ nhất tộc thì đã sao chứ? Nếu là ngày xưa, ngươi dám cư xử như vậy với Viêm Long Nhất Mạch ta sao?

Lôi Cương một quyền trực tiếp đánh về phía bụng của thanh niên hàm hậu, thân thể hắn liền bạo phá, hóa thành lực lượng thổ hành tinh thuần tràn ngập ở trong không gian, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, đem cổ lực lượng này hút vào trong cơ thể.

Hỏa Hành Phân Thân của Lôi Cương là Viêm Long Nhất Mạch, ban đầu dung hợp với huyết mạch của Viêm Long tổ tiên, trở thành một phần tử chân chính của Viêm Long Nhất Mạch, hơn nữa, trước đây Viêm Long tổ tiên đem Viêm Long chí thánh khí ban cho hắn, điều này đều làm cho Lôi Cương cực kỳ cảm động, một viêm long vô cùng cường đại khi xưa giờ đây đã trở thành tồn tại mà bất kỳ thần nào cũng có thể khi dễ, điều này khiến trong lòng Lôi Cương không khỏi có chút thương cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play