Sau khi rời khỏi hạp cốc, Lôi Cương tràn đầy vui sướng, không chỉ có được Khốn Long Tiên của Lý Long, mà đến Mạc Ngôn cũng tặng hắn một viên Thôn Thiên đan. Đan dược này không phải đan dược trị liệu, mà là đan dược công kích, sau khi bóp nát, đủ để phá trừ phòng ngự của cao thủ địa cấp hỗn độn, uy lực khi nổ có thể nuốt chửng cường giả, cho dù không chết cũng sẽ bị trọng thương, còn dưới địa cấp hỗn độn đủ để mất mạng. Lần này tham gia hội giao dịch tư nhân, Lôi Cương chính là người được lợi nhất. Dựa vào thân phận thần sứ có được một cách kỳ quặc này, hắn đã lấy được địa cấp thần khí và thần đan, quan trọng hơn nữa là thiết quyển Khai Thiên. Lôi Cương mang tâm trạng vui mừng trên suốt chặng đường về tháp tu luyện trong thành Tụ Anh, dừng lại đó chốc lát, không thấy Lộ Thiên Bích, hắn liền tiến vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ.
Ngồi xếp bằng bên ngoài cổng Hạo Huyền Lôi Phủ, Lôi Cương nhìn thiết quyển nằm trên mặt đất một cái, thu nó vào trong u giới, rồi lấy ra Khốn Long Tiên. Nhìn Khốn Long Tiên màu thủy lam, Lôi Cương lưu lại một đạo thần niệm vào trong nó, cùng lúc này, phân thân hệ Thủy đi ra, thấy Khốn Long Tiền liền lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Trong khoảng thời gian tới ta sẽ tu luyện bên trong chiếc roi này, trong đó ẩn chứa lực hệ Thủy cực kỳ nồng đậm.
Phân thân hệ Thủy nhìn Lôi Cương một cái rồi bay vào trong Khốn Long Tiên, cùng lúc đó, trong đầu Lôi Cương như có thêm cái gì, trong lòng mừng rỡ. Phân thân hệ Thủy tiến vào trong Khốn Long Tiên không ngờ đã làm Khốn Long Tiên nhận chủ. Thần niệm chợt động, Khốn Long Tiên nhất thời biến mất, lúc hiện ra đã quấn quanh Lôi Cương.
Lôi Cương kinh hãi phát hiện, cương khí, nội kình trong nội thể hắn nhất thời đều bị ngưng trệ, vô phương vận hành. Thần niệm động lần nữa, Khốn Long Tiên buông lỏng, lơ lửng trước mặt. Lôi Cương kinh hãi than một tiếng về sự thần kỳ của Khốn Long Tiên.
Vận dụng mấy lượt xong, Khốn Vân Tiên càng thêm thuần thục hơn, lúc này Lôi Cương mới thu hồi vào trong u giới. Khi thần thức hắn thăm dò trong u giới, tim chợt đập mạnh, thiết quyển trong u giới không ngờ đã dung hòa với sáu khối kia, còn lại ba khối vẫn liên hợp với nhau, không dung hòa vào.
Lôi Cương vội vàng dịch chuyển thiết quyển đã dung hòa ra khỏi u giới. Nhìn nó lơ lửng trong Hạo Huyền Lôi Phủ, hắn xem xét cẩn thận, Lôi Cương xác định khối thiết quyển này là Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba, còn sáu khối còn lại lần lượt là thức từ bốn mươi bốn đến bốn mươi chín.
Hai mắt Lôi Cương tỏa sáng, nhìn thiết quyển đang lơ lửng, một thân ảnh hiện ra trên thiết quyển, phát ra cương kỹ cực kỳ mạnh mẽ. Lôi Cương cứ nhìn như vậy, tâm thần dung nhập vào trong, lĩnh ngộ chân lý hỗn độn ẩn chứa trong thiết quyển Khai Thiên. Lôi Cương lúc này ngồi bàn tọa trong hư vô, trong mắt chỉ có thân ảnh đang múa kiếm lớn phía trước, từng chiêu từng thức như chứa đựng những ảo diệu cổ xưa nhất. Trong hư vô hiện ra bảy đạo tinh quang chói lóa, dần dần tràn ngập cả hư vô, theo bước huy vũ của thân ảnh đó, thiên địa hiện lên tình cảnh thời hỗn độn sơ khai.
Lúc thân ảnh phía trước múa lên Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba, một khí tức bá đạo coi thường mọi sinh linh tự nhiên sinh ra từ giữa thiên địa. Trong lòng Lôi Cương ngộ ra thêm một phần, thầm nói:
- Hỗn độn mà sư tôn lĩnh ngộ là bá đạo, nắm giữ vô số sinh linh, vậy còn hỗn độn mà mình lãnh ngộ thì sao?
Lôi Cương mượn chân lý hỗn độn mà Hạo Huyền lĩnh ngộ hàm chứa trong thiết quyển, chìm vào trong việc lĩnh hội.
Lôi Cường từ lúc lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba liền tách khỏi lĩnh ngộ của Hão Huyền. Chân lý hỗn độn Lôi Cương lĩnh ngộ được là nộ, là nộ của bản thân hắn, là nộ của thiên, trời xanh tức giận, hủy diệt vạn vật.
Khi thân ảnh phía trước diễn luyện Khai Thiên đến thức thứ bốn mươi chín, Lôi Cương đang ngồi bàn tọa cũng đứng dậy, hai mắt hắn nhắm chặt, trong tay xuất hiện một thanh huyễn kiếm, bắt đầu diễn luyện Khai Thiên. Lôi Cương một lượt diễn luyện ra toàn bộ Khai Thiên từ thức thứ một đến thức thứ bốn mươi ba. Diễn luyện hoàn tất thức thứ bốn mươi ba xong, động tác của hắn ngừng lại.
- Hỗn độn mà ta lĩnh ngộ là nộ, nộ của ta, nộ của trời cao, nộ của hỗn độn.
Lôi Cương chợt mở mắt ra, trước mắt đột nhiên hiện ra mọi thứ hắn trải qua trong vạn năm nay. Sự tuyệt vọng khi tu luyện vô vọng thời niên thiếu, sự phẫn nộ không cam lòng khi đứng giữa sinh tử, sự tức giận và thù oán khi biết ca ca Lôi Ma biến mất, sự khinh rẻ của cặp nam nữ thần bí đó, cái tát của nữ tử đó, chuyện cũ không ngừng lướt qua trong mắt hắn.
- Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba đã ẩn chứa sự phẫn nộ của mình, vậy thì Khai Thiên thức thứ bốn mươi bốn, là một kiếm bột phát phẫn nộ.
Lôi Cương khẽ gầm lên, nhuyễn kiếm trong tay nhất thời bắn ra hào quang, xé tan hư không. Quá trình thứ nhất khi Lôi Cương múa lên Khai Thiên thức thứ bốn mươi bốn, sự bá đạo ẩn chứa trong chân lý hỗn độn của Hạo Huyền hiện ra trong đầu Lôi Cương. Hắn gầm lên lần nữa, dừng lại ở quá trình thứ nhất của Khai Thiên thức thứ bốn mươi bốn thế như chẻ tre, vung ra một kiếm hùng mạnh.
Cả hư vô trong nháy mắt tụ lại các điểm sáng bảy sắc.
Grừ…
Trong hư vô đột nhiên vang lên một tiếng rống phẫn nộ, một đạo kiếm quang vạn trượng khủng bố chia hư vô làm đôi, hư vô vỡ tan. Đứng trong Hạo Huyền Lôi Phủ, Lôi Cương mở hai mắt, trong mắt lóe lên sắc thái ngộ rõ, nhẹ giọng nói:
- Phẫn nộ của ta sao lại có thể hóa thành nộ của trời cao, nộ của hỗn độn được?
Vấn đề này là cái mà Lôi Cương nghi hoặc. Lúc trước, khi lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ bốn mươi ba, hắn dung nhập vào tình cảm phẫn nộ của mình, không ngờ lại múa ra thức thứ bốn mươi ba. Bắt đầu từ lúc đó, hắn liền đoán được chút ít manh mối, nhưng manh mối này làm hắn không cách nào nói ra được, như thể… như thể bản thân hắn chính là hỗn độn vậy.
Lôi Cương gạt đi ý nghĩ trong đầu, liền tiếp tục diễn luyện Khai Thiên trong đầu, mãi đến khi nhớ triệt để bốn mươi bốn thức Khai Thiên xong, hắn mới dừng lại. Tiếp đó, hắn ra khỏi Hạo Huyền Lôi Phủ, xuất hiện trong thành Tụ Anh. Chưa đợi hắn di chuyển, Lộ Thiên Bích đã xuất hiện bên cạnh hắn.
- Thần sứ đại nhân, xin nói tiếp.
Lập tức, Lộ Thiên Bích đưa Lôi Cương biến mất trên đường lớn thành Tụ Anh, xuất hiện trên đỉnh tháp tu luyện. Nhìn Lôi Cương, hắn cung kính nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Thần sứ đại nhân, sáu ngọn tháp tu luyện đã dựng lên hoàn tất, chỉ thiếu suối nguồn thần thú thôi.
Lôi Cương nghe vậy liền lấy ra từ trong nhẫn dự trữ bốn vầng sáng Minh Lôi đã cho, bốn con thần thú hình thù khác biệt trong đó hiện ra nhìn Lôi Cương gầm lên phẫn nộ. Bốn thần thú này lần lượt là bốn hệ: Kim, Lôi, Thủy Thổ. Lôi Cương liếc nhìn bốn con thần thú đang gầm lên, nói:
- Đại trưởng lão, lần này còn thiếu thần thú hai hệ Hỏa, Mộc, không biết…
Lộ Thiên Bích mặt cứng đờ lại một lát, cười khan đáp:
- Hai thần thú này, lão phu sẽ đi chuẩn bị. Thần sứ đại nhân lần này có thể đến bốn ngọn tháp tu luyện này. Phong ấn thần thú vào trong bốn ngọn tháp này xong, lão phu sẽ đi bắt hai thần thú còn lại, được không?
- Vậy thật không còn gì bằng, phiền đại trưởng lão rồi.
Lôi Cương vờ cảm kích đáp. Trong lòng hắn lại không chút cảm kích Lộ Thiên Bích, một chút cũng không. Hắn biết rõ rằng Lộ Thiên Bích như vậy là nể mặt Minh Lôi tiền bối.
- Đừng ngại.
Lộ Thiên Bích cười đáp, trong lòng lại buồn bực vô cùng. Nếu là bắt thần thú bình thường thì còn chấp nhận được, nhưng người trước mặt này lại là thần sứ của thái thượng trưởng lão Minh Lôi, sao có thể lấy thần thú bình thường đến làm bừa được. So với nhóm Lý Long, Lộ Thiên Bích sợ là còn ngại đắc tội với Lôi Cương hơn.
Lộ Thiên Bích là người Lộ Gia, biết càng rõ hơn về sức mạnh của Minh Lôi, nào dám đắc tội Lôi Cương, thậm chí còn chẳng dám chọc giận Lôi Cương. Hắn dừng lại ở cấp bậc này rất lâu rồi, Lôi Cương trước đó đã nói sẽ cất nhắc Lộ Thiên Bích trước mặt Minh Lôi, khiến hắn thấy được hy vọng đột phá, cho nên, hắn sẽ tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Lôi Cương.
- Sáu ngọn tháp tu luyện lần lượt phân bố ở sáu tinh cầu, nhân số ở sáu tinh cầu này cực kỳ đông đúc, là một trong những tinh cầu tốt nhất để dựng tháp tu luyện.
Lộ Thiên Bích cùng Lôi Cương ngồi lên truyền tống trận đến một tòa thành lớn tên là Chân Thiên Tinh cách Đại Diệu Tinh không xa. Lộ Thiên Bích chỉ tháp cao phía trước chầm chậm nói.
Lôi Cương ngẩng lên nhìn, phát hiện một ngọn tháp cao chìm vào trong mây đứng sừng sững trong tòa thành lớn này, hắn tươi cười, gật đầu nói:
- Đem thần thú trấn áp dưới tháp cao này đi.
Lộ Thiên Bích gật đầu, hai ngươi bay về phía tháp cao.
Dưới đất ngọn tháp cao, Lộ Thiên Bích cưỡng chế đánh ra một cái hố rộng, một đạo kết giới bao phủ cả cái hố. Tiếp đó, Lộ Thiên Bích lấy ra màn sáng nhốt thần thú hệ Lôi mà Lôi Cương đưa cho, lặng lẽ lẩm nhẩm, màn sáng nhanh chóng lan rộng, lơ lửng phía trước, còn thần thú trong màn sáng thì đang điên cuồng gầm rú lên, cả cái hố lớn dần tràn đầy linh khí thuộc tính Lôi cực kỳ nồng đậm,.
- Thần sứ đại nhân, chúng ta đến một tinh cầu khác, nơi này lão phu sẽ sai người phụ trách thu nhận đệ tử.
Lộ Thiên Bích nói.
Lôi Cười gật đầu cười nhẹ.