Nói thánh giới Hồng Hoang gần với hỗn độn cũng không đúng. Không gian rộng lớn như vậy, với vô số tinh cầu lơ lửng tạo thành biển sao trời. Lôi Cương nhìn lên không trung rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ bản chất huyền ảo ẩn chứa trong không trung. Trong đầu hắn bắt đầu diễn luyện Khai Thiên.
Lôi Cương phát hiện ra, đứng trong không gian diễn luyện Khai thiên lại càng dễ tiến vào trạng thái hư vô. Cùng với diễn luyện trong đầu, Lôi Cương lấy Hư Kiếm bắt đầu làm theo những hình ảnh đó.
Từng chiêu từng thức được hắn diễn luyện hết sức thong thả nhưng cũng khiến không gian rung chuyển. Mà trong đầu Lôi Cương, bảy màu ánh sáng trở nên chói mắt từ từ trở thành một vùng hỗn độn. Khi Lôi Cương diễn luyện tới thức thứ bốn mươi hai, tốc độ của hắn chậm hơi. Sau khi dừng một lúc, Lôi Cương lại đánh ra một kiếm.
- Cái gì là hỗn độn? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Trời là hỗn độn. Hỗn độn là trời, là căn nguyên của vạn vật.
- Hỗn độn có giận không? - Lôi Cương trầm ngâm.
- Vạn vật sinh linh đều có lửa giận thì căn nguyên của vạn vật chắc chắn là có. - Không biết qua bao nhiêu năm, Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
- Nếu vạn vật đã có giận thì giận của ta là cái gì? - Lôi Cương mê mang nhìn ra xa, trong đầu hắn xuất hiện vô vàng suy nghĩ. Trong nháy mắt, tất cả hình ảnh mấy ngàn năm đã trải qua với tất cả đau khổ, sinh ly tử biệt diễn ra trong đầu Lôi Cương. Lôi thấy được tỉnh cảnh khi còn nhỏ bị người ta bắt nạt, đánh cho gần chết.
Vào lúc này, cơn giận của hắn nhanh chóng bùng lên, toàn thân bộc phát khí thế khủng bố khiến cho cao thủ của Đại Ngộ tinh khiếp sợ.
- Cơn giận của ta đó là trời giận. - Lôi Cương đột nhiên nổi giận quát, khí thế của hắn tăng lên tới cực điểm. Lôi Cương cầm Hư Kiếm trong tay, thong thả bổ một kiếm. Nói thì chậm nhưng động tác của hắn diễn ra cực nhanh, phát ra một kiếm mãnh liệt. Trong một kiếm đó ẩn chứa cơn giận của Lôi Cương.
"Ầm...ầm" một kiếm đó bộc phát lực lượng chẳng khác gì tiếng sấm, giống như ông trời đang tức giận, nổ vang trong không gian. Mũi kiếm gần ngàn trượng giống như một viên thiên thạch lao thẳng về phía trước.
Lôi Cương nhìn mũi kiếm trước mặt, ánh mắt như đã hiểu ra. Một kiếm đó nói lên cơn giận của Lôi Cương, nhưng hình như giống với ông trời nổi giận.
Ba luồng ánh sáng từ Giác Ngộ tinh nhanh chóng lao tới.
"Oành..." Một tiếng nổ vang từ phía trước lan tới, một kiếm của Lôi Cương đánh lên một viên thiên thạch trong không gian. Làn sóng chấn động cực mạnh nhanh chóng tản ra xung quanh.
Lôi Cương nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên trầm tư. Một kiếm này được phát triển từ thức thứ bốn mươi ba của Khai Thiên mà ra đó cũng là chiêu thức đầu tiên do Lôi Cương sáng tạo. Một kiếm đó đối với hắn có ý nghĩa rất quan trọng. Tuy rằng mới chỉ là một thức nhưng toàn bộ cả quá trình của chiêu thứ bốn mươi ba đều ẩn chứa cơn giận của Lôi Cương nên có uy lực kinh người.
Lôi Cương liếc mắt về phía có ba người xuất hiện rồi chậm rãi ngồi xuống, tiến vào trong tu luyện.
Trong ba người đó có một người là Giác Đạo. Khi y thấy Lôi Cương, nét mặt có chút kinh ngạc rồi nhìn hai lão nhân bên cạnh mà nói:
- Hai vị đạo hữu! Phía trên là khách quý của Đại Ngộ tông chúng ta đang tu luyện. Các vị đạo hữu không nên quấy nhiễu hắn.
Hai người kia liếc mắt nhìn Lôi Cương mà kinh ngạc. Cả hai trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Sau đó ba người nhanh chóng rời đi.
Lôi Cương lại tiếp tục nhắm mắt bắt đầu diễn luyện Khai Thiên. Mặc dù chiêu thứ bốn mươi ba của nó đã được bộc phát uy lực nhưng Lôi Cương phải cố thêm rất nhiêu, phải lĩnh ngộ hoàn toàn mới biến nó thành Khai Thiên của chính mình.
Rất lâu sau, Lôi Cương thở ra một hơi rồi mở mắt. Ánh mắt hắn lóe lên nhìn vào hư không mà trong đầu xuất hiện một dấu hỏi. Khai Thiên ẩn chứa chân lý của hỗn độn nhưng vì sao cơn giận của mình lại có thể diễn luyện được Khai Thiên? Chiêu thức của nó không phải cứ múa bừa là ra được mà mỗi động tác đều ẩn chứa ảo diệu của hỗn độn, nếu không đã không gọi là Khai Thiên.
Nhưng nếu nó đã chưa chân lý của hỗn độn thì vì sao trong cơn giận của mình có thể diễn luyện được ra Khai Thiên? Điều này khiến cho Lôi Cương suy nghĩ. Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng nhưng không thể nào nắm bắt được. Mặc dù biết được thứ cảm giác đó nhưng hắn không thể nào biểu đạt.
- Tại sao lại như thế? Vì sao cơn giận của mình có thể hòa vào với Khai Thiên? - Lôi Cương trầm tư.
Lôi Cương lấy từ trong giới chỉ ra từ thức thứ mười bảy tới thức thứ hai mươi bốn của Khai Thiên. Thần thức của hắn thăm dò vào trong đó, quan sát chân lý những gì mà Hạo Huyền lĩnh ngộ. Chìm vào trong lĩnh ngộ nhưng bây giờ Lôi Cương chỉ có thể mượn chứ không thể dùng những gì của Hạo Huyền. Sau khi Lôi Cương lĩnh ngộ thức bốn mươi ba của Khai thiên đồng thời mở ra một quá trình mới, hắn đã thoát khỏi con đường của Hạo Huyền. Mặc dù chỉ bắt đầu từ thức thứ bốn mươi ba nhưng những thức lúc trước cũng có sự thay đổi. Tuy rằng những chiêu trước đó của Khai Thiên vẫn giống với Hạo Huyền nhưng một khi đã có thay đổi thì chỉ có thể mượn chứ không thể dùng.
Sau khi xem những chân lý ẩn chứa trong thiết cuốn của Khai Thiên, Lôi Cương thu chúng vào trong giới chỉ rồi nhìn về phía trước mà thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ con người cũng là một tiểu hỗn độn? Còn lục phủ ngũ tạng là ngũ hành. Vậy thì âm dương đâu?
- Chắc là có. Có điều chưa có ai phát hiện trong cơ thể mình chỗ nào là Hư và Lôi mà thôi. - Lôi Cương thầm nghĩ. Đột nhiên, Lôi Cương giật mình, kêu lên kinh ngạc:
- Nếu đúng như vậy thì thân thể con người cũng là một hỗn độn? Nghe tông sư Cổ Đạo nói trong hỗn độn có một chủng tộc mà trọng kiếm nặng trăm vạn mới chỉ là vũ khí ban đầu của họ. Đối với bọn họ chỉ có thể nói là trời sinh thần lực. Giả thiết thân thể con người cũng là một tiểu hỗn độn vậy thì cái chủng tộc đó trong cả hỗn độn có được lực lượng của nó từ đâu? Chẳng hạn như lực lượng con người có tiềm năng vô hạn, có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố. Vậy thì cái chủng tộc đó có được sự tinh túy trong lực lượng của hỗn độn. Bọn họ chúng là minh chứng cho lực lượng hỗn độn. Nếu theo cái suy nghĩ này thì chẳng lẽ đối với thất hệ trong hỗn độn của có thứ được trời ưu ái. Vì cái bộ tộc kia chính là trời sinh ra có được cả bảy hệ trong hỗn độn?
Nghĩ tới đây, Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Nếu đúng như vậy, một khi chủng tộc đó dung hợp được chẳng phải là vô địch hay sao? Chiến đấu với bọn họ chẳng phải là chiến đấu với cả hỗn độn? Ánh mắt của Lôi Cương ngưng trọng nhìn ra xa, hắn phát hiện hỗn độn thật kỳ diệu và khủng bố. Mà bên trong hỗn độn không cần tu luyện cũng chỉ có chủng tộc đó mà thôi. Có điều, một chủng tộc như vậy tại sao lại chưa bao giờ nghe nói tới? Chẳng lẽ bọn họ ở giới trong giới kia sao? Hay là họ không tồn tại? Hỗn độn chú trọng tới sự cân bằng, nếu như có một chủng tộc như vậy chẳng phải là phá vỡ sự cân bằng của hỗn độn hay sao?
Lôi Cương thở hắt ra một hơi. Cho dù như thế nào thì những thứ đó cũng chỉ là do mình phỏng đoán, cũng còn cách hắn rất xa. Lúc này, hắn mới chỉ lĩnh ngộ được thức thứ bốn mươi ba của Khai Thiên đã là điều vô cùng may mắn, những chiêu thức phía sau vẫn còn đang chờ hắn lĩnh ngộ. Sau khi củng cố thức thứ bốn mươi ba, Lôi Cương liền nhanh chóng hạ xuống Giác Ngộ tinh.
Bước chân vào Đại Ngộ tông, Lôi Cương tìm tiểu Phần. Hắn dự định đi xem sự thần kỳ của thánh giới Hồng Hoang. Còn tiểu Phần với tu vi của y thì ở lại Đại Ngộ tông không có gì tốt hơn. Sau khi nói chuyện với tiểu Phần, Lôi Cương liền đi tìm Giác Đạo.
Giác Đạo thấy Lôi Cương tới liền mở mắt, quan sát hắn.
- Tiền bối! Tại hạ dự định lịch luyện ở Giác Ngộ tinh rồi rời khỏi đây, để thêm hiểu biết về thánh giới Hồng Hoang.
- A? - Giác Ngộ cũng không kinh ngạc. Lão chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thánh giới Hồng Hoang có bốn đại tinh vực với vô số cường giả. Trong đó sự nguy hiểm thế nào có lẽ ngươi cũng biết. Tu vi của ngươi mặt dù là Cương Thần huyền giai nhưng thực lực thực sự thì lão phu lại không thể nhìn thấu. Nhưng cho dù thế nào, trước khi thực lực của ngươi chưa đủ mạnh thì làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để đắc tội với cường giả. Trong bốn đại tinh vực, các gia tộc lớn có hằng hà sa số, cho dù lão phu cũng không dám động vào. Lão phu du lịch thánh giới Hồng Hoang bao nhiêu năm thấy nhiều cường giả lắm. Mặc dù thân phân của ngươi không bình thường nhưng hôm nay không còn là ngày xưa. Quảng giao đối với ngươi chỉ có ích.
- Đa tạ tiền bối. - Lôi Cương cung kính. Lời của Giác Đạo chính là căn dặn hắn, thánh giới Hồng Hoang vô cùng phức tạp, phải hết sức cẩn thận.
- Lúc lão phu đi du lịch, từng tới chiến trường thời cổ nhặt được một viên đan dược. Sau khi đại sư giám định thì biết nó là đan dược trợ giúp. Lão phu thấy thân thể của ngươi rất mạnh, thứ đan dược này có lẽ có tác dụng với ngươi. - Giác Đạo trầm ngâm một lát rồi lấy trong giới chỉ ra một cái bình ngọc, đưa cho Lôi Cương.
Lôi Cương nhận lấy rồi nói:
- Đa tạ sự ưu ái của tiền bối.
- thánh giới Hồng Hoang rộng lớn, không du lịch thì không thể tưởng tượng được. Được rồi! Đi thôi. - Giác Đạo nói thản nhiên.
Lôi Cương tạ ơn xong liền rời khỏi Đại Ngộ tông, bắt đầu du lịch thánh giới Hồng Hoang.