Cơn khiếp sợ qua đi, Lôi Cương trầm mặc. Hắn chợt nhận ra, sức mạnh của bản thân vốn không hề yếu như hắn tưởng, chẳng qua hắn chưa chịu khám phá hết mà thôi. Ánh mắt Lôi Cương sáng rỡ, hắn nhất định phải giành nhiều thời gian để khai thác sức mạnh truyền thừa của Viêm Long nhất mạch. Lôi Cương biết, nếu lúc trước, khi đối mặt với Quân Uy, nếu hắn sử dụng chiến giáp truyền thừa, thì chưa chắc hắn đã thua. Cho dù có thua, thì Quân Uy cũng không lành lặn gì cho cam.
Chỉ có điều, Lôi Cương cũng biết được, bản thân hắn chưa thực sự sử dụng được uy lực của Viêm Long nhất mạch. Người nam tử khôi ngô trong không gian đó có thể một quyền phá nát không gian, sức mạnh như thế hiện thời hắn vẫn chưa thể đạt được. Lúc này, áp lực lớn nhất đối với Lôi Cương chính là Tử Vận, thời gian còn lại của nàng còn chưa đến bảy năm. Lôi Cương không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Nhìn về phía Tử gia, hắn sửng sốt, vội vã bay đến đó. Nhìn Tử gia chỉ còn là đống phế tích, hắn đờ đẫn, ngây người nhìn mất một lúc. Một lúc sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Tử Vận vẫn đứng đó, bên cạnh nàng còn có con thần thú màu tím, chính là tiểu hổ. Các cường giả khác, bao gồm cả Tử Lôi đều đã ngã xuống đất, hôn mê.
Tử Vận ngơ ngác, nhìn Lôi Cương chăm chú. Nàng mừng rỡ, tươi cười:
-Lôi Cương, hoá ra huynh đã mạnh như vậy rồi.
Tử Vận không hề lo lắng cho người của Tử gia, bởi nàng biết bọn họ chỉ đang hôn mê mà thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
-Ngao…
Một tiếng long ngâm vang lên trên trời. Một con lôi long từ trên trời lao xuống, xuyên qua sau lưng Tử Vận, quấn lấy bản thể Lôi Cương. Phân thân hành mộc mở mắt, nhìn chăm chú vào bản thể. Lôi long nhập vào bản thể xong, bản thể của Lôi Cương mở mắt, mừng rỡ. Trên tay phải hắn, một luồng linh khí thuộc tính lôi cuồn cuộn tuôn trào, hình thành một con lôi long to bằng ngón tay cái.
Lôi chi áo nghĩa cuối cùng đã đột phá tới lôi long lực.
Hắn mở ra Hạo Huyền Lôi phủ, phân thân hành hoả và phân thân hành thổ cùng đi vào trong đó. Phân thân hành hoả của Lôi Cương đã lĩnh ngộ được chiến kỹ truyền thừa của Viêm Long nhất mạch và truyền thừa của thanh chuỳ khổng lồ do Viêm Long tổ tiên truyền lại. Phân thân hành mộc tiếp tục tu luyện như trước. Lôi Cương đến bên Tử Vận, nhìn nàng, cười khổ nói:
-Tử Vận, xin lỗi, ta thật không ngờ…
Hắn còn chưa nói xong, cánh tay nhỏ nhắn của Tử Vận đã che miệng hắn. Nàng nhẹ giọng nói:
-Lôi Cương, cảm tạ huynh.
Lúc này, một bóng người nhếch nhác hiện lên ở phía xa xa. Người này khẽ cử động vài cái đã đến bên cạnh Lôi Cương. Lão chính là Tử Thí, vừa bị Lôi Cương sử dụng chiến kỹ đệ nhị của Viêm Long nhất mạch đánh hôn mê. Giờ lão không còn giữ lại được chút gì vẻ uy nghiêm và cao quý, toàn thân nhếch nhác, cùng khiếp sợ. Y phục lão rách nát, tả tơi, khoé miệng vẫn dính máu, tóc tai rối bời. Tử Thí kinh hãi nhìn Lôi Cương, rồi lại nhìn Tử gia đã thành đám phế tích, ngây người sửng sốt, rồi lại cười khổ. Lão nhìn Lôi Cương chăm chú, nói:
-Tiểu tử, ngươi quả là ngoài dự liệu của ta.
Tử Thí rất giận, dù sao cơ nghiệp Tử gia bị huỷ, thân là gia chủ Tử gia, sao lão có thể không giận cho được? Nhưng lão còn nể sợ Lôi Cương hơn, lão hiểu rõ, nếu lão lãnh trọn một quyền đó, không tránh đi, thì giờ lão đã chết, chứ không phải chỉ bị thương nặng thế này.
-Ta đã dốc toàn lực vẫn không thể đánh bại được ngươi. Ngươi hoàn toàn xứng đáng là gia chủ Tử gia.
Lôi Cương thản nhiên nói. Hắn vốn rất kiêng nể sức mạnh của Tử Thí, nếu không phải hắn vận dụng thánh khí của Viêm Long nhất mạch và chiến kỹ truyền thừa, Lôi Cương không chắc bản thân có thể thắng Tử Thí được hay không, thậm chí cũng không dám chắc có thể đánh lão trọng thương. Lúc này, Tử Thí không còn muốn đánh nữa, hắn rất vui mừng.
Tử Thí gượng cười, nhìn Tử Vận, thở dài, nói:
-Tử Vận, lúc trước là vi phụ sai rồi. Từ nay về sau, vi phụ sẽ không ngăn cản ngươi và tiểu tử này nữa.
Tử Vận nghe vậy, gương mặt tươi cười dần xúc động. Đôi mắt nàng đỏ hoe, một giọt nước mắt lăn xuống. Những lời này nàng đã chờ đợi hơn vạn năm rồi. Nàng không hy vọng phụ thân có thể chấp nhận Lôi Cương, mà chỉ mong phụ thân sẽ không ngăn cản nàng mà thôi. Lúc này, nghe được lời Tử Thí nói, tâm trạng nàng hết sức phức tạp, nàng nhìn Lôi Cương dịu dàng mà tha thiết.
Lôi Cương cười, khẽ vuốt mái tóc Tử Vận. Gương mặt hắn có vài phần khó coi, vì sao? Vì sao Tử Vận chỉ còn sống được bảy năm nữa? Lôi Cương hết sức đau lòng. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Tử Thí, thấp giọng nói:
-Tiền bối, chuyện tiêu diệt Thể tu năm xưa, Tử gia có tham dự hay không?
Tử Thí sửng sốt, quan sát Lôi Cương, nói:
-Ta đã đoán ngay ngươi có thể luyện chế ra ba phân thân thì chắc chắn là đệ tử của Thái Huyền mà. Năm xưa, Thái Huyền nhờ ba phân thân mà tung hoành khắp Vô Thượng giới, không ngờ, lão lại có người kế tục a. Chuyện tiêu diệt Thể tu năm xưa, Tử gia ta chưa từng động binh một lần nào.
Lôi Cương nhìn Tử Thí, thấp giọng nói:
-Vậy tiền bối có thể cho ta hay có đại gia tộc nào tham dự hay không?
-Tiểu tử, tuy rằng thực lực của ngươi hiện có thể sánh với cương thần thiên giai, nhưng bản tông khuyên ngươi không nên hành sự lỗ mãng. Lúc xưa, Thái Huyền cũng đã đánh bại bản tông, nhưng vẫn bị người đánh chết đấy thôi. Ngươi nên chờ đến khi thực lực của ngươi mạnh lên nhiều nữa rồi mới nghĩ đến chuyện báo thù.
-Tại hạ biết, xin tiền bối nói chuyện kia cho ta hay.
Lôi Cương vẫn giữ nguyên ý định cũ, nói.
Tử Thí nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm. Lão chậm rãi nói:
-Năm xưa, Thái Huyền cũng giống như ngươi. Lão vừa luyện chế phân thân tam hành liền đi khiêu chiến các thế lực lớn, đắc tội rất nhiều cường giả, vì thế mà không thu phục nổi bất kỳ một chiến thần nào ở Vô Thượng giới cả. Nhưng ngươi cũng biết, lão thua không phải vì thực lực kém, mà chỉ vì dã tâm của lão. Khi các đại thế gia của Vô Thượng giới cùng liên hợp lại, lão đã rất mạnh rồi. Rất nhiều Thể tu mạnh cùng hợp lại vẫn không làm nên chuyện. Nếu ngươi cứ như vậy, sợ rằng kết cục cũng chẳng khác Thái Huyền là bao.
-Sư tôn ta bại không phải tại các thế lực lớn, mà là thua một người tên là Đạo Hư.
Lôi Cương đáp lại.
Tử Thí hết sức ngạc nhiên, nhìn Lôi Cương. Lão thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Năm xưa, lão khiêu chiến Đạo Hư, tuy rằng lưỡng bại câu thương, nhưng Đạo Hư suýt nữa đã chết. Lúc đó, y vẫn ghi hận trong lòng, chờ đến khi khôi phục, mới liên kết với các thế lực lớn khác để trả thù. Chính vì vậy, đại tông Thể tu mới bị xoá tên khỏi Vô Thượng giới.
-Đạo Hư!
Ánh mắt Lôi Cương sáng rực. Hắn thấp giọng nói.
-Có điều, tiểu tử, tuy rằng ngươi có thể đánh bại ta, nhưng ngươi nên bỏ ngay ý định đánh Đạo Hư đi. Nghe nói, lôi hành của y đã gần đạt hay đã đạt đến hỗn độn lôi long lực rồi. Thực lực của y hiện đã là cương thần thiên giai, hết sức cường đại. Thực lực của ngươi hiện vẫn chưa đủ để đánh bại y đâu.
Tử Thí trầm giọng nói. Đây cũng là một trong những lý do vì sao Tử Thí ép buộc Tử Vận thành hôn với Đạo Vân.
-Hỗn độn lôi long lực? Vậy chắc hẳn y có thể hoá giải hư hoả trong cơ thể Tử Vận!
Lôi Cương nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, gương mặt kích động nhìn nàng, hết sức dịu dàng.
-Nhờ y hoá giải hư hoả của Tử Vận?
Tử Thí nhếch miệng gượng cười. Đấy cũng là một nguyên nhân lão muốn để Tử Vận thành hôn với Đạo Vân, có điều, lão hiểu rõ, cho dù có như thế, Đạo Hư cũng sẽ không ra tay. Dù sao, áp chế hư hoả sẽ khiến tu vi bản thân giảm xuống, thậm chí làm tu vi đang ở hỗn độn lôi long lực của y giảm lại còn lôi long lực. Chuyện to tát như vậy, cho dù là nhi tử thân thiết của y, Đạo Hư cũng chưa chắc đã ra tay?!
Nhưng Lôi Cương lại không cho là như thế. Hắn mải mê nghĩ cách. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói:
-Chờ ta một lát.
Lúc này, Lôi Cương biến mất, đi vào trong Hạo Huyền Lôi phủ.
Nửa khắc sau, Lôi Cương và Vân lão cùng xuất hiện trước mặt Tử Vận. Vân lão vừa xuất hiện, Tử Thí đã cảm nhận được một luồng khí tức không thể chống lại được, lão kinh hãi, nhìn Vân lão hết sức cung kính.
-Vân lão, người có thể áp chế hư hoả trong người Tử Vận thêm một thời gian nữa không? Trăm năm, cho ta một trăm năm nữa, có được không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Cương khẩn khoản nói.
Vân lão thở dài, nhìn Tử Vận, nói:
-Không có cách nào đâu. Hư hoả trong cơ thể nàng đã sắp thành rồi, trừ phi có hỗn độn lôi long lực mới có thể áp…
Chợt, Vân lão nhìn chằm chằm vào tiểu hổ bên cạnh Tử Vận, kinh hãi. Lão thấp giọng nói:
-Thánh thú lôi huyền???
Lôi Cương nghi hoặc nhìn tiểu hổ. Hắn cũng từng nghe Chỉ San nói qua, tiểu hổ này chính là thánh thú ngự lôi. Từ lúc đó, hắn đã bị hai chữ "thánh thú" làm cho phát hoảng, tiêu diệt Viêm Long nhất mạch chính là thánh thú a. Nhưng nghĩ lại, hắn cũng cho rằng, tiểu hổ chẳng qua cũng chỉ có tên là thánh thú, chứ cũng không phải là thánh thú chân chính. Lúc này, sắc mặt của Vân lão khiến hắn thất kinh, hỏi ngay:
-Thánh thú lôi huyền? Vân lão, lẽ nào nó chính là thánh thú chân chính?
Vân lão lắc đầu, nói:
-Không phải vậy, nhưng thánh thú lôi huyền khi trưởng thành có thể ngang với thánh thú. Còn năng lực xé rách không gian hay ngự lôi, thì thánh thú không thể bằng nó được.
Lão nhìn chằm chằm tiểu hổ một lúc lâu, rồi thở dài.
Tiểu hổ bị Vân lão nhìn chằm chằm, gầm nhẹ một tiếng, tỏ ý thù địch.
-Ôi chao, nếu hư hoả còn chưa thành hình, có thể lợi dụng thánh thú lôi huyền để hoá giải được. Nhưng giờ con thánh thú lôi huyền này còn chưa trưởng thành, không thể hoá giải hư hoả được. Có điều, Lôi Cương, ngươi có thể để nó nhập vào trong cơ thể Tử Vận, có thể áp chế được trăm năm nữa. Nhưng cứ mỗi mười năm, hư hoả sẽ phát tác một lần. Chuyện này còn phải xem Tử Vận có chịu nổi hay không nữa.
Tử Vận nghe được có thể trì hoãn hư hoả thêm trăm năm nữa, mừng rỡ, nàng kiên cường nói:
-Tiền bối, ta chịu được.
Tử Vận đã chấp nhận số phận của mình, vốn định sẽ chết trong ao lạnh, nhưng kể từ khi gặp lại Lôi Cương, nàng không còn muốn chết nữa. Giờ lại nghe có thể sống thêm được, dĩ nhiên nàng hết sức xúc động.
-Ôi chao, chỉ có trăm năm thôi. Tiếc là thánh thú lôi huyền quá nhỏ, nếu không, chỉ cần có cường giả hỗn độn lôi long lực trong vòng trăm năm này giúp đỡ, ngươi nhất định có thể có hy vọng rồi. Lôi Cương, lão phu sẽ dẫn nó vào trong Hạo Huyền Lôi phủ trước, giúp Tử Vận áp chế hư hoả. Lão phu chỉ có thể làm vậy thôi.
Tức thì, Vân lão vung tay lên, cùng Tử Vận và tiểu hổ biến mất.
Tử Thí vẫn lặng thinh, chưa nói được lời nào. Lúc này, lão nhìn Lôi Cương vừa khiếp sợ, vừa khó hiểu. Không ngờ bên cạnh hắn còn có cường giả mạnh như vậy?
-Trăm năm! Hỗn độn lôi long lực sao?
Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói. Hắn quay đầu nhìn Tử Thí chằm chằm, nói:
-Tiền bối, ngươi có biết Vô Thượng giới có nơi nào nồng nặc linh khí thuộc tính lôi hay không?
Trong Hạo Huyền Lôi phủ mặc dù linh khí thuộc tính lôi nồng nặc, nhưng như thế vẫn chưa đủ với Lôi Cương.
-Nơi có linh khí thuộc tính lôi nồng nặc sao?
Tử Thí thoáng trầm ngâm. Lát sau, ánh mắt lão sáng rực, lão nói:
-Cấm địa thứ hai của Vô Thượng giới, Lôi Táng chi địa! Có điều, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đến đó. Khi xưa bản tông cũng muốn đến đó đột phá lôi long lực, nhưng mới vào chưa được trăm năm đã phải lui về. Nơi đó hết sức đáng sợ a.
Tử Thí nói, sự khiếp sợ ngập tràn trong đôi mắt lão.
-Lôi Táng chi địa?
Lôi Cương thầm lẩm bẩm, nói.