Vừa đi vào Vạn Tượng thành, Lôi Cương liền cảm nhận được sức sống sầm uất của toà thành này. Một con đường lớn xuất hiện trước mắt hắn, rộng đến mười trượng. Trên con đường này người người đi lại tấp nập, hay bên trái phái là các cửa hàng cao thấp nối nhau đều đặn. Lôi Cương không có tâm trạng nào thưởng thức cảnh vật phồn hoa của Vạn Tượng thành, liền khuếch tán thần thức, tìm kiếm Chỉ San. Một lát sau, hắn ngưng thần, ở phía nam toà thành có một nơi hắn không thể dọ thám được. Nơi đó chắc hẳn là tổng bộ của Vạn Tượng các. Lôi Cương liền nhanh chân đi về phía nam của thành Vạn Tượng.
Lúc này, tâm trạng hắn khá hồi hộp. Cho dù đối mặt với cường giả như Quân Uy, Lôi Cương cũng chưa từng có cảm giác này. Nhưng lần này, hắn đến Vạn Tượng các là để cầu hôn, thế nên bản thân Lôi Cương thoáng lo lắng. Vạn Tượng các là một trong tứ đại gia tộc ở Vô Thượng giới, có thế lực trải khắp thất giới. Một gia tộc hùng hậu như vậy, hắn lấy gì để cầu hôn đây? Bất kể thế nào, Lôi Cương sẽ chỉ quan tâm đến câu trả lời của Chỉ San mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Cương xuất hiện ở giữa thành Vạn Tượng. Hắn nhìn toà thành cao đến mười trượng trước mặt, nơi hắn đang đứng chính là bức tường thành xây bằng thạch chú huyền thiết. Lôi Cương nắm chặt song quyền, nhìn tám gã thủ vệ đang đứng canh gác trên tường thành.
-Tám gã cường giả giả thần.
Ánh mắt Lôi Cương sáng rực.
Trong một hoa viên, ở sâu trong thành Vạn Tượng, một nữ nhân mặc váy tơ tằm đang nắm chặt lấy xiêm y. Gương mặt nàng vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng, rồi lại ửng đỏ. Người nào vừa nhìn thấy nàng chắc chắn sẽ sinh lòng muốn ôm nàng vào lòng mà che chở. Trước mặt nàng là một lão giả áo xám. Lão giả áo xám nhìn nàng hết sức yêu thương.
-Tam thúc thúc, thúc bảo hắn đã tới Vạn Tượng thành thật rồi hay sao?
Nàng ngượng ngùng hỏi, không dám nhìn thẳng mắt lão giả kia.
-Ừ. Lão phu đã cảm nhận được khí tức của hắn. Giờ hắn đã đến cửa thành rồi. Chưa biết hắn sẽ vào Vạn Tượng các thế nào đây, có lẽ tông chủ sẽ không để hắn vào dễ dàng đâu.
Lão giả thản nhiên cười, nói.
-Vậy…Tam thúc thúc, phụ thân liệu có thể nào…
Người nữ tử thoáng lo lắng, ngập ngừng nói.
-Đừng lo. Thái độ của tông chủ đối với tiểu tử này có vẻ đã có chút thay đổi rồi, biết đâu người sẽ đổi ý không biết chừng.
Lão giả thản nhiên cười, nói.
-Dạ.
Nữ tử đỏ mặt, gật gật đầu.
Nhìn tám người trước mặt, Lôi Cương nhíu mày. Vạn Tượng các này canh gác quả nghiêm ngặt, hơn nữa, còn có kết giới bao phủ. Từ cửa thành vào Vạn Tượng các chỉ có duy nhất một con đường này. Lôi Cương không chắc bản thân có thể vượt qua tám vị cường giả giả thần này mà thần không biết, quỷ không hai. Hắn thoáng trầm ngâm, rồi đi thẳng đến chỗ tám người đang canh gác.
Tám người này cùng đổ dồn mắt nhìn Lôi Cương. Một gã đệ tử thấp giọng nói:
-Nơi đây là nơi trọng yếu của Vạn Tượng các ta. Xin đạo hữu hãy quay về cho.
Cung cách y nói cũng có thể gọi là khách khí.
Lôi Cương ôm quyền, nói:
-Mấy vị đạo hữu, ta đến tìm Chỉ San. Xin đạo hữu vào thông báo Chỉ San giúp ta.
-Chỉ San? Chỉ San tiểu thư thân phận cao quý, nào có thể để cho người nào muốn gặp đều được. Đạo hữu, ngươi có lệnh bài tiến nhập Vạn Tượng các hay không?
Một nam tử trung niên khác nhíu mày, nói.
Lôi Cương nhăn mặt, lắc đầu.
-Nếu không có, mời đạo hữu rời đi cho.
Người nam tử trung niên thấp giọng nói. Mấy người cùng phòng bị.
Nhìn dáng vẻ tám người này, Lôi Cương thầm cười khổ. Lẽ nào hắn phải xông vào sao? Hắn khẽ than một tiếng, thầm nghĩ cách đi vào trong.
-Người muốn gặp Chỉ San tiểu thư nhiều vô số kể. Đạo hữu, nếu như không có việc gì khác, mời ngươi rời đi cho.
Một nam tử trẻ tuổi khác lạnh lùng nói.
-Đạo hữu, có thể đi vào báo hộ ta được hay không?
Lôi Cương thoáng do dự, nhìn nam tử trung niên hỏi.
-Đạo hữu, người như ngươi muốn gặp tiểu thư Chỉ San có rất nhiều. Nếu người nào cũng bắt chúng ta phải đi thông báo thì làm thế nào đây.
Người nam tử trung niên lắc đầu, nói.
Lôi Cương ngạc nhiên, thoáng chần chờ. Hắn lấy trong giới chỉ ra một lệnh bài màu tím, chính là lệnh bài Vạn Tượng các giành cho khách quý. Tám người này vừa thấy lệnh bài, khẽ nhíu mày. Người có được lệnh bài này chắc chắn có thân phận cao quý, tất cả bọn họ đều thoáng do dự.
Người nam tử trung niên thấp giọng nói:
-Đạo hữu, bằng cái này vẫn chưa đủ để đi vào tổng bộ Vạn Tượng các.
Lôi Cương sửng sốt, nhíu mày.
Hắn không biết được ở nơi sâu trong Vạn Tượng các có một nam tử trung niên mặc áo vải màu xám đang dõi nhìn mọi chuyện trước mặt. Y khẽ nhếch miệng cười nhạt, lẩm bẩm nói:
-Bản tông muốn xem ngươi có thực sự là bất phàm như lời đồn hay không, liệu ngươi có thể vượt qua trạm kiểm soát do bản tông bố trí hay không đây.
Ngay lúc Lôi Cương còn đang cân nhắc có nên xông vào hay không, trên trời đột nhiên truyền đến một luồng khí tức đáng sợ, một luồng khí tức ẩn chứa lôi hành lực nồng nặc phát tán khắp không gian. Lôi Cương ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên không trung hiện ra một cái khe. Một bóng hình màu tím từ trong khe bay ra, thẳng tới chỗ hắn.
Lôi Cương lùi lại một bước, gọi ra một cái lồng đá bao phủ toàn thân, cảnh giác nhìn bóng dáng màu tím vừa xuất hiện. Bóng dáng màu tím này dừng lại trên đầu cách Lôi Cương chừng mười thước. Nó nhìn Lôi Cương, ánh mắt đầy lo lắng.
Lôi Cương cẩn thận nhìn bóng dáng màu tím vừa xuất hiện này chợt nhận ra nó rất giống thần thú màu tím, tựa như một con cọp vậy. Tuy rằng con thần thú này còn chưa trưởng thành, nhưng lực lôi hành nó phát ra cũng hết sức mạnh mẽ. Nhận ra sự lo lắng ánh lên trong mắt thần thú, Lôi Cương không khỏi nghi hoặc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
-Rống…
-Rống…
Thần thú màu tím không ngừng gào lên.
-Hửm?
Lôi Cương nghi hoặc, chăm chú nhìn thần thú màu tím. Cẩn thận quan sát, hắn mới phát hiện con thần thú màu tím này nhìn khá quen mắt. Nhưng gặp nó khi nào thì hắn lại nhất thời không nhớ ra.
Thần thú màu tím thấy Lôi Cương như vậy càng thêm lo lắng. Chợt từ cái sừng của con thần thú phát ra một luồng sáng màu tìm, linh khí thuộc tính lôi lan ra khắp nơi. Linh khí thuộc tính lôi màu tím dần ngưng tụ lại, một bóng người hiện lên trong đó. Lôi Cương nhìn chằm chằm vào bóng người vừa hiện lên, biến sắc. Hắn nhìn lại thần thú, chợt nhận ra tất cả. Gương mặt Lôi Cương tái nhợt, toàn thân run rẩy, hắn thấp giọng nói:
-Mang ta đi nhanh!
Lúc này, Lôi Cương liền nhảy lên người thần thú lôi hành. Con thần thú lôi hành này rít lên một tiếng, sừng nó phát ra một luồng lôi điện, xé rách không gian, đưa Lôi Cương bay vào trong khe hở.
Lôi Cương vừa nhìn thấy bóng người trong làn khói màu tím, đã nhớ được hắn đã gặp thần thú lôi hành ở nơi nào!
Người nam tử trung niên trong tám vị thủ vệ khẽ biến sắc, nhìn cái khe vừa khép lại trong không trung, khẽ nhếch miệng gượng cười. Hắn đi rồi sao?
Nam tử trung niên mặc áo vải đang chờ xem Lôi Cương xông qua cửa như thế nào mặt mày méo xệch, giận dữ, đờ đẫn nói:
-Đi rồi sao?
Trong tiểu viện, lão giả kia cũng thoáng biến sắc. Chỉ San đang hồi hộp chờ tin tức, vừa thấy vẻ mặt lão giả, nàng đã lo lắng, hỏi ngay:
-Tam thúc thúc, sao vậy?
-Chỉ San…Hắn…Hắn chưa vào đến cửa đại môn đã đi rồi.
Lão giả đành gượng cười.
-Đi?
Chỉ San trừng mắt nhìn lão giả. Mắt đỏ hoe, nàng run giọng nói:
-Nhất định là tại phụ thân, tại phụ thân đã ngăn hắn rồi.
-Chỉ San, không phải thế. Vừa có một con thần thú đột nhiên xuất hiện đưa hắn đi rồi. Ôi chao, thiên ý trêu ngươi.
Lão giả lắc đầu than thở.
Chỉ San chán chường, ngồi bệt xuống.
Lôi Cương run rẩy, nhìn ngọn núi lớn trước mặt. Hắn đau khổ, thần thú lôi hành này quả nhiên đưa hắn đến Kiếm Cương môn. Nhìn ngọn núi lớn quen thuộc, Lôi Cương cơ hồ như hiểu rõ chuyện gì đó. Hắn đau đớn, run run nhìn sườn tây ngọn núi, cảm nhận được luồng khí tức vừa quen vừa lạ, nhất thời càng gấp gáp hơn.
Tiểu hổ đưa Lôi Cương đến sườn tây của Kiếm Cương môn, nơi hắn đã từng tu luyện hơn vạn năm trước. Hắn nhìn những cảnh quan bên dưới, lại nhìn bóng người đang ngồi xếp bằng trong rừng cây trước mặt, đôi mắt dần ươn ướt, toàn thân run rẩy. Tuy rằng trái tim của Lôi Cương giờ đang ở trên phân thân hành hoả, nhưng sự đau đớn này cơ hồ khiến hắn không thể suy nghĩ nổi nữa.
Hoá ra, nàng vẫn như trước. Hoá ra nàng vẫn quan tâm đến hắn. Hoá ra nàng vẫn quyết lòng chờ đợi…
Tiểu hổ đẩy Lôi Cương xuống, bay về phía thân ảnh ở trong rừng rậm. Nó thấp giọng gào lên một tiếng, như thể ông trời cũng tức giận, từng luồng sấm chớp ầm ầm kéo tới.
Nữ tử đang ngồi xếp bằng trong rừng rậm yếu ớt ngẩng đầu lên. Vừa thấy tiểu hổ bay tới, thân thể mềm mại của nàng bỗng run lên. Nàng run rẩy nhìn nóng người cao lớn đang đạp không bay tới phía sau tiểu hổ. Nàng ngơ ngác nhìn bóng người trên không trung ấy, nước mắt bất thần tuôn rơi. Nàng phức tạp nhìn chăm chú vào Lôi Cương đang ở trên không trung, trong ánh mắt nàng có cả niềm vui, dường như không tin nổi, lại dường như đau đớn, lại lo lắng…Bao nhiêu tình cảm phức tạp đều chất chứa trong ánh mắt của nàng.
Từng luồng hoả diễm đen sì từ thân thể mềm mại của nàng bừng lên, dường như muốn nhân cơ hội này nuốt lấy người nữ tử.
-Tử…Tử Vận.
Hai mắt Lôi Cương đỏ hoe, hắn run giọng, nhẹ nhàng nói.