Ngày xưa, lúc nhất mạch Viêm Long huy hoàng từng có rất nhiều con cháu. Huyết mạch của họ cũng không được tinh khiết nên chỉ có thể thừa kế được một con đường. Sau này, phần lớn dòng Viêm Long bắt đầu luyện khí, dựa vào tư thế tiên thiên của họ hơn người. Mặc dù huyết mạch không được tinh khiết nhưng năng lực khống chế thì hơn người rất nhiều. Từ từ, bọn họ đã tạo ra được thời đại huy hoàng nhất của Khí tông. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà Khí tông lại lưu lạc tới Dung Luyện giới.

Nghe Khí Long Chiến nói hết tất cả, Lôi Cương hơi nhíu mày. Khí Tông lưu lạc tới mức này rất có thể là do nhất mạch Viêm Long đắc tội với một bộ tộc thánh thú hùng mạnh nào đó. Vì vậy, để giữ được huyết mạch của mình nên họ mới rời Khí Tháp tới Dung Luyện giới.

- Tiền bối! Khi ngươi tới Khí Tháp có phát hiện trên đỉnh ngọn tháp có một cây búa thật to hay không? - Khí Long Chiến do dự một chút rồi nói. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lôi Cương gật đầu. Lúc trước, khi bước vào Khí Tháp, Lôi Cương có cảm giác cây búa đó tản ra hơi thở rất mạnh. Nhưng do lúc đó thực lực của phân thân còn thấp nên Lôi Cương cũng không thăm dò.

- Nó chính là do thân thể tổ tiên chúng ta biến hóa thành. - Khí Long Chiến thấp giọng nói. Ánh mắt lão không giấu được sự sùng kính. Sắc mặt Lôi Cương lập tức thay đổi, trong lòng xuất hiện vô vàn con sóng. "Do Viêm Long biến hóa thành? " Lôi Cương chợt nghĩ tới chiến kỹ truyền thừa thứ nhất "Lôi Đình", Viêm Long có biến thành cây chùy lớn. Chẳng lẽ... Lôi Cương hít một hơi thật sâu nhìn Khí Long Chiến chằm chằm, chờ đợi câu tiếp theo của lão.

- Tiền bối! Thân thể của tổ tiên biến thành cây chùy đó để lĩnh ngộ việc luyện khí, cùng với tu vi hùng mạnh khiến cho Khí tông được mãi mãi trường thịnh mà không suy. Đó là lý do vì sao Khí Tháp càng cao thì càng ẩn chứa ý cảnh của việc luyện khí. Nói xong, hai mắt lão đỏ hồng, gần như rơi lệ. Bao nhiêu năm qua, tổ tiên Viêm Long vì Khí tông đã trả giá quá nhiều.

Lôi Cương chần chừ một lúc rồi hỏi:

- Tổ tiên muốn...

Khí Long Chiến lắc đầu nói:

- Không! Thần hồn của tổ tiên vẫn bị áp chế ở sâu trong Hỏa phần. Bao nhiêu năm qua, đệ tử của Khí tông đều nghĩ tới việc giải cứu tổ tiên nhưng sâu trong Hỏa phần lại có một con thần thú quá mạnh. Tất cả đều không phải là đối thủ của nó. Vì vậy mà cho tới bây giờ, tổ tiên vẫn ở trong đó.

Viêm Long bị nhốt ở sâu trong Hỏa Phần? Lôi Cương nghe thấy vậy mà rùng mình. Nếu như có được huyết mạch tổ tiên Viêm Long thì chẳng phải phân thân hệ Hỏa của hắn có được dòng máu Viêm Long càng tinh khiết hơn hay sao? Hơn nữa, cũng có thể qua tiền bối Viêm Long mà biết được nhiều điều bí ẩn. Lôi Cương trầm ngâm một lúc, tính toán thời gian. Bản tôn lĩnh ngộ hệ Thủy phải cần tới mấy trăm năm vì sao lại không thử giải cứu tổ tiên Viêm Long? Biết đâu lại có thể mượn dùng năng lực của tổ tiên Viêm Long để tìm kiếm Quân Lâm. Dù sao thì Vô thượng giới quá mạnh và thần bí khiến cho Lôi Cương không chắc lắm.

Nhưng con thần thú cực mạnh trong Hỏa Phần cũng làm cho Lôi Cương không thể chiến thắng. Mà lúc này, Hỏa Hoàng lại đang ngủ say. Lúc trước, va chạm với con thần thú đó khiến cho Hỏa Hoàng bị thương nặng. Lôi Cương suy nghĩ thật lâu rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nhìn Khí Long Chiến mà nói:

- Ngươi có thể tới Dung Luyện Giới đón cho ta một người tới tầng năm của Khí tháp được không?

- Có thể! Tiền bối định đón người... - Khí Long Chiến khó hiểu nhìn Lôi Cương.

- Trước tiên ngươi tới thành Ký Hỏa ở đại lục Hỏa Vực. Còn về ai thì tới lúc đó ngươi sẽ biết. - Lôi Cương nói ngay.

Khí Long Chiến gật đầu, nhìn Long Thiên đang đứng bên cạnh rồi quát khẽ:

- Lần này ngươi tới thành Ký Hỏa đón người theo lời tiền bối, coi như lập công chuộc tội. Có hiểu không?

Long Thiên đứng bên cạnh liền gật đầu. Ánh mắt gã nhìn Lôi Cương có chút phức tạp. Long Thiên nhanh chóng rời đi. Còn tâm niệm của Lôi Cương nhanh chóng nói cho phân thân hệ Thổ nhanh chóng tới Dung Luyện giới. Trong mấy cái phân thân thì phân thân hệ Thổ mới có thể ngăn cản được công kích của thần thú Huyền giai.

Sau khi để cho phân thân hệ Thổ tới thành Ký Hỏa, Lôi Cương nhìn Khí Long Chiến rồi nói:

- Đúng rồi! Cô nương Chỉ San có còn ở tầng năm của Khí Tháp hay không?

- Chỉ San? Ngài biết Chỉ San? - Khí Long Chiến thắc mắc hỏi lại, sau đó vỗ vỗ đầu mình rồi lúng túng nói:

- Tên tiểu tử Long Thiên vì Chỉ San mà đắc tội với tiền bối. Chỉ San ở tầng năm của Khí Tháp. Trong mấy năm qua cô bé vẫn chờ ngài. Ngài đi gặp cô ấy đi.

Lôi Cương gật đầu rồi nhanh chóng bay về phía Khí thành.

Sau một canh giờ, Lôi Cương dừng chân trên đường lớn của Khí thành. Hắn tản thần thức ra xung quanh. Sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Vạn tượng các, Lôi Cương nhanh chóng đi tới.

Trong Vạn Tượng các, Chỉ San đang ngồi xem xét sổ sách. Còn Lý Tiền Cảnh thì ở bên, tươi cười nói với đám đệ tử Khí tông. Chỉ San đang xem sổ sách đột nhiên ngẩng đầu lên, trống ngực đập mấy cái. Có một thứ cảm giác không thể nói nên lời xuất hiện khiến cho Chỉ San cảm thấy vui mừng.

- Hơi thở của Lôi Cương. - Chỉ San đột nhiên lẩm bẩm nói. Ở Khí Tháp mấy tăm năm, lúc trước nàng từ tầng thứ sáu về tầng thứ năm, nhận được lời nhắn của Lôi Cương, Chỉ San liền ở lại đó chờ hắn về. Tới lúc này, cảm nhận được hơi thở của Lôi Cương, Chỉ San vội vàng đứng lên, sắc mặt ửng hồng nhìn về phía trước. Còn Lý Tiền Cảnh ngơ ngác nhìn Chỉ san. Trong mấy năm qua, Lý Tiền Cảnh hoàn toàn bội phục với vị chưởng quỹ mới. Nàng không chỉ nắm rõ Vạn Tượng các như trong lòng bàn tay mà còn có các biện pháp rất cao minh khiến cho doanh thu tăng lên mấy lần. Lý Tiền Cảnh cảm giác được Chỉ San có thân phận không tầm thường. Nhưng hôm nay, nhìn thấy nàng như vậy y hoàn toàn kinh ngạc. Theo ánh mắt của Chỉ San, Lý tiền Cảnh chợt thấy trước cửa có một bóng người xuất hiện, còn gương mặt của Chỉ San thì ửng hồng. Thấy Lý Tiền Cảnh sững sờ, đám đệ tử của Khí Tông có mặt cũng ngây người nhìn Chỉ San.

- Lôi Cương... - Đôi môi Chỉ San mấp máy, âm thanh có chút run run, đôi mắt ửng đỏ. Vốn khi đi vào Khí tháp nàng nghĩ vĩnh viễn không còn gặp lại được Lôi Cương nữa. Nhưng khi biết được Lôi Cương ở Khí tháp, sự kinh hãi cùng với không thể tin được khiến cho nàng mừng rỡ.

Người đàn ông xuất hiện ở cửa, cười cười nhìn người thiếu nữ. Hắn chầm chậm đi về phía Chỉ San, còn nàng thì bước thật nhanh về phía hắn. Cả hai người ôm chặt lấy nhau một chỗ.

- Lôi Cương! Cuối cùng thì cũng gặp được huynh! - Âm thanh Chỉ San lý nhí bên tai Lôi Cương.

- Để cho nàng phải đợi lâu. - Lôi Cương ngửi thấy mùi thơm từ người Chỉ San mà cảm thấy lâng lâng.

- Ôi chao! - Những người tu luyện trong đại sảnh thấy hai người ôm nhau đều cố gắng giữ yên lặng.

Chỉ San đỏ mặt nhìn Lôi Cương mà nói:

- Lôi Cương! Chúng ta vào trong nói chuyện.

Lôi Cương gật đầu.

Trong một cái tiểu viện nằm sâu trong Vạn Tượng các...

Lôi Cương và Chỉ San ngồi bên nhau trên lớp cỏ. Chỉ San nép vào ngực của Lôi Cương, hai tay ôm chặt lấy eo hắn chỉ sợ hắn lại rời đi mất.

- Lôi Cương! Lần trước khi muội đi vào Khí Tháp không hề nghĩ sẽ còn được gặp huynh. Khi đó muội rất đau khổ nhưng vẫn không chấp nhận được. - Chỉ San ôm lấy Lôi Cương mà nói với giọng run rẩy, như muốn trút hết toàn bộ nỗi niễm trong mấy năm qua. Nhưng giọt nước mặt kìm nén bao năm cứ vậy lã chã rơi xuống.

- Chỉ San! Không được nghĩ vậy. Huynh sẽ làm cho muội vĩnh viễn ở bên huynh. - Lôi Cương cúi đầu nhìn thiếu nữ đang nép vào mình mà nói.

- Vâng! - Chỉ San gật đầu. Cả hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận tình cảm từ người kia.

- Lôi Cương! Tại sao huynh lại tới Khí tháp? - Chỉ San ngẩng đầu hỏi.

- Sau khi muội đi, đúng lúc Khí tông tuyển đệ tử nên ta trúng tuyển. Vì vậy mà ta tới Khí tháp. Đúng rồi, chăng phải muội trở về tổng bộ của Vạn Tượng các hay sao? Tại sao lại tới Khí tháp? - Lôi Cương hỏi lại.

- Muội... Lôi Cương! Huynh phải tha lỗi cho muội. Thực ra, tổng bộ của Vạn tượng các ở Vô Thượng giới. Do phụ thân của muội biết chúng ta... - Chỉ San từ từ nói ra sự thật, trong lời nói ẩn chứa một sự không cam chịu. Nàng là đệ tử của một thế lực lớn nên nhiều chuyện không thể tự quyết định.

Chỉ San nói xong, nước mắt lại chực chảy ra. Lôi Cương yên lặng nghe Chỉ San nói rồi thở dài ôm chặt lấy nàng. Âm thanh của Chỉ San vang lên run run:

- Lôi Cương! Có biết khi muội tới Khí tháp, muội gần như tan nát. Muội sợ, sợ không còn được gặp lại... - Chỉ San chưa nói xong thì Lôi Cương đã cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của nàng.

Đồng tử trong mắt Chỉ San co lại, một chút ửng đỏ nhanh chóng lan ra trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng. Bàn tay mềm của Chỉ San ôm lấy cổ Lôi Cương, đón nhận nụ hôn của hắn một cách cuồng nhiệt. Bàn tay của Lôi Cương cũng vô tình chạm lên ngọn núi đôi của Chỉ San...

- Lôi... Lôi Cương... Muội... Muốn... - Âm thanh của Chỉ San quanh quẩn bên tai của Lôi Cương khiến cho hắn ngây ngất. Thân thể của hắn nhanh chóng bị Chỉ San làm cho lộ ra hết. Hai mắt của Lôi Cương ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Hắn nhanh chóng ôm lấy Chỉ San đưa vào trong tiểu viện.

Sau một lát, trong phòng trở nên dạt dào xuân sắc...

Nhưng tiếng động...

Tiếng rên xiết...

Tất cả những âm thanh đó khiến cho cả những đóa hoa xung quanh tiểu viện cũng phải e thẹn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play