- Lấy thân làm vật dẫn, mượn cơn giận của trời phát ra sấm sét phá hủy thế gian.

Đây là thức thứ nhất của chiến kỹ truyền thừa nhất mạch viên long. Lúc này, Lôi Cương chìm vào trong lĩnh ngộ sấm sét. Mỗi một thần thú đều có chiến kỹ của chính mình, có khi là do tự mình lĩnh ngộ, cũng có khi là do truyền thừa mà đạt được chiến kỹ cùng với cương kỹ. Cũng giống như đạo pháp, chỉ là thói quen của thần thú nhưng lại gọi là chiến kỹ. Theo huyết mạch để truyền thừa chiến kỹ cho hậu thế, cuối cùng sẽ quyết định xem liệu hậu bối đạt được chiến kỹ truyền thừa có mạnh hay không, có hai cái quyết định: Một là nồng độ huyết mạch, nồng độ huyết mạch càng cao thì trong truyền thừa sẽ ẩn chứa ý cảnh chiến kỹ của tiền bối. Hai là sự hiểu biết của bản thân, sự nhận biết so với nồng độ huyết mạch thậm chí còn quan trọng hơn. Cuối cùng, mỗi một chiến kỹ đều không xuất hiện một cách vô căn chứ. Nó có người sáng lập của Nó, mà cái này cần phải có ngộ tính để sáng tạo. Có lẽ đạt được chiến kỹ tryền thừa tuy mạnh, nhưng bất kể thế nào thì đều không có được một cách thuận lợi của sự lĩnh ngộ chiến kỹ của bản thân.

Lúc này, Lôi Cương đang chìm vào trong thức thứ nhất của chiến kỹ truyền thừa. Với hắn, đã tu luyện nhiều năm như vậy rồi, nên tự nhiên hắn hiểu rõ, muốn lĩnh ngộ một chiến kỹ nào đó, thì tất nhiên mỗi chữ, mỗi câu đều phải được phân tích thông suốt, phải biết được ý nghĩa của nó.

- Lấy thân làm vũ khí, chẳng nhẽ lại lấy bản thân trở thành vũ khí công kích sắc bén hay sao?

Lôi Cương lẩm bẩm nói.

- Mượn cơn giận của trời phá hủy thế gian?

Điều làm cho Lôi Cương thực sự xúc động chính là câu này. Mượn cơn giận của trời, dựa vào cơn giận của trời để chuyển hóa thành công kích của bản thân, ý nghĩ như vậy quả thật khiến cho người ta sợ. Lôi Cương đã tu luyện đạt tới trình độ cao như vậy, tuy rằng thuận lòng trời mà đi, nhưng vẫn không dám chống lại trời đất. Tu vi càng cao, thì lại càng hiểu thế gian thần bí. Người tu luyện thường nói chống lại ý trời mà đi, nhưng Lôi Cương lại không cho là chống lại. Tuy rằng, hắn không biết nói thế nào, nhưng chỉ cảm thấy loại thuyết pháp này cực kỳ hoang đường.

- Cơn giận của trời là như thế nào?

Lôi Cương lẩm bẩm nói. Ngay lập tức, hắn cẩn thận khiểm tra xem tu luyện truyền thừa chiến kỹ "sấm sét" như thế nào.

Cho dù là tiếp nhận chiến kỹ truyền thừa, thì vẫn phải tự mình lĩnh ngộ, cũng cần phải tốn nhiều thời gian. Lúc này, Lôi Cương hầu như có thể tự mình lĩnh ngộ cũng có thể nói là tham khảo, uy lực của chiến kỹ này có thể mạnh tới cỡ nào, thì phải xem Lôi Cương có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu.

Vạn Tượng các ở tầng năm của Khí tháp, từ khi Chỉ San rời khỏi Khí Thành để đi tới tầng sáu khí tháp đã được năm mươi năm rồi. Trong năm mươi năm này, Chỉ San không ngừng đi tới tầng năm của khí tháp. Sau khi lại nhận được thư để lại của Lôi Cương, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại. Lúc trước, sau khi biết được Lôi Cương đã trở lại Khí Tông, liền để lại một viên tinh thạch cho Chỉ San, hắn nói với nàng rằng đi tu luyện, một khi xuất quan sẽ đi tìm nàng. Nhưng những năm gần đây, ngoài việc Chỉ San đợi chờ ra, thì cũng không còn cách nào khác. Nàng vốn muốn ở lại Khí Thành, để đợi đến khi Lôi Cương xuất hiện, nhưng Long Thiên lại yêu cầu đi đến tầng sáu khí tháp. Vòng đi vòng lại, nàng càng ngày càng ưu sầu. Nàng vốn chuyện trò vui vẻ với Long Thiên, nhưng lúc này lại không nhìn thấy nét vui tươi nào trên mặt nàng.

Trong một gian thư phòng tao nhã của Vạn Tượng các, Chỉ San cầm trong tay số sách của Vạn Tượng Các, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn về phía trước, vẻ u sầu trên khuôn mặt khiến cho kẻ khác gặp Chỉ San lần đầu đều thương mến chỉ muốn ôm nàng vào lòng.

- Két…

Một tiếng chói tai vang lên. Cửa phòng bị mở ra, một người thanh niên khôi ngô đứng ở cửa, vẻ mặt gã kèm theo vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng nhìn về phía Chỉ San ở thư phòng, ánh mắt gã đầu tiên là hiện lên vẻ sáng ngời, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của nàng, hai mắt gã hơi cau lại, khuôn mặt bất giác giật giật, nhưng chỉ là chợt lóe lên, rồi lại lấy vẻ tươi cười che đi. Gã đi vào trong phòng, dịu dàng nói:

- Chỉ San, ngươi đang mệt mỏi đúng không? Việc này giao cho Lý Tiền Cảnh là được rồi.

Ánh mắt trống rỗng của Chỉ San lấy lại chút sức sống, nàng nhìn về phía gã thanh niên, nói:

- Long Thiên ca ca, việc này vốn là trách nhiệm của Chỉ San. Long Thiên ca ca sao không đi tu luyện đi?

- Ha ha, xem kìa, Chỉ San của chúng ta cả ngày đăm chiêu ủ dột, Long Thiên ca ca làm sao mà có thể an tâm tu luyện chứ?

Long Thiên cười nói, đi tới trước mặt Chỉ San, nhìn nàng chăm chú.

Chỉ San mỉm cười, gật đầu, nói:

- Long Thiên ca ca, muội chỉ là… Chẳng qua là mong sớm gặp Lôi Cương mà thôi. Long Thiên ca ca không nên lo lắng, lại càng không nên vì muội mà bỏ bê tu vi. Đấy thật sự là lỗi của Chỉ San.

Vẻ tươi cười của Long Thiên chợt cứng đờ, nhưng khôi phục lại rất nhanh, nói:

- Chỉ San muội, Lôi Cương kia có thật sự đang ở tầng năm của khí tháp hay không vẫn còn chưa chắc chắn. Ta đã cử chín thế lực lớn đi tìm, nếu hắn mà ở tầng năm của khí tháp, thì sẽ tìm ra thôi. Có lẽ, hắn căn bản không có ở tầng năm của khí tháp.

- Hừ, không phải! Long Thiên ca ca, chín thế lực lớn kia căn bản là không hết sức để tìm Lôi Cương ca ca, nếu không thì tại sao hắn đã tới khí tháp rồi để lại lời nhắn cho ta mà bọn họ không nói cho ta biết?

Vẻ mặt Chỉ San đầy vẻ mong đợi, nói.

- Bỏ đi sau khi để lại lời nhắn?

Sắc mặt không đổi của Long Thiên khẽ biến, sau đó, gã lại nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Ngươi nói rằng sau khi ta cử chín thế lực lớn đi tìm Lôi Cương, thì hắn lại tới khí tháp và để lại lời nhắn cho ngươi sao?

- Ừ!

Chỉ San gật đầu

Đồng tử Long Thiên hơi cau lại, vẻ tươi cười trên khuôn mặt trở nên cừng đờ, gã nhìn Chỉ San nói:

- Chỉ San, ngươi mệt rồi đi nghỉ đi. Ta đi hỏi xem sao, nếu bọn chúng không dốc hết sức tìm kiếm, ta chắc chắn sẽ không nhờ bọn chúng nữa.

Nói xong, Long Thiên không đợi cho Chỉ San trả lời, liền ra khỏi căn phòng. Nếu bình thường, Chỉ San chắc chắn sẽ phát hiện ra biến đổi của Long Thiên, nhưng lúc này, nàng chỉ một lòng mong gặp lại Lôi Cương, nên không để tâm đến nét mặt của gã.

Từ Vạn Tượng các đi ra, vẻ mặt Long Thiên u ám. Gã đã cẩn thận hòi thăm Lý Tiền Cảnh, cuối cùng suy nghĩ một hồi, việc Lôi Cương đã để lại lời nhắn là sau khi bị gã đánh gực, điều này khiến cho trong lòng gã đầy sự khiếp sợ. Lẽ nào, Lôi Cương còn chưa chết? Chẳng nhẽ tử thiên kiếm cũng không giết được hắn? Làm sao có thể? Một tên tiểu tử làm sao có thể chịu được uy lực của thần khí? Long Thiên nhìn sâu vào bên trong Khí Thành, ánh mắt gã hiện lên vẻ lạnh giá, rồi hướng về chỗ thành chủ của Khí Thành mà bay đi.

- Long Thiên!

Một tiếng già nua chợt vang lên trong đầu Long Thiên. Gã đang đi bộ trên đường lớn, đang chìm trong suy nghĩ thì lại chợt ngẩn ra, hồi tưởng trong chốc lát, rồi sắc mặt gã đại biến. Long Thiên nhìn về bốn phía, như thể đang tìm cái gì đó.

- Hãy tới Tụ Linh Tháp!

Âm thanh kia lại vang lên.

Long Thiên chần chừ giây lát, rồi vội chạy tới Tụ Linh Tháp. Lúc này, bên ngoài của Tụ Linh Tháp không có người tu luyện nào, lo lắng về biến cố ở Hỏa Phần, khiến cho không ít đệ tử không có cách nào săn bắt thú đan, cũng không có cách nào đổi tiên thạch, cũng không thể đủ sức trang trải những chi phí đắt đỏ. Cho nên, các đệ tử vào Tụ Linh Tháp lại càng ít hơn. Long Thiên đi thẳng vào trong Tụ Linh Tháp. Sau khi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt gã cũng dừng lại chỗ lão giả phụ trách việc phát lệnh bài. Ánh mắt Long Thiên không vững tin nhìn lão giả, gã do dự chốc lát, rồi nhìn lão giả chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu lão.

- Long Thiên, ngươi cũng biết sai sao?

Lão giả lạnh lùng ngẩng đầu, hai mắt đục ngầu nhìn Long Thiên chằm chằm, nói.

Long Thiên sửng sốt, sau đó, cơ thể gã khẽ run, sắc mặt gã vô cùng tái nhợt, rồi quỳ xuống đất, cung kính nói:

- Long Thiên xin ra mắt sư tổ!!

Lúc này, trong lòng Long Thiên vô cùng kinh hãi. Ở Khí Tông, Long Thiên chỉ sợ hai người, một người là tông chủ, một người là sư tổ, cũng chính là sư tôn của tông chủ. Mà Tử Thiên kiếm của Long Thiên trước đây được luyện chế bởi người này. Đối với người này gã chỉ có sự sùng bái và kính nể.

- Lão phu hỏi ngươi, ngươi đã biết tội chưa?

Lông mày lưỡi mác của lão giả nhấc lên, quát khẽ nói, ánh mắt già nua liếc qua chỗ Long Thiên, rồi từ từ đứng lên, hai tay chống sau lưng, hai mắt đục ngầu nhìn gã chằm chằm, toàn thân lão tỏa ra khí tức khiến cho Long Thiên kinh hồn bạt vía.

- Sư tổ, Long Thiên đã làm gì sai?

Sau khi Long Thiên chối, thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đối mặt với lão giả.

- Được! Được! Đồ đệ tốt của Hỏa Chân Tử, vậy mà lại vì một nữ nhân, mà lại đi khiêu khích với một cường địch, ngươi có biết, ngươi đã khiêu khích ai không? Ngươi có biết, ngươi này liên quan đến Khí Tông sau này? Ngươi có biết, Khí Tông có thể không thể hoàn thành được kỳ vọng của tất cả không? Ngươi có biết, thiếu chút nữa, ngươi đã giết chết hắn không? Ngươi có biết, thực lực của hắn đã đạt tới cấp độ nào không? Ngươi chỉ vì một nữ nhân, mà không sợ khiến Khí Tông phải rơi vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được sao? Ngươi nói, ngươi biết tội sao?

Cuối cùng lão giả nói, vẻ mặt căm phẫn, hai mắt đục ngầu trở nên đỏ rực như thể có hai ngọn lửa cháy bùng ở bên trong.

Long Thiên bị lão giả nói, hai mắt đờ ra, trong chốc lát chưa phản ứng lại kịp với những điều lão giả đang nói. Lão giả nhìn thẳng xuống phía dưới, Long Thiên bắt buộc phải làm cho mình tỉnh táo lại, gã cẩn thận hiểu ra từng câu từng chữ của lão giả. Bỗng nhiên, gã nghĩ tới một cái gì đó, rồi nhìn về chỗ lão giả, nói:

- Sư tổ, người nói…người kia là Lôi Cương sao?

- Long Thiên, lão phu bất chấp ngươi dùng biện pháp nào, tóm lại, lão phu muốn hắn không có oán hận nào với Khí Tông chúng ta. Hơn nữa, ngươi có tư cách gì mà đại diện cho Khí Tông? Nếu không giải quyết được việc này, lão phu sẽ trục xuất ngươi khỏi Khí Tông.

Mỗi chữ mỗi câu của lão giả tựa nhự sấm sét nổ trong tai Long Thiên. Gã chấn động gần như nằm liệt trên mặt đất. Điều gã không thể tin được chính là, sư tổ vẫn thường khen ngợi gã, vậy mà lại muốn trục xuất gã ra khỏi sư môn? Nhưng lại là vì hắn sao? Phải biết rằng, lúc trước vì Long Thiên, mà lão giả này đã đặc biệt chế tạo ra tử thiên kiến, rồi tặng nó cho gã, nên có thể thấy được rằng với Long Thiên lão giả này yêu mến và đánh giá cao gã đến thế nào. Nhưng lúc này, có thể thấy được, hiển nhiên lão giả cũng căm phẫn đến thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play