Ngoài thành Tụ Hỏa mười dặm, hai người Trận U Tuyết và Chỉ San dừng lại trên không trung, vẻ mặt lo lắng, ở phía trước tản ra khí tức khiến họ căn bản không có cách nào đi tiếp được.
Nhìn đám mây lửa đang bay đi cực nhanh, Trận U Tuyết lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Chỉ San tái nhợt, lắc đầu:
- Tu vi của người phía trước quá mạnh, tỏa ra khí thế làm chúng ta không có cách nào tiến lên được.
Suy nghĩ trong đầu Trận U Tuyết nhanh chóng hoạt động, cuối cùng nàng chợt nói:
- Có
Ngay khi Chỉ San còn đang kinh ngạc, thì gần hai trăm khối tiên thạch từ trong giới chỉ của Trận U Tuyết bay ra. Môi Trận U Tuyết đỏ mọng hé ra, những tiên thạch này liền tỏa ra mũi nhọn ánh sáng, hình thành một không gian độc lập, bao phủ nàng và Chỉ San vào trong đó.
- Đi thôi! Thế này chúng ta sẽ không bị trở lực kia nữa.
Trận U Tuyết vui vẻ nói.
Chỉ San gật đầu, hai mắt nhìn tiên thạch chằm chằm, ánh sáng trong đôi mặt đẹp của nàng lóe lên. Trận pháp?
Cách chỗ hai người hơn mười dặm phía trước, Diễm Chinh lơ lửng trên không trung, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt y hơi nhợt nhạt. Một kích lúc trước gần như làm cho cương khí trong kinh mạch của y tiêu hao sạch sẽ. Sau khi nuốt một viên đan dược, Diễm Chinh lại ngồi xếp bằng trên không trung, để phục hồi. Trận chiến này đúng là đã đánh một trận bất lực, đã bị một tiểu tử cương tiên hoàng giai khiến cho đầu và mặt đầy tro bụi như vậy, mà lại còn mệt mỏi không ít.
Trưởng lão của hai đại tông phái đều hít vào một hơi, trong chốc lát ánh mắt họ dần dần rời khỏi chỗ của Hỏa hoàng, rồi lại nhìn về phía cuộc chiến của tông chủ. Lúc trước Hỏa hoàng làm cho bọn họ cực kỳ khiếp sợ đến nỗi kiêng dè. Nhìn cuộc chiến của tông chủ, không có ai trong bọn họ muốn tham gia vào, thậm chí ngay cả ý nghĩ này cũng chưa từng xuất hiện trong đầu họ. Trong lúc các cường giả đang chiến đấu, người ngoài cuộc không được phép nhúng tay vào.
- Đây là tất cả sức mạnh của ngươi sao?
Có tiếng cười già nua của Hỏa Huyền vang lên trong không gian như thể đòn công kích của Diễm Lễ đối với chẳng đáng gì.
Gã thanh niên khôi ngô tuấn tú kia vẫn liên tục di động ở nơi này, nhìn Lôi Cương và Diễm Chinh chiến đấu, trong mắt gã kèm theo vẻ suy tư. Khi Hỏa hoàng xuất hiện, cõi lòng gã thanh niên này vô cùng ngạc nhiên. Mà lúc này, Diễm Chinh ngồi ở trên không trung, như thể cho rằng Lôi Cương đã bỏ mạng. Gã thanh niên thì không cho như vậy, hai mắt gã nhìn chăm chú xuống phía dưới, tinh mang trong mắt lập lòe như thể nhìn thấu mặt đất. Nhìn thấy Lôi Cương trong lòng đất, khóe miệng gã khẽ hé ra vẻ vui vẻ. Nghe thấy tiếng Hỏa Huyền quát, gã thanh nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhìn hai người chiến đấu, trong mắt không có chút chấn động nào, thậm chí ngay cả một chút chiến ý và kích động cũng không có. Gã căn bản không như trưởng lão khác, tinh quang trong ánh mắt lóe ra, ngay cả Thái thượng trưởng lão của Hỏa Huyền tông cũng không ngoại lệ.
Diễm Lễ không trả lời Hỏa Huyền, kiếm tiên biến thành một con vượn lớn ngửa mặt lên trời mà gầm gừ, song chưởng vĩ đại đấm liên tục tạo thành từng đạo sóng chấn động nhanh chóng lan rộng ra. Điều làm cho kẻ khác ngạc nhiên chính là, mỗi một sóng chấn động sau khi lan ra, thì linh khí thuộc tính hỏa trong không gian càng trở nên cuồng bạo, mà tốc độ công kích của con vượn lớn nhanh chóng gia tăng. Thuộc tính hỏa trong không gian dần dần sôi trào, mây lửa trong không trung cũng liên tục quay cuồng. Sắc mặt trưởng lão của hai đại tông phái khẽ biến, rồi cùng tăng thêm cho bản thân một tầng kết giới.
Tiên đao của Hỏa Huyền biến thành cự long đỏ rực, rồi ngay lập tức công kích về con vượn lớn phía trước. Ánh mắt lộ ra vẻ trang nghiêm, ngay lập tức nhìn Diễm Lễ ở phía sau con vượn lớn, cơ thể cự long đỏ rực bắt đầu bay về phía Diễm Lễ.
- Ngao!!
Con vượn lớn như thể cảm thụ được Diễm Lễ bị công kích, nó phát ra tiếng gầm nhẹ, rồi nói:
- Hỏa Huyền, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử cương kỹ cao nhất của Dong Hỏa tông chúng ta!
- Ngày xưa cương kỹ nổi danh năm giới, lão phu muốn xem ngươi có chút tài giỏi nào không.
Cự long mở miệng phát ra lời nói xem thường của Hỏa Huyền. Ngôn ngữ mặc dù khinh thường, nhưng trong hai mắt cự long cũng đầy vẻ kiêng rè. Lúc cự long bay về vùng trời của con vượn lớn, thì cánh tay của con vượn lớn đột nhiên công kích, thoáng một cái, toàn bộ linh khí thuộc tính hỏa trong không gian nhanh chóng cuồng bạo. Linh khí thuộc tính hỏa nồng nặc cũng nhanh chóng ngưng tụ thành ngọn lửa cực kỳ kỳ dị. Sau khi công kích, hai tay con vượn lớn chợt giơ lên rồi nhanh như một tia chớp cũng chộp tới thân dài đến nghìn trượng của cự long. Cơ thể con vượn lớn chợt khom lại, rồi cũng cầm lấy cự long nghìn trượng mà ném bay lên. Con vượn lớn cũng thừa thắng xông lên, hai chưởng công kích kế tiếp, song cơ thể lại nhỏ đi rất nhiều.
Mỗi một lần công kích cường lực, từng đợt sóng chấn động không ngừng truyền ra, từ từ trời đất vậy mà cứ theo mỗi lần công kích của con vượn lớn mà run rẩy. Không gian rung động, mặt đất lắc lư, toàn bộ linh khí thuộc tính hỏa cuồng bạo, như thể chịu ảnh hưởng của sóng chấn động từ đòn công kích của con vượn lớn.
Ánh mắt sáu vị trưởng lão của Dong Hỏa tông long lanh nhìn song chưởng công kích liên tiếp của con vượn lớn. Cương kỹ này chỉ đạt được cương thánh sau khi lĩnh ngộ được long lực thì mới có thể phát ra được. Về phần long lực biến hóa huyền ảo thành, cũng không phải là thần long cố định. Theo từng người yêu thích, Diễm Lễ cùng với sư tôn Hỏa đế của hắn đều như nhau, đều lựa chọn con vượn lớn, mà song chưởng công kích của của con vượn lớn này cũng rất nổi tiếng trong Ngũ hành giới, chỉ sợ ngay cả Vô Thượng giới cũng chỉ đến như vậy. Trước đây, Ngũ Đế thượng cổ đánh dẹp Vô Thượng giới, Hỏa đế vận dụng nhất chiêu này khiến cho hàng nghìn cường giả đạo thánh thiên giai ngã xuống, nên lúc này, cùng với uy của Diễm Lễ so với Hỏa đế khi xưa thì có chút nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng cũng không phải là điều Hỏa Huyền có thể chịu đựng được.
Nhất cương kỹ này được Hỏa đế gọi là long viên chi nộ! Long viên chi nộ chỉ có nhất chiêu, cũng giống như tử hồn thí thần trảm.
Các trưởng lão của hai đại tông phái đều lùi lại nghìn dặm, ngay cả Diễm Chinh đang trong quá trình khôi phục cũng giật mình lùi lại. Chỉ có duy nhất một người không lùi lại là gã thanh niên khôi ngô tuấn tú kia. Không biết là do gã không biết gì hay căn bản không kinh hãi, mà trưởng lão của hai đại tông phái cũng không nhắc nhở gã, họ nhìn về phía gã thanh niên khôi ngô tuấn tú với ánh mắt chế giễu.
- Rống!!
Bị con vượn lớn ném bay lên, cự long phát ra tiếng gào thét, cơ thể khổng lồ của nó từ trên trời rơi xuống, cái miệng khổng lồ của nó mở ra như muốn nuốt con vượn lớn vào trong.
Ánh mắt con vượn lớn nhìn chằm chằm vào không trung, thấy cự long đánh xuống, nó không hề lo lắng mà vẫn làm theo quy luật cũ để tấn công. Lúc cự long đã tới đỉnh đầu, thì chỉ nghe thấy trong không gian có một tiếng rống vang dội:
- Long viên chi nộ!
Linh khí thuộc tính hỏa trong không gian cuồng bạo, trong nháy mắt linh khí thuộc tính hỏa như tia chớp tập trung nơi có tiếng của con vượn lớn. Cơ thể con vượn lớn đột nhiên chuyển động trên khoảng không, rồi rơi mạnh xuống.
- Bịch!!
- Ầm!!
Một tiếng nổ long trời nở đất vang lên. Mặt đất rung chuyển.
Cách đó hơn mười dặm, hai người con gái chợt giật mình kinh hãi, nhìn về phía trước, rồi nhìn nhau, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, trời đất cũng đỏ rực.
Linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng tập trung vào trong song chưởng của con vượn lớn, trong nháy mắt, con vượn lớn nén ép linh khí thuộc tính Hỏa thành một quả cầu trên đỉnh đầu.
- Ngao…
Cự long phát ra một tiếng hét thảm, quả cầu đỏ rực trực tiếp xuyên qua cái cơ thể nghìn trượng của cự long. Cự long khổng lồ là vậy mà bị linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng đánh cho đến một mảnh nhỏ cũng không chừa.
- Đinh!!
Một tiếng vỡ nát trong trẻo vang lên, một đại đao đỏ rực chợt hiện ra trong cự long, theo cơ thể bị nghiền nát của cự long mà hóa thành tro bụi rơi lả tả trong không gian.
Sau một kích đó, cơ thể con vượn lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một thanh trường kiếm. Diễm Lễ đang ngồi xếp bằng, cuối cùng cùng mở hai mắt ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm u nhìn về phía trước. Thấy đại đao kia bị nghiền nát, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
- Khặc khặc… Diễm Lễ, cuối cùng ngươi cũng không bằng Hỏa đế, không có cách nào phát huy được thực lực thực sự của long viên chi nộ. Giờ, bản tông muốn xem ngươi còn có thể cẩm cự được bao lâu nữa.
Hỏa Huyền đang ngồi xếp bằng cũng mở hai mắt ra, âm u nhìn chằm chằm vào Diễm Lễ, lớn giọng cười nói.
- Chỉ là một tiên đao thứ phẩm cửu giai đã khiến ngươi dùng long viên chi nộ, coi như là đáng giá. Lúc này trong cơ thể ngươi có còn cương khí không? Khặc khặc…
Hỏa Huyền không nhìn những mảnh nhỏ của đại đao rơi lả tả trên không trung, mà nhìn Diễm Lễ chằm chằm, cười lạnh nói.
Khuôn mặt Diễm Lễ chợt giãn ra, mặc dù long viên chi nộ kinh khủng, nhưng lại cực kỳ tiêu hao cương khí. Cương khí dồi dào vốn đã không còn lại bao nhiêu, với lại một kích này đã khiến cho thần hồn Diễm Lễ chắc chắn cũng bị phản phệ. Điều khiến cho Diễm Lễ bất kể như thế nào cũng không ngờ chính là, mình dĩ nhiên đã bắn trúng cây đại đao kia, nhưng khi cự long kia rơi xuống, thì thần hồn của Hỏa Huyền đã thoát ra khỏi cự long.
Sắc mặt Diễm Lễ âm u, nhìn Hỏa Huyền chằm chằm, ánh mắt lộ ra vẻ căm phẫn.
- Giao địa đồ ra đây, nếu không thì, sáu vị trưởng lão của Dong Hỏa tông và ngươi, sẽ đều phải chết!
Hỏa Huyền đi từng bước một đến chỗ Diễm Lễ, âm thanh vừa mới phát ra, ba vị Thái thượng trưởng lão và Hỏa Chiến cùng đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào sáu vị trưởng lão của Dong Hỏa tông.
Nhưng gã thanh niên khôi ngô tuấn tú lại chỉ cười nhạt nhìn tất cả mọi người, lặng im không nói.
Đúng lúc này, mặt đất chợt phát ra một tiếng chấn động, một tia sáng ba màu từ trong lòng đất vọt thẳng lên.
Linh khí thuộc tính hỏa trong không gian vừa mới ổn định thì lại lại điên cuồng tập trung về phía lòng đất.
Điều này khiến cho toàn bộ các cường giả đều cả kinh, họ nhìn mây lửa trong không gian đang cấp tốc bay tới cùng với thuộc tính hỏa. Ánh mắt họ cùng nhìn về phía lòng đất.