"Cửu U huyết thú, U giới, đại địa chi thạch, vĩnh hằng chi sa, nguyên sinh chi thổ, cửu giai hành thổ tiên thú hạch, sáu loại này ngươi khẳng định đều có?" Giọng nói Minh Đế ngầm rung động, ánh mắt rực sáng, thần hồn run rẩy, khiến bốn con thần long quấn quanh cất tiếng rống lên.
Lôi Cương chần chờ một lát, nói: "Chắc chắn là như vậy. Nhưng tại hạ vẫn chưa xác nhận."
"Ngươi xác định đi, nếu quả thật như vậy, chỉ cần chiếm được đại địa chi nguyên, tu vi của ngươi sẽ mau chóng thăng tiến. Hơn nữa, thần hồn lão phu cũng cực nhanh khôi phục. Dù là không chiếm được, đại địa chi thạch cùng với thiên tài địa bảo cùng với đại địa linh khí nồng nặc ở sát biên giới cũng sẽ khiến tốc độ tu luyện của ngươi thăng tiến. Ngươi có thể ở nơi đó tu luyện nhiều năm. Để ta ra ngoài một lát." Minh Đế kích động nói. Thần hồn Minh Đế bị thương nặng, không giống với cương anh này, cần vô số năm mới có thể từ từ khôi phục a.
Lôi Cương gật đầu.
Sau một lát, Lôi Cương u buồn nhìn chăm chú U Hoàn cùng Địa Viêm nói: "U tiểu tử, Địa tiểu tử, bản đế nghe nói các ngươi định tự mở ra đại địa chi nguyên gì đó?"
U Hoàn cùng Địa Viêm chấn động, cùng do dự một lát. U Hoàn cung kính nói: "Minh Đế, U Hoàn đúng là có thu thập được cửu giai hành thổ tiên thú hạch cùng đại địa chi thạch."
Lôi Cương gật đầu, cuối cùng nhìn về phía Địa Viêm.
Địa Viêm chấn động, vội vàng nói: "Minh Đế, Địa Viêm thu thập được nguyên sinh chi thổ."
Lôi Cương lần nữa gật đầu, ánh mắt chuyển về phía Thiên Uy đang cứng ngắc mặt.
Thiên Uy hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Minh Đế, Thiên Uy may mắn có được vĩnh hằng chi sa." Thiên Uy làm sao không hiểu, Minh Đế hỏi như vậy, cũng cần những thứ này? Mà vĩnh hằng chi sa của hắn cũng chỉ có thể chắp tay dâng cho người. Những năm gần đây, thành Phụng thiên phát triển rất nhanh, mà U phủ cùng Địa Linh tông mắt nhắm mắt mở bởi một nguyên nhân rất lớn là đại địa chi thạch.
"Ừ, U giới, trứng Cửu U huyết thú hiện trong tay bản đế. Các ngươi có bằng lòng hay không giao các món kia cho bản đế??" Lôi Cương hờ hững nói.
Mấy người U Hoàn chấn động, vẻ do dự nhưng rất nhanh xua đi.
"Bản đế trước đây đã thu thập qua sáu loại để đi vào trung tâm của Cửu U giới, nhưng là không có thành công. Lần này, bản đế dự tính tiến vào, chỉ cần thu thập được, tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Lão phu cho sáu người các ngươi vị trí. Thế nào?" hai tay Lôi Cương bắt ở phía sau, đứng trên không nhìn chăm chú vào U Hoàn, Địa Viêm, nói.
Ba người vui mừng, có thể thu thập sáu loại đồ vật này là tâm nguyện mấy người bọn hắn, U phủ cùng Địa Linh tông tranh đoạt nhau nhiều năm như vậy đều vì chuyện này. Mà lúc này, tất cả đã thu thập đủ, lại có nhiều người, cũng đủ xoá đi sự không cam lòng của bọn họ. Lúc này, trên tay trái của U Hoàn xuất hiện một bình thuỷ tinh, trong bình có chứa một thú hạch màu vàng đất. Thú hạch này cả người là màu vàng đất, thế nhưng lại tản mát ra ánh sáng rực rỡ, quỷ dị vô cùng. Trên tay phải của U Hoàn xuất hiện một tảng đá cũng màu vàng đất, hơn nữa có dị thú di chuyển bên trong, dường như là thần long, dường như lại là một con mãnh thú lạ lùng. Hai thứ này xuất hiện trong tay U Hoàn, khiến tất cả mọi người đều chấn động.
U Hoàn cẩn thận cầm cửu giai tiên thú hạch cùng đại địa chi thạch trong tay xuất hiện trước mặt Minh Đế, chắp hai tay đưa cho lão.
Minh Đế gật đầu, cầm lấy hai vật cất vào giới chỉ. Mà lúc này, Địa Viêm hai tay đang cầm một cái hồ lô nhỏ đi đến. Hồ lô này có một nửa là bùn đất màu vàng đất toả ánh sáng rực rỡ. Thiên Uy cũng hiện lên trước mặt Minh Đế, có điều, hai tay Thiên Uy đang cầm là một bình thuỷ tinh to bằng ngón cái, trong bình là những hạt cát màu vàng đất, những hạt cát này cũng toả ra ánh sáng rực rỡ.
Minh Đế không chút khách khí đem ba món đồ thu được cất vào trong giới chỉ, rồi nói: "Các người cần làm gì thì hãy làm đi, chờ mọi việc sắp xếp xong xuôi, bản đế sẽ thông báo cho các ngươi biết."
"Tuân lệnh! Minh Đế." U Hoàn cùng Địa Viêm cung kính nói. Bọn họ không có bất cứ điều gì do dự. Minh Đế có thể xưng bá Cửu U giới làm sao có thể là kẻ tiểu nhân nuốt lời?
Lúc này, U Hoàn cùng Địa Viêm cùng nhìn về phía U Minh, Địa Chước cùng đông đảo đệ tử phía sau, cao giọng nói: "Hồi tông!"
"Hồi phủ"
Đệ tử ba thế lực lớn lúc này mới đứng lên, trùng trùng điệp điệp ly khai, cuối cùng chỉ còn lại các cao thủ thành Phụng thiên.
"Ngươi kêu Thiên Uy?" Minh Đế nhìn Thiên Uy trước mặt đang cung cung kính kính, lãnh đạm nói.
"Vâng thưa Minh Đế" Thiên Uy chấn động toàn thân, vội trả lời.
"Thành Phụng thiên mặc dù quy về Cửu Minh, thế nhưng bản đế lệnh cho ngươi tiếp tục cai quản thành. Có điều, ngươi vẫn phải nghe theo lệnh của Cửu Minh. Thế nào?" Minh Đế nhướng mày, nhìn chằm chằm Thiên Uy nói.
"Tuân mệnh." Thiên Uy ngầm run giọng nói. Tuy rằng Thiên Uy là vực chủ thành Phụng thiên, thế nhưng đối mặt Minh Đế, hắn không khỏi kính sợ cùng căng thẳng.
"Đi thôi." Minh Đế nói.
Thiên Uy vội vã đưa đệ tử thành Phụng thiên rời đi. Trong đó, Đồng Sư cùng Đồng Chiến nhìn chằm chằm Minh Đế một lúc lâu. ánh mắt Đồng Chiến đầy sát khí cùng phẫn nộ, thế nhưng bị Đồng Sư lôi kéo một lúc, hắn cũng rời đi. Đồng Chiến qua lúc này suy đoán, Lôi Cương rất có khả năng đã chết, bị Minh Đế đoạt xá, có điều hắn không thể nào đoán được, Minh Đế là bị Lôi Cương nhốt trong Nê Hoàn cung.
Nhìn thấy tất cả ba thế lực lớn đã trở về, Minh Đế một lần nữa trở về trong Nê Hoàn cung, Lôi Cương cũng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía Cửu Xá đẳng nhân nói: "Các ngươi cũng trở về đi. Bản đế còn có chút chuyện."
"Tuân lệnh, Minh Đế" Mấy người Cửu Xá cung kính nói, mang theo các đệ tử hướng phía sâu trong thành Cửu U bay đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ba thế lực lớn đến cũng vì Minh Đế xuất hiện mà lui về, cũng khiến toàn bộ Tán Tu thành Cửu U thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Lôi Cương nhìn đám Tán Tu vẫn đang quỳ phía trước, thân thể nhoáng lên, biến mất.
Thấy Lôi Cương biến mất, các Tán Tu đứng lên, có điều bọn họ vô cùng kích động, có thể thấy được Minh Đế trong truyền thuyết, cũng là hồi ức đẹp nhất trong đời bọn họ rồi.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, rất nhanh truyền đi khắp toàn bộ Cửu U giới.
Tất cả các Tán Tu Cửu U giới đều biết, đế vương Cửu U giới đã trở về.
Một ngày sau, sâu trong Vạn Tượng Các ở Cửu U, trong một hoa viên tiểu viện, Chỉ San ngồi một mình xếp bằng, chăm chú nhìn phía trước, hơi nhíu mày, khuôn mặt tái nhợt không rõ suy nghĩ điều gì.
"Chỉ San tiểu thư, Long Nghĩa đạo hữu lại đến rồi." Ngoài cửa tiểu viện truyền đến một giọng nói cung kính.
Chỉ San ngẩn người, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi không gặp bất luận kẻ nào. Ta không muốn còn có lần sau! Lui ra."
"Vâng!! Chỉ San tiểu thư." Tiếng người ngoài cửa thầm sợ hãi, vội vã thối lui.
"Hắn…hay là Minh Đế? Minh Đế chính là hắn sao? Hắn…hắn đã chết. Minh Đế đã đoạt xá của hắn rồi." Chỉ San lẩm bẩm nói. Khuôn mặt đầy vẻ bi thương, đôi mắt lóng lánh nước.
"Chỉ San cô nương…" Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Chỉ San giận dữ, quát khẽ nói: "Ta không phải đã nói không gặp bất cứ kẻ nào hay sao?"
Lúc này, cửa tiểu viện chậm rãi đẩy ra, Chỉ San đứng lên, giọt lệ nơi khoé mắt nhanh chóng biến mất. Nàng thầm tức giận, nhìn chằm chằm phía cửa bị đẩy ra, rất nhanh, nàng bỗng run lên, thối lui vài bước, đôi mắt trợn tròn, hô lên một tiếng, tay phải bưng đôi môi anh đào đỏ thắm.
"Thế nào, Chỉ San cô nương đã lâu không gặp, giờ cũng không muốn gặp lại tại hạ ư?" Đứng ở cửa là một gã thanh niên cao lớn, rắn rỏi, khoé miệng hắn khẽ nhếch, như cười như không, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Chỉ San.
Chỉ San thối lui vài bước, nhìn chằm chằm gã thanh niên, thấp giọng nói: "Ngươi là…Cương Ma thống lĩnh hay …Minh Đế?"
"Chỉ San cô nương đã quên Cương Ma rồi hay sao?" Người thanh niên đi vào tiểu viện, cười nói.
Người thanh niên này chính là Lôi Cương. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định tới gặp Chỉ San.
"Ngươi…Ngươi thật là Cương Ma?? Ngươi…hôm qua không phải…" Chỉ San cười hơi xúc động, thế nhưng vẫn còn chút không xác định rõ ràng nói.
"Ha hả, Chỉ San cô nương, có một số việc không nên nói thêm. Chuyện không thể nói rõ trong chốc lát được, ta là Cương ma, điều này không thể nghi ngờ." Lôi Cương thản nhiên cười nói, đi tới trước mặt Chỉ San, nhìn nàng.
"Cương Ma…Ngươi thật là Cương Ma?" Chỉ San kinh ngạc, khuôn mặt kích động đỏ bừng. Đến lúc đã biết rõ là Lôi Cương, nàng bỗng hoá thành một bóng trắng, nhào vào trong lòng hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lôi Cương chấn động, vẻ tươi cười bỗng trở nên ngượng nghịu. Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại cùng mùi thơm nhè nhẹ ùa vào trong mũi, tim khẽ đập nhanh hơn, hai tay buông thõng, không biết nên để đâu.
"Cương Ma, ta còn tưởng rằng ngươi…Cho rằng…" Chỉ San lúng búng nói, đong đầy nước mắt. Đối Lôi Cương, Chỉ San cũng không hiểu rõ tình cảm của nàng là gì, có điều, trong trận đánh ở thành Phụng thiên, Lôi Cương biến mất, khiến nàng thu lòng lại, suốt ngày chỉ nghĩ Lôi Cương sống hay chết. Nghe nói hắn đến thành Cửu U, Chỉ San dứt khoát đi đến đó, để Long Nghĩa tiếp cận, tất cả chỉ vì nàng muốn biết được nơi Lôi Cương ở từ miệng hắn. Mà lúc đó, Lôi Cương lại xuất hiện với thân phận Minh Đế, khiến nàng suy đoán Lôi Cương rất có thể đã bị Minh Đế đoạt xá. Hai ngày này, Chỉ San vô cùng đau khổ, lòng đau như dao cắt, nàng hiểu rõ, bản thân đã yêu Lôi Cương. Lúc trước nàng vốn không hiểu rõ cùng không thừa nhận tình cảm này, thế nhưng vào lúc này nhìn thấy hắn, thời khắc biết rằng hắn còn sống, nàng chỉ còn muốn ôm chặt lấy người trước mặt, nàng rất sợ hắn một khắc sau sẽ lại biến mất.
"Chỉ San, ngươi…" Lôi Cương phức tạp nói.
Chỉ San đang ôm chặt Lôi Cương lúc này mới vội phản ứng, hai tay vội vã buông ra, thối lui vài bước. Khẽ gạt mái tóc trước trán, Chỉ San liếc mắt nhìn Lôi Cương rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Lúc này hai má Chỉ San đỏ hồng, lồng ngực phập phồng, bộ dáng mê người khiến Lôi Cương ngây ngốc nhìn nàng.
"Cương Ma thống lĩnh, là Chỉ San…là Chỉ San…" Chỉ San lắp bắp nói, nàng không dám nhìn thẳng vào Lôi Cương.
Lôi Cương thản nhiên cười nói: "Đừng ngại, Chỉ San cô nương gần đây có khoẻ không?"
Chỉ San đang định trả lời, bên ngoài tiểu viện vang lên một tiếng quát.
"Chỉ San tiểu thư, ngươi thực sự không muốn gặp Long Nghĩa sao? Thôi đi, ta muốn chính miệng Chỉ San tiểu thư nói."