Phía Tây Cửu U giới
Đây là nới mà hai đại thế lực, lúc này nên gọi là ba đại thế lực mới đúng, của Cửu U giới ít khi đặt chân đến nhất, địa thế vùng cực Tây của Cửu U giới hiểm ác, tài nguyên nghèo nàn, toàn bộ cực Tây bị bao phủ bởi một làn khói mỏng, khiến cho không ít tu luyện giả có cảm giác sợ hãi không gọi thành tên. Đa số các tu luyện giả đều không thích ở lại vùng cực Tây, thậm chí U phủ và Địa Linh tông cũng đã từng phái người đến để truy tầm mạch khoáng nhưng cũng hoài công vô ích. Bao nhiêu năm nay, số lượng tu luyện giả tập trung ở Tây bộ không nhiều, đa số đều là nhữn tu luyện giả không muốn bị cuốn vào cuộc chiến với U phủ và Địa Linh tông, có điều, không thể phủ nhận rằng, cao thủ ở Tây bộ thì không phải là thiểu số. Thậm chí còn có những cường giả một lòng tu luyện ẩn dật.
Khoát Dục chính là lớn lên ở Tây bộ Cửu U giới, song thân chỉ là những tu luyện giả cấp thấp, khi Khoát Dục vừa thành niên thì đã chết trong một trận chiến còn Khoát Dục từ đó sống một mình. Trải qua vạn năm gian nan khổ luyện, Khoát Dục đã đạt đến cương đế hoàng giai, đây cũng là chuyện xứng đáng để Khoát Dục cảm thấy tự hào. Khi mất đi song thân, Khoát Dục mới thành niên, tu vi chỉ vừa mới đến Cương Anh, thế nhưng Khoát Dục vẫn có thể sống tiếp, thậm chí đến bây giờ đã đạt đến cương đế hoàng giai rồi. Có thể nói là làm người khôn khéo, hành sự cẩn mật, nếu không thì đã không có tư cách mà sống tiếp rồi.
Khoát Dục không những là có thể tồn tại được ở một Cửu U giới cá lớn nuốt cá bé mà thậm chí là còn sống rất có ý nghĩa, rất đặc sắc nữa. Bây giờ Khoát Dục đang vô cùng vui sướng, trong lòng run lên vì kích động, sau khi quan sát tứ phía thì vội vàng bốc đất lấp lên một chỗ trên mặt đất, sau đó thì ngồi xuống, nghĩ thầm:
- Thật không ngờ ở vùng Tây bộ được mệnh danh là chim không thèm ỉa *** này của Cửu U giới lại có thể tìm thấy khoáng mạch, hơn nữa lại không hề nhỏ.
Khoát Dục đang nghĩ nên nuốt hết một mình hay gọi thêm vài người bạn nữa đến cùng khai thác. Sau hồi lâu suy nghĩ thì Khoát Dục quyết định hắn sẽ khai thác một mình. Mặc dù một mình khai thác sẽ có khó khăn nhất định, thậm chí nếu bị người khác phát hiện thì chỉ có một con đường chết mà thôi, thế nhưng Khoát Dục nhận thấy chỉ cần hắn cẩn mật hành sự là được.
Đúng vào lúc này Khoát Dục đột nhiên phát hiện có một luồng khí tức cường đại bao phủ bầu trời. Khoát Dục kinh hãi bật dậy nhìn lên không trung, hắn phát hiện bầu trời vốn có màu trắng xám giờ đây đã trở nên vô cùng u ám, qua thời gian vài cái chớp mắt, Khoát Dục kinh hãi nhì bầu trời đang tập kết vô số mây đen.
Đây là .... .... trong lòng Khoát Dục run lên. Lẽ nào bị người khác phát hiện rồi? Hay vốn dĩ sớm đã bị người khác phát hiện rồi, bây giờ mới đến khai thác? Khoát Dục trong lòng kinh nghi nhận ra, không đúng, đây là kiếp vân, lẽ nào có người ở xung quanh đây độ kiếp? Thần thức của Khoát Dục tản ra thì không phát hiện được khí tức của người nào cả, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Đúng vào lúc này, đồng tử Khoát Dục giãn to ra nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trong kiếp vân đen tuyền với vẻ không thể tin được. Vào lúc Khoát Dục nhìn rõ được đạo thân ảnh cao lớn đó thì trong lòng trở nên kinh hãi. Đây là quái thú gì?
Từ trong kiếp vân đột nhiên xuất hiện một người cao đến cả trượng, toàn thân bao bọc cốt chất lân giáp, nhìn giống như một quái thú hình người vậy.
- Đây ......... đây còn là người sao?
Khoát Dục trong lòng run lên, tim đập thình thịch.
Đột nhiên, thân hình hăn rung lên, dường như là muốn bỏ chạy, khuôn mặt của quái thú hình người trong không tung quay về phía hắn, nhưng không đợi cho Khoát Dục kịp chuyển thân, một luồng khí tức khủng bố cực đại đã bao phủ lấy Khoát Dục khiến hắn không thể nhích động thân mình, chỉ có thể đứng im nhìn quái thú hình người ở trên trời.
Sau khi toàn bộ quái thú hình người nọ hiện ra rõ ràng đầy đủ, kiếp vân trên trời đột nhiên thối lui, trong thời gian vài cái chớp mắt, bầu trời khôi phục lại nguyên dạng với màu trắng xám. Nếu không phải vì có sự tồn tại của quái thu hình người ở trên không thì có khi Khoát Dục còn tưởng hắn hoa mắt rồi cũng nên.
Khoát Dục đã lăn lộn ở Tây bộ Cửu U giới cả vạn năm, tự nhiên luyện thành được cái lưỡi vô cùng trơn tru, vội vàng cung kính nói:
- Tiền bối, tại hạ là Khoát Dục, không biết Khoát Dục có thể giúp gì cho tiền bối hay không?
Nhưng, quái thú hình người trên không trung hoàn toàn không thèm quan tâm, khuôn mặt bị phủ trong cốt lân giáp nhìn chằm chằm Khoát Dục khiến Khoát Dục trong lòng cảm thấy lo lắng bất an. Khoát Dục có một khả năng vô cùng lợi hại đó là nhìn vào mắt đối phương, thậm chí Khoát Dục chỉ cần nhìn thấy song nhãn của đối phương thì hắn liền có thể đoán được người đó muốn làm gì, ấy thế mà lúc này nhìn vào song nhãn của quái thú hình người này hắn căn bản là nhìn không ra, điều này khiến Khoát Dục vô cùng bất an, đi không được, ở cũng không xong, cứ thế đứng nguyên tại chỗ.
Khoát Dục không hề biết rằng trong lòng quái thú hình người nọ cũng đang tranh đấu dữ dội.
- Tiểu tử, ta đã có vài lần cảm nhận được vài cỗ thân thức khủng bố đủ sức hủy thiên diệt địa quét qua ngươi, có điều dường như có người âm thầm trợ giúp cho ngươi thì phải, nếu không thì ngươi sớm đã hồn phi phách tán rồi. Ngoài ra, ta thấy thần hồn của ngươi cường đại hơn người thường rất nhiều, lại có năng lực thôn tính, ngươi bây giờ có lẽ đã đụng đến không ít cường giả rồi, chỉ đơn giản vài người lúc nãy cũng đủ khiến ngươi chết ngàn vạn lần rồi. Nếu có thể thì hãy tận dụng mọi biện pháp trong thời gian ngắn nâng cao được thực lực của bản thân lên. Kể cả là cắn nuốt thần hồn, cương anh, đạo anh của người khác đi chăng nữa, chỉ cần có thể thăng cấp thì ngươi cứ làm đi. Cho dù là đi theo tà đạo thì chẳng qua cũng là vì nâng cao thực lực mà thôi, trong tu luyện giới, bất kể ngươi đi theo còn đường nào, chỉ cần thực lực của ngươi đủ cường đại thì cho dù ngươi có cắn nuốt thần hồn của vô số tu luyện giả đi chăng nữa thì cũng không có kẻ nào dám nói ngươi một từ.
Âm thanh già nua vang lên trong đầu Lôi Cương.
- Tiền bối, cắn nuốt thần hồn và cương anh của người khác là đi ngược lại với đạo lý lẽ thưỡng, chuyện như thế làm sao tại hạ có thể làm được chứ.
Trong lòng Lôi Cương vội nói, còn đối với việc có mấy đạo thần thức hủy thiên diệt địa quét qua hắn mà âm thanh già nua kia nói thì khiến hắn vô cùng chấn kinh.
- Vi phạm lẽ thường đạo lý? Kiến thức của tiểu tử ngươi về con đường tu luyện cũng quá là hạn hẹp rồi. Phàm là những kẻ tu vi cao cường, có kẻ nào chưa từng làm qua chuyện đó, chẳng qua là do bọn chúng khéo che dấu mà thôi. Nghe hay không tùy ngươi, ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này mà thôi, sau này có chuyện gì ta cũng sẽ không xuất thủ đâu. Có lẽ ngươi cũng cảm nhận được nguy cơ rồi, nếu không đề cao được thực lực thì chúng ta không thoát khỏi cảnh bị hồn phi phách tán đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Âm thanh già nua mang theo chút vẻ khinh thường rồi đột nhiên trở nên lạnh băng.
Trong lòng Lôi Cương thoáng run, thực lực của hắn bây giờ mặc dù đã là cực hiếm trong giới thanh niên rồi, nhưng ở trước mặt của kẻ địch thần bí chưa biết kia thì e rằng hắn đến con kiến cũng không bằng, bây giờ lời nói của âm thanh già nua kia đã nói trúng tim đen của Lôi Cương khiến Lôi Cương không khỏi bàng hoàng.
Để đề cao thực lực, cho dù bước vào tà đạo cũng là đúng sao? Chỉ cần có thực lực cho dù có cắn nuốt thần hồn của vô số tu luyện giả cũng không có ai dám nói một từ nào sao? Trong tu luyện giới cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, không có thực lực đồng nghĩa với việc sinh mệnh mình nằm trong tay kẻ khác, đây chính là điều khiến Lôi Cương cực kì phản cảm.
Lôi Cương đứng trên không trung, trong đầu không ngừng suy nghĩ, đúng là khổ cho Khoát Dục, lăn lộn ở Tây bộ Cửu U giới cả vạn năm rồi thế mà giờ đây Khoát Dục thấy ngày dài như năm vậy, lúc này Khoát Dục chỉ muốn chạy cho nhanh, tránh xa quái thú hình người này mà thôi.
- Đúng thế, nếu hắn có thực lực rồi, cho dù hắn có cắn nuốt thần hồn, cương anh, đạo anh của người khác thì đã sao nào? Có dù có dám phẫn nộ cũng chẳng dám nói gì. Lôi Cương bất chợt nhớ đến vực thẳm Huyết Vực, cứ mỗi lần lôi bạo ở đó trở nên hòa hoãn là chúng tu luyện giả của Huyết Vực lại thấy lo lắng bất an, bởi vì giới tà đạo mà người tu ma ở đó quá khủng bố. Cho dù là phương thức tu luyện của người theo tà đạo và người tu ma khác với người thường nhưng vì thực lực của bọn họ cường đại nên mới khiến cho tu luyện giả ở huyết vực phải sợ hãi.
- Là cách nghĩ của ta quá đơn giản, hay là do trái tim ta còn nhân từ, thương cảm? Cắn nuốt thần hồn ư? Để có thể sống tiếp, cho dù là cắn nuốt thần hồn của người khác thì đã sao chứ?
Nội tâm Lôi Cương cứng lại, khí thế toàn thân bạo phát ra ngoài.
- Đúng thế, cho dù là ta có đi theo tà đạo chăng nữa, tất cả đều là vì .... có thể sống tiếp.
Lôi Cương lẩm bẩm.