Lôi Cương không hề nghĩ rằng, sau một năm rồi mà Lưu lão vẫn chưa xuất quan. Trong suốt một năm này, hắn luôn ở bên trong Việt Thành, hỏi thăm về thế cục của Cửu U giới, kể cả việc Phụng Thiên tuyển chọn người, hắn cũng lý giải được phần nào. Phụng Thiên có thể tồn tại cùng U Phủ, Địa Linh Tông hai siêu cấp thế lực, có liên quan rất lớn đến những người cầm quyền tối cao. Nghe đồn rằng, tu vi vực chủ của Phụng Thiên đã đạt thánh giai, nên U Phủ cùng Địa Linh Tông mới không dám trêu chọc. Tuy rằng cả hai đều là siêu thế lực, trong tông phái không chỉ có một Đạo tháng cường giả, mà bên Phụng Thiên chỉ có một người thế nhưng tổng hợp lại cũng có thể tạo ra tình huống lưỡng bại câu thương, điều này cả U Phủ cùng Địa Linh Tông không hề muốn gặp phải.
Vị vực chủ của Phụng Thiên cũng cực kì thần bí, chỉ có mấy người cao tầng của Phụng Thiên thì may ra thấy được một lần, còn những người còn lại, chỉ là có nghe nói qua thôi. Lôi Cương cũng hết sức hiếu kì với vị vực chủ này, một vị Đạo thánh, Cương thánh đối với quyền thế thì thường chẳng có bao nhiêu hứng thú, thế nhưng vị vực chủ này lại tập hợp những tán tu lại, hình thành một thế lực lớn, e rằng trong đó có nguyên nhân sâu xa a. Thế nhưng những điều này… cũng không làm Lôi Cương lo lắng lắm, đối với hắn mà nói thì Phụng Thiên chỉ là một cơ hội để lịch lãm mà thôi.
Lúc này Lôi Cương đang ngồi bên trong cửa hàng của Lưu lão, lẳng lặng chờ đợi lão đi ra. Hắn đã nhiều lần muốn dùng thần thức dò xét bên trong nhưng đều thất bại.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đường lớn có mấy bóng người bước vào tiệm. Lôi Cương hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, mà những người này thì người nào cũng ăn mặt hết sức đẹp đẽ hào nhoáng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Đầu lĩnh của bọn chúng là một gã trung niên mặc bộ cẩm y màu vàng, ánh mắt gã đảo qua Lôi Cương, rồi chần chừ một lúc, cất giọng hỏi: "Vị đạo hữu này, chẳng biết Lưu lão hiện giờ có ở đây không?"
Lôi Cương lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
"Này, tiểu tử, thống lĩnh đại nhân đang hỏi ngươi đó." Gã trung niên nam tử chưa kịp nói gì, thì một tên thanh niên ở phía sau liền cảm thấy không vừa mắt, quát Lôi Cương một câu.
Gã trung niên nam tử trừng mắt nhìn tên thanh niên ở phía sau một cái, rồi quay về phía Lôi Cương, giọng nói đầy ôn hòa: "Tiểu huynh đệ, chúng ta là đệ tử của Phụng Thiên, lần này đến đây là muốn gặp mặt Lưu lão một lần, thỉnh huynh đệ thông báo dùm một tiếng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trong lòng Lôi Cương khẽ động, ngẩng đầu lên đánh giá gã trung niên, cùng với ba tên thanh niên ở phía sau một cách cẩn thận, đây là đệ tử của Phụng Thiên? Hơn nữa người nam tử trung niên này là một thống lĩnh? Lôi Cương liền minh bạch, trong Phụng Thiên thì chia ra các cấp như: đệ tử, đội trưởng, đại đội trưởng, thống lĩnh, đại thống lĩnh, vực chủ; sáu đẳng cấp, mà tên nam tử trung niên này là một thống lĩnh, cũng tương đương với chức trưởng lão trong một tông phái, sợ rằng trong tay hắn nắm cả mấy vạn tên đệ tử, thân phận có thể nói là cực kì cao quý, thế mà cũng tự thân đến đây để gặp mặt Lưu lão? Lôi Cương quan sát tỉ mỉ gã nam tử trung niên, hắn phát hiện khí tức của gã hoàn toàn thu liễm, nhìn không thấu tu vi. Chẳng lẽ là… Cương tiên, Đạo tiên cường giả? Lôi Cương nghĩ đến đó liền đứng dậy, ánh mắt vẫn nhìn gã thống lĩnh nói: "Lúc này Lưu lão đang luyện khí ở bên trong, không thể quấy rầy."
Nam tử trung niên cười nhạt, gật đầu, rồi đi tới cái ghế phía bên trái Lôi Cương ngồi xuống, mà ba gã thanh niên cung kính đứng phía sau. Tên thanh niên lúc nãy liền trừng mắt nhìn Lôi Cương, coi như cảnh cáo.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Lôi Cương vẫn ngồi tại chỗ, không hề có ý muốn nói chuyện. Mà tên thanh niên kia thấy Lôi Cương có thái độ như vậy, cảm thấy cực kì tức giận, chỉ hận không thể giáo huấn Lôi Cương một phen.
"Ha ha, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi có tư chất bất phàm, tu vi đã tới Cương hoàng kỳ rồi, vì sao không gia nhập Phụng Thiên rèn luyện một phen, đề cao tu vi, ngày sau có thể gia nhập vào trung tầng của Phụng Thiên, thậm chí là cao tầng, chưởng quản mấy vạn, hoặc cả mười vạn đại quân?" ánh mắt nam tử trung niên ôn hòa nhìn Lôi Cương, mỉm cười nói.
Bởi vì trông Lôi Cương có hình dáng của một tên thanh niên trẻ tuổi, mà nam tử trung niên có thể trở thành thống lĩnh của Phụng Thiên, sợ rằng đã tu luyện vô số năm rồi, nên xưng hô với Lôi Cương một tiếng tiểu huynh đệ cũng không quá phận, mà còn có thể tạo cảm giác gần gũi. Lôi Cương nhìn lướt qua tên thống lĩnh, trong lòng liền suy đoán về thực lực của Phụng Thiên. Cương tiên, Đạo tiên cường giả là một thống lĩnh, vậy xem ra lời đồn vực chủ của Phụng Thiên có tu vi thánh giai có thể là chính xác.
Ngay sau đó, Lôi Cương cũng nhân tiện nói: "Tại hạ cũng đang có ý này."
Nụ cười trên khuôn mặt nam tử trung niên tăng lên vài phần, đánh giá Lôi Cương một chốc, rồi nói: "Nếu như tiểu huynh đệ gia nhập Phụng Thiên rèn luyện, vậy ta thay mặt Phụng Thiên hoan nghênh ngươi. Nếu như tiểu huynh đệ nguyện ý, có thể tiến vào làm bộ hạ trong tiểu đội của Thiết Quân ta."
Lôi Cương gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, lời mời chào này của thống lĩnh, sợ rằng có dựa vào chút phân lượng của Lưu lão a, mà người luyện khí bên người Lưu lão như hắn thì tự nhiên một thế lực như Phụng Thiên sẽ cực lực mời chào rồi. Không thấy Lôi Cương trả lời mình, nam tử trung niên có chút kinh ngạc, lập tức nói tiếp: "Nếu như tiểu huynh đệ đã hạ quyết tâm, như vậy lần này cùng chúng ta đi về Phụng Thiên luôn, được không?"
Lôi Cương thầm cười khổ, xem ra tên thống lĩnh này mời chào hắn là dựa trên phân lượng của Lưu lão a, sợ rằng tên thống lĩnh này nghĩ hắn là người thân của Lưu lão. Nghĩ như thế, hắn liền mỉm cười nói: "Chờ ta giải quyết một việc đã, rồi sẽ đến Phụng Thiên sau. Đến lúc đó thỉnh xin thống lĩnh chiếu cố một phen a!"
Trên khuôn mặt của tên thanh niên kia hiện vẻ tươi cười, trong lòng không ngừng cười nhạt, mà nam tử trung niên cũng sảng khoái cười ha ha, gật đầu, rồi cùng ngồi tại chỗ, lẳng lặng tiếp tục chờ đợi.
Cửa phòng vẫn không hề có chút động tĩnh gì, nam tử trung niên tiếp tục ngồi chờ, nhưng ba tên thanh niên phía sau đã có chút nhịn không được muốn rời khỏi. Lôi Cương vẫn không nói gì, trong đầu thì đang nghĩ, nếu gia nhập Phụng Thiên thì phải rèn luyện như thế nào.
"Đạo hữu, bao lâu nữa thì Lưu lão mới ra?" Tên thanh niên kia nhịn không được hỏi, thanh âm mang theo sự giận dữ. Thấy Lôi Cương không hề đếm sỉa gì đến mình, tên thanh niên càng nổi giận hơn nữa.
"Thiết Chân, cứ tiếp tục chờ đi, lúc trước bảo ngươi không cần đi theo đến đây, giờ thì hãy nhịn xuống đi!" Nam tử trung niên thấp giọng quát. Tên thanh niên kia còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của nam tử trung niên, thì lời vừa lên đến miệng đành phải nuốt xuống lại.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, họ đã ngồi chờ ở chỗ này ba ngày rồi. Mà trong ba ngày qua, Lôi Cương cũng chậm rãi tiến vào trong tu luyện, nam tử trung niên thì vẫn lẳng lặng ngồi chờ đợi, mà hai tên khác giống như mộc nhân đứng vững vàng ở sau lưng. Chỉ có tên thanh niên kia bộ dáng có chút không nhịn được nữa rồi.
Nam tử trung niên đột nhiên mở bừng hai mắt, nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, trong mắt cũng có chút nghi ngờ, cuối cùng sau một lúc suy tư, thì nhìn về phía Lôi Cương nói: "Tiểu huynh đệ, ở trong đó, Lưu lão đang luyện chế thứ gì đặc biệt sao?" Thanh âm bình thản, nhưng cũng ẩn chứa không ít uy nghiêm.
Lôi Cương mở hai mắt nhìn nam tử trung niên, rồi quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lắc đầu nói: "Ta đã chờ ở chỗ này một năm rồi."
Lời Lôi Cương vừa nói ra khiến nam tử trung niên cùng với ba tên tùy tùng đều biến sắc, mà tên thanh niên kia càng phẫn nộ nói: "Tiểu tử, ngươi đang trêu đùa chúng ta sao? Luyện khí gì mà nguyên cả một năm? Chẳng lẽ Lưu lão không có ở đây?"
"Thiết Chân!" Thiết Quân quát một tiếng, trừng mắt nhìn Thiết Chân cho đến khi khuôn mặt gã cứng ngắc lại mới dời ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, trong đáy mắt sự kích động hòa với sự chờ mong.