Trong không gian mộc này, Lôi Cương hiểu, cứ có tiên thú bảo vệ, thế nào cũng có kho báu. Lúc này, hắn cảm nhận được, ở phía dưới, tiên thú truyền đến khí tức ghê gớm, nên trong lòng hắn hơi chần chừ. Cự thú phía dưới là một hình thể khoảng năm trượng, trên đỉnh đầu có sừng, chính là Lân Giáp Sư. Dựa vào hơi thở của nó, thì đủ để thấy nó là cao thủ Cương Hoàng thiên giai. Lúc này tu vi của mình đang bị áp chế, chiến thắng được nó thì cũng khó khăn. Với lại, ai mà biết được, trong huyệt động còn có tiên thú nào khác mạnh hay không? Hơn nữa, liệu xung quanh còn có tu luyện giả nào theo dõi nơi này hay không? Lôi Cương thầm than, không có thần thức, thật có chút bất tiện.

- Rống…

Miệng rộng của mãnh thú phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ. Khuôn mặt Lôi Cương cau lại, nhìn ra bốn phía, nơi mà mãnh thú ở là trong một khe núi. Hi vọng, sau khi, mình giết được mãnh thú này, thì sẽ không còn ai ngư ông đắc lợi nữa. Ngay lập tức, Lôi Cương lại gọi cốt giáp ra, rồi hắn cũng nhanh chóng biến mất.

- Ầm…

Ánh mắt tinh ánh của mãnh thú nhanh chóng thay đổi, hướng lên phía trên phun ra một ngụm ánh sáng màu nâu. Nhưng hình thể to lớn ấy lại nhanh chóng rút lui vào miệng huyệt động.

Cảm nhận được mãnh thú phun ra quang mang, trong lòng Lôi Cương đành than, mãnh thú này cũng không chịu ảnh hưởng của cấm chế, cứ như vậy, mình cũng mệt không ít. Lôi Cương lấy hư kiếm ra, hạ một kích.

- Ầm…

- Ầm…

Sóng chấn động bùng nổ mạnh mẽ, âm thanh lớn vang vọng trong khe núi hồi lâu, nhưng đầu của cự thú liên tiếp hướng về bốn phía mà chuyển động như thể truy tìm tung tích của Lôi Cương. Mau chóng di chuyển, nội tâm Lôi Cương vô cùng tập trung. Mãnh thú này hết sức nhạy bén, chỉ cần mình di chuyển về một hướng nào đó, thì mãnh thú sẽ bắn một đoàn ánh sáng màu nâu về phía đó.

- Vù vù…

Đột nhiên, trong không gian truyền đến âm thanh rung động, hư kiếm hướng thẳng về phía mãnh thú. Hai mắt Lôi Cương đột nhiên mở to ra, hai cánh tay lớn đánh mạnh lên chuôi hư kiếm. Trong nháy mắt, hư kiếm như thể có một sức mạnh vô cùng cường thế hóa thành một đạo ánh sáng màu đen lao về phía mãnh thú. Trong nháy mắt, cơ thể Lôi Cương cũng di chuyển.

- Rầm rầm…

Mãnh thú lại phun ra một vầng ánh sáng màu nâu, mà cơ thể lại đột ngột di chuyển, muốn tránh khỏi hư kiếm bắn đến. Nhưng tốc độ cực nhanh của hư kiểm đã đến chỗ mãnh thú, mãnh thú ôm trọn đường tấn công, không có cách nào né tránh. Hư kiếm bắn thẳng vào chân sau của mãnh thú, trong nháy mắt chân sau to lớn của nó nổ tung, xuất hiện một cái lỗ to.

- Ngao…

Mãnh thú ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào thét. Nhưng chưa chờ nó rống xong, một thân hình cao lớn đột ngột hiện ra trước mặt mãnh nó. Chỉ nghe một tiếng "ầm" khẽ vang lên, thì một mãnh thú cao đến năm trượng vậy mà bị một nguồn sức mạnh kinh khủng đánh bay đi. Nhìn mãnh thú bay về phía không trung, Lôi Cương cười nhạt, thu lại hư kiếm, rồi cơ thể vọt về phía huyệt động.

Mãnh thú mạnh mẽ bay về phía bầu trời rồi trụ lại trên không trung, nhìn chằm chằm vào bóng dáng biến mất trong hang động, trong mắt nó đầy sát khí, căm phẫn vô tận. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc, chính là, mãnh thú này cũng không nhảy vào trong huyệt động, mà lại chỉ ở bên ngoài cửa huyệt động, rống lên vài tiếng, mà không dám vào trong. Sau khi rống lên vài tiếng, thì nó ngồi chồm hổm trên mặt đất. Nó nhanh chóng hồi phục chân phải bị hư kiếm làm cho nổ tung, nhưng hai mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào sâu trong huyệt động

Sau một lát phi nước đại, Lôi Cương đi vào trong huyệt động, đột nhiên hắn dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía sau. Trong huyệt động vọng lại tiếng mãnh thú gầm lên, rõ ràng không hề thấy nó đuổi theo, chẳng lẽ là? Trong lòng Lôi Cương suy đoán, hắn không tin mãnh thú không thể thu nhỏ người lại để đi vào huyệt động.

- Ô…

Lúc này, ở sâu trong huyệt động đen thui đột nhiên truyền đến một âm thanh u ám. Một làn gió tanh nhào tới trước mặt. Trong lòng Lôi Cương đột nhiên ngưng đọng, không biết vì sao, hắn cảm giác được, ở sâu trong huyệt động này có cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Lúc này tĩnh lặng lại, cổ cảm giác ấy càng lớn hơn, có chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ trong huyệt động này không có kho báu, mà lại chỉ có tiên thú kinh khủng thôi sao? Lôi Cương hơi do dự, nếu quả thật như vậy, thì tu vi của mình đang bị áp chế, nên không có cách nào sử dụng được linh khí thuộc tính mộc dầy đặc trong thiên địa. Như vậy thì rất khó đối phó với tiên thú hùng mạnh này. Sau khi hơi do dự, Lôi Cương nhìn về phía chỗ sâu đen thui, cơ thể đột nhiên chạy như điên.

Càng đi sâu vào bên trong, nội tâm Lôi Cương càng nhảy dựng lên. Loại cảm giác này khiến cho hắn sảng khoái như lúc đầu ở Thập Vạn Đại Sơn, khi hắn mạo hiểm đi vào huyệt động của thú vương. Lần đó, hắn đã chiếm được cuốn sắt, giới chỉ và tiểu giác…Không biết lúc này, ở không gian cấm bế Tiểu Giác ra sao?

- Hi hi… Cuối cùng phụ thân cũng nghĩ đến tiểu giác.

Đúng lúc này, có tiếng trẻ con vang lên trong tai Lôi Cương. Hắn sửng sốt, trong lòng hắn mừng rỡ, lẩm bẩm nói:

- Tiểu giác?

Một bóng dáng hiện ra trước mặt Lôi Cương, toàn thân bóng dáng ấy tỏa ra sáu ánh sáng màu nhàn nhạt, ở trong chỗ đen thui này cũng thấy rất rõ, hai mắt bóng dáng ấy đầy vẻ mừng rỡ, nhìn Lôi Cương chằm chằm.

- Tiểu Giác…đúng là ngươi.

Lôi Cương xúc động nói, âm thanh cũng quên thấp xuống, khiến cho nó vang vọng rất lâu trong huyệt động.

- Phụ thân, đây là chỗ nào? Tiểu giác cảm thụ được một làn linh khí thuộc tính Mộc rất tốt.

Tiểu giác nhìn Lôi Cương vẻ xúc động, cực kỳ vui vẻ, rồi đưa mắt nhìn bốn phía động bích, nghi hoặc hỏi.

- Rống…

Một tiếng rống trầm mạnh từ ở sâu trong huyệt động truyền ra. Tiểu Giác giật mình, trong mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, trốn vào phía sau Lôi Cương. Lôi Cương chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sục sôi, tiếng rống này ẩn chứa một khí thế vô cùng kinh khủng. Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Tiểu Giác, chúng ta đi ra ngoài mau!!

Lôi cương cảm thụ được, ẩn nấp sâu trong bên trong có tiên thú kinh khủng, rồi cơ thể hắn từ từ di chuyển.

- Không…Phụ thân, tiểu Giác muốn vào xem. Tiểu giác cảm giác được, hình như bên trong có người gọi tiểu Giác.

Sau khi mất đi vẻ sợ hãi, khuôn mặt tiểu Giác lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lôi Cương sửng sốt, nhìn sâu vào bên trong, cảm nhận được tinh phong u ám. Hắn thấp giọng nói:

- Tiểu Giác… Ngươi khẳng định chứ? Ở đây, chắc chắn có nhân vật rất kinh khủng, nếu mà liều lĩnh đi vào, phụ thân không dám chắc là sẽ cứu ngươi ra đâu.

Khuôn mặt Lôi Cương vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu Giác, đầy mong mỏi và sợ hãi, hai mắt nghi hoặc. Trong lòng hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ ở sâu bên trong kia lại thực sự có tiên thú kinh khủng gọi tiểu Giác sao?

Sau một lát lưỡng lự, tiểu Giác nói:

- Phụ thân, tiểu Giác không vào nữa.

Ngay sau đó lại biểu lộ vẻ không cam lòng, rồi lại nhìn sâu vào bên trong. Sau đó Lôi Cương kéo tiểu Giác đi đến phía sau.

- Rống… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lại là một tiếng rống vang lên gần như làm Lôi Cương đinh tai nhức óc. Nhưng điều mà trong lòng hắn ngạc nhiên chính là, tiếng rống kinh khủng này lại không có khí thế kinh khủng trước đó. Hắn kéo tiểu Giác đi bộ, bỗng nhiên bị hãm lại, chân phải bị nhấc lên. Tiểu Giác quay đầu, sợ hãi nhìn về phía sâu bên trong huyệt động nói:

- Phụ thân, thật sự là có cái gì đó gọi tiểu Giác. Làm sao bây giờ?

Lôi Cương cau mày nhìn tiểu Giác, trong lòng hung ác, thấp giọng nói:

- Như vậy, chúng ta đi vào trong xem, nếu như có chút sơ ý nào, thì đi vào Lôi phủ hạo huyền trước tiên, hiểu chưa?

Tiểu Giác gật đầu, vừa sợ hãi lại vừa nghi hoặc nhìn sâu vào bên trong, đi phía sau Lôi Cương, từ từ tiến lên.

Sau khi đi được một canh giờ, Lôi Cương phát hiện ra huyệt động này vẫn như cũ, sâu không thấy đáy, những làn gió lại thêm hơi nước. Tiểu Giác trốn ở sau người hắn hơi run. Trong lòng Lôi Cương ngạc nhiên, ngày xưa tiểu Giác cũng rất dũng cảm, mà sao bây giờ lại như vậy? Chẳng nhẽ tiên thú ở đây khiến cho tiểu Giác sợ hãi đến thế? Nhưng vì sao tiểu Giác lại muốn đi vào đó?

- Phụ thân… Ta… Chúng ra trở về đi, đây… Nơi này có chút quái lạ. Tiểu Giác có cảm giác bất an.

Tiểu Giác khẽ nói, như thể sợ làm kinh động đến sự sống ở sâu trong huyệt động.

Nội tâm Lôi Cương ngầm cười ngượng, sau này chân phải phải lùi lại một bước. Nhưng vừa vội bước ra phía trước, thì Lôi Cương cười gượng nói:

- Tiểu Giác… Chúng ra đã không có đường lui nữa rồi.

Tiểu Giác sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía sau, toàn thân chấn động, toàn bộ phía sau đều là vách đá. Chuyện gì xảy ra? Trước đó, không hề bước ra từ đó mà?

Khuôn mặt Lôi Cương đột nhiên hơi co giật, rốt cuộc thì cũng thấy một điếm sáng hiện ra phía trước. Hắn khe khẽ vỗ tiểu Giác, nói:

- Tiểu Giác, ngươi hãy vào trong Lôi phủ hạo huyền đi.

- Không… Phụ thân, tiểu Giác muốn đi cùng phụ thân.

Tiểu Giác lắc đầu, bước chân nhanh hơn một chút.

Nội tâm như có dòng nước ấm chảy qua, hắn suy tư, trong huyệt động này rốt cuộc có loại tiên thú vô cùng kinh khủng nào, mà lại lớn như vậy, đường lui cũng không có, chỉ còn cách liều lĩnh mà đi tiếp?

Khi Lôi Cương và tiểu Giác đi tới chỗ phát sáng, nhìn tình hình thực tế phía trước, hai người cùng chấn động. Lôi Cương tự động gọi cốt giáp ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play