Việc Đồ Cuồng tự nổ khiến cho Lôi Cương bị thương cả thể xác lẫn thần hồn. Cơn sóng chấn động đó tấn công thẳng vào thần hồn của hắn. Nếu như không phải thần hồn có sự độc đáo thì lúc này Lôi Cương đã phải hồn phi phách tán. Cho dù như vậy thì lúc này, trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương, thần hổn gần như không còn chút ánh sáng mà kích thước của bốn con tiểu long cũng thu nhỏ chỉ còn một nửa, chìm vào trong ngủ say. Thần hồn của Lôi Cương trôi nổi ở giữa tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, không còn sức sống như trước.
- Đây là đâu? - Trong một nơi chỉ có bóng tối dầy đặc chợt vang lên một âm thanh.
- Tại sao ta lại ở đây? - Âm thanh không giấu được một sự kinh ngạc.
- Không ổn! Tại sao ta lại đang bị trôi? Tại sao lại thế này? - Một âm thanh thốt lên đầy kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Ta tên Lôi Cương...ca ca của ta tên là Lôi ma...
Sau đó, không gian tối đen lại rơi vào yên tĩnh.
Rất lâu sau, chợt có một âm thanh vang lên, không gian tối đen chợt xuất hiện một vết rách. Hai chùm tia sáng chiếu xuống khiến cho không gian từ từ bị ánh sáng màu nâu và màu lam thay thế. Mà một quả cầu ánh sáng màu trắng ở giữa hai loại ánh sáng từ từ mạnh lên.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã được năm năm. Rừng Thôn ma vẫn tuân theo quỹ tĩnh sinh tồn như trước. Tất cả mọi chuyện diễn ra bình thường. Nhưng có điều, Huyết Ngục lại đang diễn ra một sự yên lặng đến đáng sợ.
Chuyện này bắt đầu từ năm năm trước.
Một ngày cách đây năm năm, ở thành Địch Ngược đã xảy ra một trận đại chiến. Thành chủ của thành Địch Ngược cùng với đại trưởng lão đều bị thương nặng. Ngay cả mười mấy vị trưởng lão của thành Địch Ngược và hơn mười vị trưởng lão khách khanh cũng thế.
Ngày hôm đó, những người tu luyện trong thành Địch Ngược đón nhận một ngày. Tất cả đều vội vàng làm chuyện của mình. Có người tu luyện, có người làm việc buôn bán. Nhưng đột nhiên trên bầu trời tối sầm. Tất cả cao thủ thành Địch Ngược đều cảm nhận được một thứ uy thế hết sức khủng bố đè nặng trong lòng. Ngay sau đó, thành Địch Ngược vang lên một tiếng động long trời lở đất. Mấy ngàn kiến trúc trong thành Địch Ngược cùng với người tu luyện có tu vi thấp chết ngay lập tức.
Sau đó, trận đại chiến được kéo ra ngoài thành Địch Ngược trăm dặm. Có người thấy được người làm cho thành Địch Ngược bị tổn thương nặng là một gã thanh niên tóc đen không có gì đặc biệt. Còn bên phía thành Địch Ngược, số lượng người tính ra cũng phải tới cả trăm người. Trong số đó có cả thành chủ Địch Tần và Quân đại trưởng lão.
Do địa điểm trận chiến di chuyển nên rất nhiều người tu luyện đã được chứng kiến trận chiến có một không hai đó. Có rất nhiều người tu luyện tới gần quan sát, nhưng liền bị một gợn sóng chấn động làm cho đám cao thủ Đạo Quân hoàng giai và mười mấy tên Cương Vương bị thương nặng chết mất hơn mười người. Cuối cùng, bọn họ không dám tiếp cận, chỉ dám đứng cách đó cả trăm dặm mà cảm thụ những gợn sóng chấn động lan tới cùng với những tiếng nổ long trời lở đất.
Trận chiến diễn ra chừng năm ngày năm đêm mới dừng lại. Sau đó, cả trăm người từ nơi đó bay về thành Địch Ngược với một sự nhếch nhác. Cũng có cả khách khanh trưởng lão bị ôm về. Có điều, đám người tu luyện nhìn thấy người cầm đầu không ngờ lại là một vị nam tử trung niên đầu bạc. Điều đó khiến cho bọn họ kinh ngạc, thầm bàn tán với nhau.
Ngày hôm sau, khắp cả Huyết Ngục như có một cơn sóng ngầm. Tất cả những người tu luyện đều bàn tán xôn xao, đoán già đoán non. Có người nói người thanh niên tóc đen bị thành Địch Ngược giết chết. Có người nói người thanh niên đó lại đại địch của thành Địch Ngược. Cũng có rất nhiều người suy đoán thân phận của nam tử trung niên tóc bạc.
Mà sau trận chiến đó, thành Địch Ngược cũng giữ im lặng. Đám khách khanh trưởng lão đều bế quan. Mà cả toàn bộ Huyết ngục cũng đều như vậy.
Lúc này, ở sau trong thành Địch Ngược nơi một tòa lầu có phong cách cổ xưa.
Ở trong đại sảnh tầng thứ nhất của ngôi lầu có ba bóng người đang ngồi xếp bằng. Ngồi ở vị trí thủ tọa là một vị nam tử trung niên tóc bạc. Bên tay phải và tay trái của nam tử trung niên theo thứ tự là một vị lão nhân tóc bạc và một nam tử trung niên khác. Lão nhân đầu bạc cùng với nam tử trung niên có ánh mắt hết sức cung kính.
- Hai người các ngươi hồi phục như thế nào? - Nam tử trung niên đầu bạc có một đôi mắt lãnh đạm và gương mặt kiên cường khiến cho người ta cảm nhận được một sự uy nghiêm, hết sức giống với Ngu Đao. Thứ uy nghiêm đó được tạo ra phần lớn là do tu vi rất sâu.
- Sư tôn! Hồi phục rất tốt. - Vị lão nhân đầu bạc và nam tử trung niên cùng cung kính lên tiếng.
Nếu như có người ở đây chắc chắn sẽ phải khiếp sợ tới mức nửa ngày cũng chưa tỉnh. Thành chủ Địch Tần và đại trưởng lão Quân Dật lại cùng gọi người đó là sư tôn?
Nhưng nếu có người nhạy bén sẽ nghĩ ngay tới rằng để hai người đó xưng hô như vậy thì ở trong Huyết Ngục chỉ có một người. Đó chính là người lập nên thành Địch Ngược và cũng là người nắm trong tay thành Địch Ngược một cách chân chính - Địch Ngược.
Nghe đồn Địch Ngược đã biến mất nhiều năm nhưng không ai ngờ được lúc này lão lại trở về thành. Nếu tin tức này truyền ra, chỉ sợ toàn bộ Huyết Ngục sẽ xuất hiện một trận sóng to gió lớn. Mà đám ác nhân sẽ lập tức tạo lập thôn trang, giao nộp phí cho thành Địch Ngược.
Trong Huyết Ngục, Địch Ngược gần như là một vị thần. Thành Địch Ngược dưới bàn tay của Địch Ngược vô số năm mới có thể trở thành một thế lực lớn duy nhất trong Huyết Ngục. Phần lớn nguyên nhân tạo nên điều đó chính là vì sự dũng mãnh và khủng bố của Địch Ngược.
Địch Ngược có được danh tiếng như vậy cũng phải dẫm lên vô số thi thể của đám cường giả mới có được. Đám Cương quân, Đạo quân chết trong tay Địch Ngược nếu không tới một ngàn thì cũng phải tám trăm. Địch Ngược dựa vào thủ đoạn tanh máu của mình mà xây dựng thế lực.
- Giờ hãy nói cho nghe làm sao lại chọc phải tên Ngu Đao đó? Lúc trước, chẳng phải lão phu đã nói rằng thôn Ngu Gia có ân lớn đối với thành Địch Ngược chúng ta hay sao? - Đôi mắt lãnh đạm của hán tử đầu bạc lập tức trở nên sắc bén liếc nhìn Quân Dật và Địch Tần.
Cảm nhận ánh mắt sắc bén của Địch Ngược, Địch Tàn và Quân Dật run người, gương mặt cứng ngắc. Sự kiêu ngạo trước kia của cả hai hoàn toàn biến mát chỉ còn lại một sự cung kính mà thôi.
- Sư tôn! Việc tiền bối Ngu Đao làm cho thành Địch Ngược bị thương nặng, Đồ nhi cũng biết nguyên nhân. - Địch Tàn nói với giọng run run.
Địch Ngược cũng không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn Địch Tàn.
Địch Tàn hít một hơi thật sâu rồi mới nói:
- Sư tôn! Chuyện này phải nói từ sáu năm trước. Lúc đó, đám ác nhân nổi loạn khiến cho rất nhiều thôn trang từ chối nộp phí. Bọn họ gia nhập vào các nhóm ác nhân. Khi đó Đồ nhi liền sử dụng trưởng lão khách khanh mới có thể bóp chết được bạo loạn. Khi hai vị trưởng lão khách khanh tới trấn áp đoàn Long Lân thì một vị cao thủ thần bị vô cùng mạnh chỉ cần một tiếng thú rống đã làm cho hai vị trưởng lão không còn ý chí chiến đấu. Cuối cùng, vị cao thủ thần bí đó nói rằng thành Địch Ngược chúng ta không được phép động tới đoàn Long Lân. Việc này trôi qua một thời gian, đồ nhi cũng không để ý tới. Nhưng nếu cứ để mặc kệ cho đoàn Long Lân phát triển thì sau một khoảng thời gian chúng sẽ mạnh lên. Vì vậy mà con và sư huynh thương lương phái một vị trưởng lão khách khanh tên là Đồ Cuồng thành lập một đoàn ác nhân để bóp chết đoàn Long Lân. Như vậy chuyện đó không liên quan gì tới thành Địch Ngược chúng ta. Nhưng cuối cùng, khi chúng ta giết chết đoàn trưởng của đoàn Long Lân thì Ngu Đao tới. Cuối cùng Ngu Đao lập tức tới thành Địch Ngược. - Địch Tàn càng nói, hơi thở càng lúc càng dồn đạp, ánh mắt lấp lóe liên tục cùng với bộ mặt trắng bệch.
- Có biết Ngu Đao có quan hệ thế nào với đoàn trưởng của đoàn Long Lân hay không? - Địch Ngược trầm giọng hỏi. Ánh mắt lão trở nên ngưng trọng. Quen biết bao nhiêu năm, Địch Ngược biết được nếu Ngu Đao và đoàn trưởng đoàn Long Lân không có vấn đề gì thì sẽ không như vậy. Mà thậm chí quan hệ đó còn không hề bình thường.
- Theo các vị trưởng lão nói thì tiền bối Ngu Đao gọi đoàn trưởng của đoàn Long Lân là... Sư tôn! - Địch Tàn nói xong, yết hầu gần như khô rát. "Sư phụ của Ngu Đao? Sao lại có chuyện như vậy?
- Cái gì? - Địch Ngược đứng bật dậy, âm thanh cao lên mấy lần. Hai mắt lão mở tròn xoe nhìn Địch Tàn.
- Sư tôn! Đúng là như vậy. - Quân Dật đứng bên nuốt nước bọt.
Địch Ngược từ từ ngồi xuống, ánh mắt liên lục lóe lên những tia sáng rồi nhìn hai người mà nói:
- Đi về đi.
Địch Tàn và Quân Dật nhìn nhau rồi cùng biến mất. Ánh mắt Địch Ngược nhìn về phía trước, khuôn mặt trở nên trầm tư.