Đoàn Ỷ Thiên phát ngôn như vậy cũng không khiến cho đám ác nhân trong đoàn Long Lân kinh hoàng. Thậm chí bọn họ còn có chút mong đợi. Phần lớn trong số họ đều vì vị cao thủ thần bí lúc trước mà gia nhập vào đoàn Long Lân.

Còn Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân thì có chút lo lắng. Sự hùng mạnh của đoàn Ỷ Thiên bọn họ cũng đã được nghe thấy rất nhiều. Tên đầu lĩnh của đoàn Ỷ Thiên là một cao thủ mà ngay cả thành Địch Ngược cũng không dám động tới. Nếu như trước khi Lôi Cương còn chưa trở về, sự lo lắng của họ có lẽ còn ít hơn. Nhưng từ sau khi biết cao thủ thần bí đó không có liên quan với Lôi Cương, trong lòng họ cũng cảm thấy bồn chồn. Bọn họ cũng chẳng nghĩ vị cao thủ thần bí đó còn có thể ra tay giúp đỡ. Nhưng hai người cũng không nói cho bất kỳ ai. Một khi tin tức đó lộ ra, đoàn Long Lân coi như đã hết. Lúc này, phần lớn mọi người đều mới gia nhập vào trong đoàn nên muốn để cho họ cùng chung hoạn nạn là điều vọng tưởng.

Lôi Cương ngồi xếp bằng một mình ở trong động. Hơn mười hạt châu to bằng nắm tay chiếu sáng khiến cho trong động giống như ban ngày. Lôi Cương cũng không tu luyện mà đang ngẩn người, trong mắt thi thoảng lại xuất hiện ánh mắt sắc bén. Lôi Cương hiểu rằng, lời tuyên bố của đoàn Ỷ Thiên khiến cho đoàn Long Lân bị rơi vào nguy cơ bị tiêu diệt. Nếu đoàn Long Lân quả là có cao thủ thần bí thì cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Hơn nữa, Lôi Cương thầm đoán, tự nhiên đoàn Ỷ Thiên đột nhiên phát ra câu nói đó chỉ sợ là không đơn giản như thế. Bản thân đoàn Long Lân và đoàn Ỷ Thiên cơ bản là không liên quan tới nhau. Hơn nữa, gã thủ lĩnh của đoàn Ỷ Thiên có lẽ cũng không phải là kẻ đơn giản. Cho dù bị thành Địch Ngược đè nặng trên đầu nhưng y vẫn kiên cường chịu đựng lại còn khai chiến với đoàn Long Lân. Nếu người sáng suốt đều nhận ra trong này có chút gì đó không thực tế.

"Chẳng lẽ thành Địch Ngược ở giữa gây khó dễ?" Lôi Cương thầm nghĩ tới đây, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. Hắn hít một hơi thật sâu. Nếu đúng như vậy thì đoàn Long Lân có lẽ sẽ bị diệt. Mặc dù chưa được nhìn thấy thế lực khủng bố của thành Địch Ngược nhưng tình trạng ác nhân loạn khắp cả Huyết Ngục mà chỉ trong vài năm đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí còn làm cho đám ác nhân còn phải tụ tập lại với nhau chịu nộp phí. Điều đó có thể thấy được thế lực của thành Địch Ngược ở trong Huyết Ngục bám rễ thật sâu.

Lôi Cương càng nghĩ càng có thể. Thành Địch Ngược chắc chắn không thể ngồi xem một thế lực trỗi dậy. Toàn bộ Huyết Ngục đều biết đoàn Long Lân có một cao thủ thần bí. Càng ngày lại càng có nhiều ác nhân gia nhập vào đoàn Long Lân. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể vượt qua được thành Địch Ngược nhưng nếu một trăm năm không được tới một ngàn năm thì sao? Chỉ sợ tới lúc đó, cho dù là còn kém thành Địch Ngược thì cũng không kém nhiều lắm.

Trong lúc Lôi Cương đang trầm tư, bên ngoài cửa động chợt có một dao động xuất hiện. Lôi Cương hơi nhíu mày. Đây là lần thứ ba Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân tới tìm hắn. Nhưng cả hai đều bị Lôi Cương để cho đứng ngoài. Trầm tư một chút, Lôi Cương vung tay phải bắn ra một tia sáng về phía cửa động. Ngay lập tức có một tiếng động thanh thúy vang lên, rồi có hai bóng người xuất hiện nơi cửa động.

- Đoàn trưởng! Cuối cùng thì ngài cũng để cho chúng ta vào. - Âm thanh lo lắng của Luyện Huyền vang lên. Trong giây lát, Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân đã tới trước mặt Lôi Cương. Nét mặt cả hai đều có sự lo lắng.

- Đoàn trưởng! Thời gian gần đây, chỉ sợ..chỉ sợ... Ôi chao! Bọn họ bắt đầu có sự lo lắng. Trong mấy ngày nay, rất nhiều đoàn viên đều mong được gặp vị cường giả thần bí kia. Nếu lúc này không có cường giả xuất hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, tâm huyết bao năm của chúng ta đều đổ xuống sông, xuống biển hết. - Quách Kỳ Vân cũng lên tiếng.

Lôi Cương nhíu mày. Tình thế có chiều nghiêm trọng hơn. Lúc này, đoàn Long Lân chỉ có hai con đường. Một là tìm một vị cường giả tọa trấn. Hai là giải tán. Nhưng nói thì dễ. Tìm đâu ra một vị cường giả khủng bố như thế? Chỉ sợ cho dù là Cương Quân hay Đạo Quân cũng không có ích gì. Còn điều thứ hai thì Lôi Cương không muốn nhìn thấy. Không chỉ vì câu nói trước khi chết của U Long mà Lôi Cương còn hiểu được rằng muốn mạnh lên nhất định phải có một thế lực ở sau lưng mình làm chỗ dựa.

- Các ngươi cứ về đi. Việc này ta sẽ xử lý. - Sắc mặt Lôi Cương vẫn thản nhiên, nói một cách chậm rãi. Ánh mắt của hắn hết sức bình tĩnh khiến cho người ta không phát hiện thấy bất cứ một điều gì.

Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân sửng sốt. Cả hai người nhìn nhau, trong mắt đều có sự sợ hãi và vui mừng. Hai người không nói lời nào nhưng sự lo lắng cũng giảm đi rất nhiều. Cả hai nhanh chóng cáo lui.

- Xem ra đoàn trưởng thực sự không phải là người đơn giản. Lão phu đã nói với tu vi Cương Vương Hoàng giai của đoàn trưởng mà có thể đối phó với tu vi Cương Vương Thiên giai của lão phu thì đâu phải là người tầm thường. Có thể vị cường giả kinh khủng kia âm thầm giúp đỡ đoàn trưởng. - Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân đi theo một cái lối nhỏ trên sườn núi mà nói chuyện một cách thoải mái.

Gương mặt Quách Kỳ Vân không giấu được sự sợ hãi lần vui mừng:

- Đúng vậy! Còn hơn hai mươi ngày nữa. Tới lúc đó, hy vọng vị cường giả kia lại tới, đánh cho đoàn Ỷ Thiên một đòn nặng.

Tiếng nghị luận của hai người từ từ xa dần. Lôi Cương ngồi trong động nghe mà chỉ biết cười khổ. Đột nhiên, Lôi Cương ngẩn người. " người âm thầm giúp mình?" Lôi Cương liên tưởng tới tiếng thú rống mà hai người đã nói, trong lòng lập tức dậy sóng. "Chẳng lẽ...đám tiên thú trong rừng Thôn Ma ra tay?" Lôi Cương cảm thấy vui sướng một chút rồi lại rơi vào trầm tư. "Tính cách của đám tiên thú đó rất cao ngạo làm sao lại trợ giúp mình? Nếu như không phải là bọn chúng thì ở trong Huyết Ngục còn ai giúp đỡ mình đây?"

Thật lâu sau, Lôi Cương thở dài, thân hình lóe lên một cái rồi hóa thành một tia sáng lao ra khỏi cửa động mà bay về phía Đông.

Lúc này, Lôi Cương đang đi tới rừng Thôn Ma. Cho dù có phải là đám tiên thú âm thầm giúp đỡ mình hay là một người khác thì chuyến này hắn cũng phải đi. Mặc dù Lôi Cương không muốn thấy gương mặt kiêu ngạo và ánh mắt khinh thường của đám tiên thú. Nhưng lúc này, Lôi Cương chỉ có thể nhịn, hy vọng chúng có thể giúp đỡ vượt qua cửa ải này.

Lôi Cương cũng từng nghĩ tới nhờ sự giúp đỡ của Ngu Đao. Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện lập tức biến mất. Nếu như không phải tình thế bất đắc dị, Lôi Cương sẽ không làm phiền tới Ngu Đao. Nếu không sẽ làm cho thôn Ngu Gia rơi vào nguy hiểm.

Lôi Cương nắm chặt hai tay lại. Thực lực! Nhất định hắn phải có thực lực. Sống trong Huyết Ngục, Lôi Cương càng cảm nhận được thực lực quý tới mức độ nào. Mặc dù Lôi Cương hiểu rằng để thực lực tăng lên cần phải có thời gian nhưng tình cảnh lúc này lại không cho hắn có thời gian. Hơn nữa, thời điểm tới lúc cái khe mưa gió sấm chớp yên tĩnh càng lúc càng gần.

Sau nửa ngày, Lôi Cương đứng ở trên rừng Thôn Ma. Nhìn cánh rừng mênh mông bên dưới, Lôi Cương thở dài rồi nhanh chóng hạ xuống.

Vừa mới hạ xuống đất, Lôi Cương chợt cảm thấy một làn hơi thở thân thiết ập tới. Một âm thanh non nớt vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Phụ thân! Cuối cùng thì người cũng về. Tiểu Giác rất nhớ người.

Không để cho Lôi Cương kịp phản ứng, trên vai hắn đột nhiên xuất hiện một con chó nhỏ có năm màu. Nó đúng là tiểu Giác. Lôi Cương quay đầu lại có chút ngạc nhiên. Lúc này, Tiểu Giác vẫn nhỏ như vậy. Nhưng năm màu trên người nó lại tăng lên rất nhiều. Xem ra, Tiểu Giác đã trở nên mạnh hơn.

- Tiểu Giác! Phụ thân cũng nhớ ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Cương đưa tay nhấc tiểu Giác lên nhìn mà cảm thấy kinh ngạc. Bản thân hắn vừa mới tới gần rừng Thôn Ma mà tiểu Giác đã có thể cảm nhận được. Chẳng lẽ là do dòng máu chảy trong người khiến cho nó có sự cảm ứng đối với hắn? Hay là năng lực của nó lại mạnh lên? Nghĩ tới tốc độ của tiểu Giác mà Lôi Cương cảm thấy sợ hãi.

- Hừ! Tiểu Giác không tin đâu. Con nghe đại gia gia nói rằng phụ thân ở bên ngoài lo thiết lập thế lực của mình, làm gì còn thời gian nhớ tới tiểu Giác. - Âm thanh của tiểu Giác vang lên trong đầu Lôi Cương. Lúc này, tiểu Giác càng lúc càng thêm giống con người.

Lôi Cương sửng sốt khi nghe thấy mấy chữ "đại gia gia? Thiết lập thế lực của mình? Chẳng lẽ vị cường giả thần bí kia đúng là nhóm tiên thú trong rừng Thôn Ma?"

- Tiểu giác! Con nói thái gia gia là Quy lão hay sao? - Lôi Cương kìm chế sự ngạc nhiên mà hỏi.

- Không phải! Tiểu giác có tới mấy vị gia gia. Hì hì! Ở trong này, các vị gia gia đối xử với tiểu Giác tốt lắm. Hơn nữa, còn quan tâm tới sự tu luyện của tiểu Giác. - Tiểu Giác cười đùa.

Lôi Cương giật mình sửng sốt. Chẳng lẽ vị thái gia gia kia là...

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu Lôi Cương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play