Mười tên ác nhân của Long lân đoàn ngây dại nhìn người mặc lân giáp nhảy vào giết người không trung trung tràn ngập cảnh máu chảy, thịt rơi. Cả đám sững sờ tới líu cả lưỡi, trong mắt chỉ có một sự khiếp sợ lại thêm vài phần kính nể cùng một chút kích động. Theo đội trưởng Cương Ma mấy tháng, cũng không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy. Song chưởng Cương Ma như đôi bàn tay khổng lồ, bọn họ cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, lân giáp vốn có màu đồng của Lôi Cương đã chuyển thành sắc hồng nhạt, toàn thân dính đầy thịt rơi nhìn phát buồn nôn. Hai mắt hắn đỏ như máu. Lôi Cương cứ một quyền đánh là đánh một người, liên tục bốn mươi tên đã chỉ còn lại có mấy người, tất cả mấy tên đó đều đã không còn chiến ý đứng trên mặt đất thân thể run lẩy bẩy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Lôi Cương. Đến chút khí lực cũng không có. Thân là ác nhân coi mạng người như con kiến, trong lòng luôn khát máu, thế nhưng chưa bao giờ gặp phải một kẻ cuồng mãnh như vậy. Một người đánh chết mười mấy tên. Người như vậy bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến, lại càng chưa từng kinh qua chiến đấu a. Lúc này, trên mặt đất, thịt rơi đã chất chồng thành một đống phía sau.

"Ầm…" Lôi Cương đánh chết tên ác nhân cuối cùng, hét lên một tiếng, nhìn về phía dưới, rồi lại quay lại nhìn về phía mười tên đồng đội đang tê dại tại chỗ, thấp giọng nói: "Đi, xuống phía dưới!"

Mười tên ác nhân gật đầu như gà mổ thóc. Lôi Cương liền lập tức bay xuống phía dưới.

"Đội trưởng!!" Một tiếng thét kinh hãi vang vọng phía chân trời, trong lòng Lôi Cương kêu to bất hảo, hai mắt hắn trở nên sắc lạnh. "Vũ Hóa Thần! Nếu như đội trường có chuyện gì ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." Lôi Cương ở tại Huyết ngục, ngoại trừ cây sinh mệnh, chỉ có đội trưởng U Long đối với Lôi Cương tốt nhất, cho dù U Long có mục đích gì, thế nhưng Lôi Cương vẫn mang lòng cảm kích.

Lôi Cương xuất hiện, khiến tình trạng hỗn chiến nhất thời ngưng trệ. Đặc biệt vài tên ác nhân đầu lĩnh của Thất Luyện Đoàn còn không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy cả người hắn bao phủ một bộ lân giáp toàn máu tươi.

Lôi Cương lao tới bên cạnh U Long, đỡ lấy hắn. Lúc này vẻ mặt U Long tái nhợt, đã không còn cuồng ngạo khí như trước. Một lỗ máu cỡ nắm tay xuyên qua đan điền của U Long.

"Đội trưởng!" trên khuôn Lôi Cương mặt dính đầy máu tươi, vẫn hết sức thản nhiên thế nhưng hai mắt lại cực kỳ lo lắng nhìn U Long.

"Cương Ma ! Xin lỗi ! Là ta trách lầm ngươi!" sắc mặt U Long tái nhợt nhìn Lôi Cương chăm chú. Mà đám ác nhân đang đỡ U Long càng kinh ngạc hơn. Lúc này cả người Lôi Cương đều toát ra khí thế khiến bọn hắn cảm thấy áp lực bội phần a.

Lôi Cương nghi hoặc nhìn U Long, mà cảm thấy khó hiểu. Hai mắt hắn đảo qua đám người, cuối cùng nhìn về kẻ đứng lẫn trong đám Thất Luyện đoàn là Vũ hóa thần đang có vẻ mặt hối hận cùng bối rối. Trong mắt Lôi Cương chợt hiện lên đầy sát khí.

"Ta đã sớm hoài nghi trong đoàn có nội gián. Ta vẫn là hoài nghi ngươi, nhưng là không có nghĩ đến lại là hắn! Lúc này đây tưởng cùng Thất Luyện đoàn đánh một trận, ta tưởng rằng bắt được ngươi, không nghĩ rằng chính mình mười phần sai. Càng làm cho các huynh đệ lâm vào cảnh tuyệt vọng." Thanh âm U long cực kỳ bình thản, khuôn mặt tái nhợt cũng hiện lên một tia ửng hồng, Lôi Cương cảm nhận được sinh lực của U Long đang giảm đi. Vết thương ở bụng ngay gần thần hồn, muốn xoay chuyển đã là chuyện không thể.

"Lên, giết sạch bọn chúng!" Ánh mắt Vũ Hóa Thần hết súc dữ tợn nhìn chằm chằm vào cả người đầy huyết tươi của Lôi Cương, hét lớn. Thất Luyện đoàn lần thứ hai phát động đợt công kích điên cuồng.

Lôi Cương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thất Luyện đoàn, thanh âm như ác ma từ nơi âm phủ, lạnh lung nói: "Đừng ép ta, nếu không thì các người sẽ còn thảm hại hơn ba mươi chin tên ác nhân trên núi!"

Người trong Thất Luyện đoàn cảm thấy kinh ngạc thế nhưng cũng không ngừng công kích lấy nửa phần. Mà sắc mặt vài tên đầu lĩnh Thất Luyện đoàn cũng biến đổi. Một lão nhân hắc y cao giọng quát: "Dừng tay!" lúc này đoàn người Thất Luyện đoàn mới ngừng công kích, ánh mắt khó hiểu nhìn về tên lão nhân hắc y với một sự kính nể, mà hắc y lão nhân mắt nhìn về đỉnh ngọn núi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc sau mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy tia khiếp sợ cùng vẻ không thể tin tưởng được. Khuôn mặt hồng nhuận trở nên tái nhợt.Vài tên ác nhân bên cạnh lão nhân cùng nhắm hai mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra là lúc cùng hít lấy một ngụm lãnh khí, kinh hãi nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lôi Cương chậm rãi quay đầu nhìn về phía U Long, thấp giọng nói: "Ta không trách ngươi, đội trưởng!"

Khuôn mặt U Long giãn ra, càng hồng thêm mà lẩm bẩm nói: "Cương ma! U Long ta cả đời giết người vô số, nhưng vẫn coi trọng ngươi cùng Vũ Hóa Thần nhất, ta muốn chết. Ha Ha! ngày này trăm năm trước ta có thể chuẩn bị thật tốt, khiến Long Lân đoàn phát triển được như thế này đã cảm thấy mỹ mãn. Duy chỉ có một khuyết điểm đó là không thể khiến Long Lân đoàn tiến thêm một tầng, Cương ma, ngươi… có thể… có thể nào đáp ứng… ta..giúp…các huynh đệ rời khỏi…cảnh khốn khó… tiếp… quản… Long Lân đoàn, ta …. Tin tưởng… Long… Long lân đoàn trong tay ngươi sẽ …có thể… phát triển rực rỡ!"

Ánh mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm U Long đang hấp hối, một lúc lâu sau, gật đầu, thấp giọng nói: "U Long đại ca, ta sẽ khiến cho Long Lân đoàn ngày càng hùng mạnh!"

Ánh mắt U Long sáng ngời, rồi chậm rãi mờ dần. Nhưng ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm Lôi Cương, đáy mắt hiện lên vẻ chờ mong. Thân thể U Long từ từ trở nên cứng ngắc. Lôi Cương khẽ thở dài trong lòng. Nhìn hai gã ác nhân bên cạnh, hắn thấp giọng nói: "Bảo vệ tốt thi thể đội trưởng!"

Lúc này, toàn bộ người của Long lân đoàn tập trung bên người Lôi Cương chỉ khoảng chừng bảy mươi người. Sắc mặt cả đám tái nhợt, toàn thân hỗn loạn, ánh mắt kinh nghi nhìn Lôi Cương, với một vẻ không thể tin được. Lẽ nào một mình Cương Ma lại có thực lực đánh bại ba mươi chín tên ác nhân trong Thất Luyện đoàn? Nếu vậy? Cả đám không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh núi, ánh dương quang cũng nhuốm màu hồng nhạt.

Trước khi nghe U Long nói, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đối với việc U Long ra đi, tất cả lòng đều đau xót, thế nhưng điều đáng quan tâm nhất là tình cảnh lúc này, Thất Luyện đoàn nhân số còn đến chín mươi người. Nếu như… nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hôm nay nhất định khó có thể rời khỏi đây a. Bọn họ đều oán hận nhìn vẻ mặt đang tái dại lại của Vũ Hóa Thần.

Lôi Cương chậm rãi xoay đầu, hai bàn tay to lớn từ từ hạ xuống, cả người lân giáp phóng ra màu hồng tạo ra một áp lực vô hình, Lôi Cương chậm rãi hướng Thất Luyện đoàn đi đến, nhắm thẳng vào Vũ Hóa Thần. Mà cứ mỗi một bước Lôi Cương tiến đến là một lần Vũ Hóa Thần lui hai bước.

"Hôm nay, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát được!" thanh âm Lôi Cương trầm mạnh, uy nghiêm khiến người không thể trái ý. Sát khí của hắn bao trùm lên nửa bầu trời phía sau, dường như trong không khí cũng sôi trào theo.

Tu vi của Vũ Hóa Thần cũng là cương vương huyền giai, làm sao chịu được khí tức của Lôi Cương lúc này? Sắc mặt y vô cùng tái nhợt, nghe được lời Lôi Cương nói, vội vàng quay ra phía sau nhìn đám đầu lĩnh Thất Luyện đoàn, cầu cứu nói: "Luyện lân đại ca, giết hắn, mau giết hắn đi."

Mà tên nam tử trung niên được Vũ Hóa Thần gọi là Luyện Lân lạnh lùng liếc mắt về phía Vũ Hóa Thần, rồi quay sang nhìn vị lão nhân mặc áo đen.

"Chúng ta không phải nói cho hay, chỉ cần ta bảo bọn họ đến nơi đây, các ngươi sẽ có thể giết sạch bọn họ sao?" Vũ Hóa Thần kêu lên the thé. Đám người Long Lân đoàn nhìn về phía Vũ Hóa Thần tràn đầy sát khí.

Luyện Lân có chút do dự nhìn về phía lão nhân áo đen nhưng cũng không buồn hé răng. Lúc này sắc mặt lão nhân áo đen tái mét khiến Luyện Lân cảm thấy bồn chồn không yên.

"Đại ca…" Luyện Lân do dự cả nửa ngày trời, mới nhẹ giọng hướng lão nhân áo đen nói.

Lão nhân áo đen chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Luyện Lân, trừng mắt nhìn hắn, cũng nhìn về phía Lôi Cương, cao giọng nói: "Cương Ma đạo hữu, Vũ Hóa Thần này giao cho ngươi, gút mắc giữa Thất Luyện đoàn với Long Lân đoàn cũng tạm thời không động đến. Ngày sau chẳng dính dáng gì nhau có được không?" Lời lão nhân nói khiến Vũ Hóa Thần run lên, ánh mắt càng trở nên tuyệt vọng, mà vẻ mặt của năm tên đầu lĩnh khác của Thất Luyện đoàn cũng là không thể giải thích được.

Lôi Cương cũng không trả lời, vẫn như trước hướng về phía Vũ Hóa Thần tiến tới.

"A!!" Vũ Hóa Thần như bị một khối đá nặng đè lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lôi Cương rồi quát to một tiếng mà lao tới. y vô cùng oán hận nói: "Cùng chết đi!" Vũ Hóa Thần biết, mình đã không còn được Thất Luyện đoàn đỡ lưng, hơn nữa, cho dù Thất Luyện đoàn có buông tha cho mình thì Long Lân đoàn cũng không có khả năng tha cho mình.

Vũ Hóa Thần tung ra đòn công kích sắc bén bổ về phía Lôi Cương, nhát công kích rất mạnh khiến không gian không khỏi chấn động dữ dội.

"Ầm!!" Một tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên, linh kiếm của Vũ Hóa Thần bị tay phải của Lôi Cương nắm lấy, mà cánh tay trái khổng lồ của Lôi Cương cũng chộp tới cổ của Vũ Hóa Thần.

Lôi Cương tiếp được một đòn công kích của Vũ Hóa Thần dĩ nhiên không có ý muốn rút lui, chỉ là phía sau đột nhiên bốc lên một đám bụi.

Đám ác nhân đứng xung quanh cùng hít một ngụm lãnh khí. Sức phòng ngự thật khủng khiếp, quả thực là con người đáng sợ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play