Tiếng cười âm trầm vang lên, Lôi Cương chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên giảm đi. Một quả cầu màu đen lao về phía hắn. Lôi Cương nhíu mày, lông tóc dựng đứng, hư kiếm tỏa ra ra quang mang màu xanh nhạt bổ thẳng về phía bóng đen.
"Phanh.." một kiếm này của Lôi Cương chém vào khoảng không. Bức tường phía trước bùng nổ hiện ra một cái động lớn. Ngay cả cái phòng nhỏ cũng lung lay. Sắc mặt Lôi Cương nhất thời ngưng trọng. Hắn không biết bóng đen này đã chống chọi một kiếm thế nào mà lại tiêu tan mất rồi.
"Lẽ nào đã chết?" Lôi Cương kinh ngạc thế nhưng rất nhanh bốn phía căn phòng truyền đến uy áp khiến trong lòng Lôi Cương kinh hoàng.
"Khặc, khặc…Tiểu Cương, ngươi cố tình tự tìm cái chết, như vậy cũng không trách được Lê lão rồi!" Trong tiểu phòng bỗng nhiên bắn ra hơn mười khối linh thạch, Lôi Cương nghe thấy một thứ âm thanh khó hiểu vang lên, linh thạch rơi trên mặt đất chợt sáng rực lên. Lôi Cương chỉ cảm thấy một sức mạnh kinh khủng vây quanh thân mình.
"Kim hệ thí tiên đại trận" thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên. Các khối linh thạch vây quanh Lôi Cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cho dù Lôi Cương giãy dụa thế nào đều không thể chạy trốn khỏi ánh sáng. Lôi Cương trừng lớn hai mắt nhìn tên nam nhân mặc hắc y hiện lên trong vòng sáng.
"lão Lê? ?" Lôi Cương không thể tin được nói.
"Khặc khặc…Tiểu Cương, ngươi không ngờ tới chứ gì!" lão Lê u ám cười, trong mắt tràn đầy quang mang xảo trá.
"ngươi…ngươi….không phải…đã chết ư?" Lôi Cương có chút kinh ngạc. Rõ ràng mình chứng kiến lão Lê đã chết rồi a.
"Khặc khặc, chính xác lão Lê của vài thập niên trước đã chết. Được rồi! Tiểu tử kia, Nếm thử đại trận đi. Ngươi chính là cường giả Cương Anh đầu tiên chết trong đại trận!" Lão Lê âm trầm cười nói. Bỗng nhiên trong hai mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lôi Cương chỉ cảm thấy trong không gian hiện ra vô số những thanh kiếm sắc điên cuồng bắn về phía mình. Lôi Cương thầm nghĩ nguy hiểm, nguy cơ kinh khủng khiến cho cơ bắp toàn thân hắn nở ra. Hư kiếm không ngừng đánh những cú đánh rất mạnh. Thế nhưng căn bản là không thấm vào đâu. Những lưỡi dao sắc bén này nhanh như thiểm điện. Lôi Cương dù chống trả được một chút, thế nhưng những cú kế tiếp càng kinh khủng hơn.
Dưới sự oanh kích như cuồng phong bão táp, Lôi Cương dần dần chảy đầy máu tươi. Lôi Cương chỉ cảm thấy như có vạn kiếm đâm vào mình, hai mắt ứ máu trừng trừng nhìn lão Lê.
"Tiểu Cương, đây mới đúng là trận pháp. Trận pháp Tụ Linh căn bản xấu đi danh tiếng của Trận Tông từ thời viễn cổ. Còn có nửa canh giờ, hiện tại ngươi vẫn chưa chết, cứ cảm nhận cho tốt. Sau nửa canh giờ nữa Kim Hành Thí Tiên Đại Trận mới thực sự là lúc điên cuồng. Ngươi có biết lão phu sống bao nhiêu năm không? Lão phu nguyên là đệ tử xa xưa của trận môn. Trong Hỗn Độn, trận môn viễn cổ rất nhỏ, thế nhưng từ thời xa xưa mấy đại môn phái trên Trung Xu giới không thể so sánh được. Lúc trước lão phu vẫn dự đoán được trận môn viễn cổ cao nhất là trận pháp. Hừ, nền tảng của viễn cổ trận môn là ở Trung Xu giới, khi đó, viễn cổ trận môn hầu như là độc bá trong giới thời kỳ Hỗn Độn. Vào thời điểm đó, bảy đại môn phái trên Trung Xu giới cũng chưa hề có. Đệ tử của viễn cổ trận môn cũng là duy nhất không chịu giới hạn của Trung Xu giới, tu vi có thể vượt qua Đạo vương, cương vương, kỳ trận đủ sức để khiến cường giả sáu giới khác kính sợ. Có thể sáng tạo ra "ngũ hành diệt thiên đại trận", coi như là thần. Cho dù cường giả Cương Thần, tiến nhập cũng chỉ có thể hồn bay phách lạc. Như thế có thể tưởng tượng được sự khủng bố của nó. Thế nhưng lão hoả gia Trận Uy Cổ Quân kia, cả ngày chỉ biết đi sâu nghiên cứu trận pháp. Dĩ nhiên chưa hề có dã tâm độc bá thất giới. Lão phu vốn là đồ đệ được coi trọng nhất nên ở trước mặt hắn đưa ra ý kiến này lại bị rớt xuống ngàn trượng. Lại đem lão phu trục xuất khỏi tông môn.." Thanh âm lão Lê cực kỳ oán hận, có thể thấy được sự oán hận tích tụ bao năm ở trong lòng.
Trong trận pháp mặc Lôi Cương cố gắng chống chọi, nhưng vẫn nghe hết lời lão Lê không sót một chữ nào. Theo như lão Lê nói, trong lòng Lôi Cương sửng sốt. Thì ra ngoài Trung Xu giới còn có lục giới…tuy rằng Lôi Cương từ Tử vận biết rõ ngoài Trung Xu giới ra vẫn còn có giới khác nhưng lại không ngờ rằng có tới lục giới.
Lão Lê phảng phất như đã tìm được người để bộc lộ hết những oán hận bao nhiêu năm. Toàn thân lão đầy sát khí nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: " Ngươi nói đi, sức mạnh viễn cổ trận tông như vậy xưng bá võ lâm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, chẳng lẽ lão phu lại sai? Nếu Trận Uy Cổ Quân trục xuất ta khỏi tông môn, thì ta lại muốn tiêu diệt điệu viễn cổ trận tông bức Trận Uy Cổ Quân trao hết toàn bộ những gì về trận pháp. Sau đó lão phu liền kết hợp với cường giả lục giới, nhất cử đánh bại viễn cổ trận tông. Tuy rằng viễn cổ trận tông thực sự sức mạnh phi phàm, thế nhưng đệ tử chỉ chìm đắm vào tu luyện. Dưới sự trợ giúp của lão phu, sau khi đánh bại trận pháp tông môn, sẽ tiêu diệt toàn bộ để tử. Sau cùng chỉ có Trận Uy Cổ Quân và Lê Thần may mắn thoát chết. Khặc khặc…cường giả lục giới cũng xem thường Trận Uy Cổ quân, tuy rằng lão gia hoả kia mê muội với trận pháp, thế nhưng dĩ nhiên hiểu rõ hiểu âm mưu của lão phu. Lão cũng biết đó là ý trời nên không cản trở. Mà trước đó, tới Vạn Linh Phong đem sở học suốt đời chôn cất trong sơn động này. Lại bố trí cấm thiên đại trận, sau đó vẽ vị trí lên da của Lang Thiên thú, rồi chế tạo một cái chia khóa. Lão lại chia tấm da thú ra làm hai nửa, một nửa đưa cho Lê Thần, một nửa chẳng biết để ở đâu. Về phần cái chìa khóa lại càng không rõ. Tới thời điểm cuối cùng, khi cường giả sáu giới tiêu diệt Trận Tông viễn cổ thì cũng đẩy cường giả sáu giới vào trong Ngũ Hành Diệt Thiên đại trận mà cùng chết. Còn lão phu đã nghi ngờ lão già này có chiêu thức đó nên tránh được kiếp nạn. thế nhưng cuối cùng lại bị Lê Thần đánh cho một trận rồi bố trí trong cơ thể lão phu một cái trận pháp hủy diệt, suốt đời chỉ có thể ở trạng thái thần hồn. Còn tên Lê Thần kia cũng bị lão phu đánh cho thần hồn bị thương nặng rồi chết. Ngay cả những gì mà y nghiên cứu cũng chỉ để lại một ít cho hậu thế. Viễn Cổ trận tông bị diệt, Trận Uy Cổ Quân để truyền thừa ở đây. Sở dĩ da của Lang Thiên thú bị chia làm hai đó là vì để ngăn cản lão phu. Nhưng người tính không bằng trời tính, trong mấy chục năm, lão phu tìm được hậu nhân của Lê Thần. Lão phu chiếm dụng tài sản của nhà họ Lê, cứ tưởng rằng chỉ cần vào một miếng da thú là có thể tìm được vị trí truyền thừa. Nhưng nghiên cứu hơn mười năm vẫn không hề tìm ra tin tức. không ngờ, ông trời lại cho ngươi đến. Ha ha ha! Trận Uy Cổ Quân! Người tính không bằng trời tính. Ha ha!
Lê lão ngửa mặt lên trời mà cười ha hả. thân thể của lão do sát khí ngưng tụ thành cứ lúc ẩn lúc hiện.
Toàn thân Lôi Cương đau đớn, suýt chút nữa thì ngất xỉu. . Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được uy lực của đại trận dường như chậm lại khiến cho cơn đau giảm đi nhiều. Lôi Cương có được cơ hội này, muốn tìm hiểu nghi hoặc trong lòng mình liền lên tiếng:
- Vậy tại sao ngươi lại bắt ta vào đây? Lại còn giả chết?
- Ha ha! Đó cũng là do Cấm Thiên đại trận. mặc dù tu vi của lão phu là Đạo Hoàng nhưng sau trận đánh với Lê Thần, thần hồn của ta bị hao tổn. Qua vô số năm tiêu hao liền khiến cho tu vi của ta giảm xuống tới Lôi Kiếp. sau khi có được da thú của ngươi, lão phu tới nơi này để thử nhưng cơ bản không thể vào được đây. Cuối cùng lão phu bất đắc dĩ phải gửi thần hồn vào trong chìa khóa rồi dụ dỗ ngươi tới đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Âm thanh của Lê lão trở nên âm trầm.
- Tiểu Cương! Vốn lão phu nhìn người vừa mắt, cũng không muốn lấy mạng ngươi. Thế nhưng hôm nay, ngươi cũng không thể trách được lão phu. Để bố trí được Kim Hành đại trận đã tốn của lão phu bao nhiêu năm tu vi. Nếu như không tiếp nhận truyền thừa, chắc chắn lão phu sẽ biết mất. Khặc khặc! Cứ tận hưởng đi. Phải trả giá cho đại trận này, thực lực của lão phu lại giảm đi. Thế nhưng với tu vi Cương Anh hoàng cấp của ngươi thì đừng mong trốn khỏi nó.
Lê lão nói xong liền iem lặng không nhìn Lôi Cương nữa. trong suy nghĩ của lõa thì Lôi Cương đã là một cái xác chết. Lê lão bước tới hình tròn bắt đầu bố trí trận pháp.
Lôi Cương ở trong Kim Hành thí tiên đại trận gần như đã kiệt sức. Vô số những lưỡi đao sắc bén trong không gian càng lúc càng mạnh thêm. Vốn lúc trước, Lôi Cương cứ tưởng đau đớn giảm đi thì trận pháp không còn lâu được nữa nhưng hắn không ngờ được rằng nó lại mạnh lên. Từ từ, toàn thân Lôi Cương nhuộm đầy máu. Vòng tròn cương khí bao phủ quanh ngườ hắn sau khi chống đỡ được một nửa liền bị nghiền nát. Lôi Cương không cam lòng khi bản thân vừa đạt tới Cương Anh lại gặp phải chuyện này. Hắn tức giận bản thân tại sao lại tới nơi này. Thế nhưng bây giờ có hối hận cũng không có tác dụng gì. Lôi Cương chăm chú nhìn Lê lão bố trí trận pháp, trong lòng suy nghĩ. Chẳng phải lão ta đã nói rằng lúc này tu vi của lão đã giảm đi rất nhiều, cũng không còn chịu được lâu nữa. Nếu như lúc này hắn có thể phá hủy được đại trận thì đủ để giết chết Lê lão. Trong lòng Lôi Cương chợt bốc lên một ngọn lửa.