Người từ bốn phương tám hướng tụ tập đến Ma Ẩn cốc trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích. Bọn hắn đang chứng kiến Salas chiến đấu với Orthos, cuối cùng tận mắt thấy Hàn Thạc sử dụng lực lượng tà ác vô cùng khủng bố bức bách Salas nên lập tức rút lui.
Rất nhanh, quanh đó ngoài Orthos ra thì không còn một ai.
Hàn Thạc mỉm cười, lần thứ hai nói lời cám ơn với Orthos:
- Vô cùng cảm tạ, nếu như không có sự trợ giúp của ngươi, Ma Ẩn cốc nhất định không thể bảo toàn đến bây giờ!
- Ha ha, không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu! Giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm! - Orthos không hề ngạo mạn, cười tỏ vẻ chỉ là chuyện bình thường.
Lần gặp mặt Hàn Thạc trước, Orthos mặc dù rất tò mò với người này, nhưng không có ấn tượng sâu sắc giống lúc này đây, thái độ đối đãi với hắn cũng không hữu nghị như bây giờ.
Vùng Đất Hỗn Loạn là nơi cường giả vi tôn. Lần trước, Orthos căn bản không cho rằng Hàn Thạc ngang cấp với mình nên khi làm việc tác phong khó tránh khỏi có phần ngạo mạn của một vị Quân chủ. Nhưng hôm nay thì khác rồi, từ biểu hiện thực lực của Hàn Thạc chiến một trận với Salas vừa mới rồi, người này rõ ràng có thực lực có thể quyết chiến với bất kì một vị Quân chủ nào của Vùng Đất Hỗn Loạn!
Bởi vậy, khi Orthos lần thứ hai đối mặt Hàn Thạc, đã cho rằng hắn là một phương hào hùng ngang vai ngang vế, nét biểu lộ trên mặt cũng không còn chút kiêu căng nào.
- Tóm lại, nhân tình này ta đã nhớ kỹ! - Hàn Thạc cười cười, sau đó ánh mắt dời đi về khu vực trung tâm Vùng Đất Hỗn Loạn.
Cùng lúc đó, Vạn Ma Đỉnh rú rít từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, hóa thành một bóng đen mờ mờ tiến tới chỗ cái đài trung tâm có đồ án Vạn Ma Đỉnh ở mặt trên.
Ngàn vạn làn khói màu xám lượn lờ bay ra, cứ lơ lửng phía trên Vạn Ma đỉnh. Thần hồn đám thủ hạ vừa chết của Salas bị kéo vào đại trận trung ương rồi bị giữ lại, chờ Vạn Ma Đỉnh đến thu thập.
Từng tia lực lượng kỳ dị đang di động, Orthos lập tức nhận ra được, kinh dị nhìn tiểu đỉnh đang trôi nổi trên hư không, thầm suy đoán món thần khí này có công dụng và sức mạnh kỳ diệu gì.
Nguồn: http://JanetVới cái nhìn của Orthos, mỗi nơi trên người Hàn Thạc đều rất thần bí, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa rõ người này rốt cuộc tu luyện lực lượng nào, vừa rồi vì sao lại có thể bức bách Salas chạy trốn thảm hại đến vậy? Đối với Orthos, Hàn Thạc càng sâu không lường được, hắn càng muốn biết những bí mật này.
Từng tia lực lượng thần hồn chui vào trong Vạn Ma đỉnh. Hàn Thạc thần sắc bình tĩnh, thoải mái nói chuyện với Orthos:
- Ngươi nói từ nay về sau, Salas còn có thể sống yên ổn ở Vùng Đất Hỗn Loạn giống như trước đây hay không?
Orthos ngẩn ra, đoạn bật cười:
- Trừ phi Salas có thể chứng minh mình vẫn hơn được ta và ngươi, nếu không, uy tín của hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ xuống dốc không phanh. Quan trọng nhất là, lần này hắn ngay cả thủ hạ cũng không quản, bỏ đi một mình luôn. Ta nghĩ sau này hẳn sẽ không có bao nhiêu người bằng lòng nương nhờ vào một thủ lĩnh như vậy?
Hàn Thạc cười ha ha đầy vui vẻ nói:
- Salas muốn khôi phục nguyên khí cũng không dễ dàng như vậy, ta bắt đầu hoài nghi rằng hắn còn dám tới tìm ta nữa không!
Cho dù Salas không đánh một trận với Orthos, Hàn Thạc cũng có tự tin đánh bại hắn, điểm này chắc hẳn chính Salas cũng nhận ra. Bởi vậy, Hàn Thạc không cho rằng Salas sẽ lỗ mãng tới tìm chết.
- Salas khó mà bưng bít ở Vùng Đất Hỗn Loạn được. Bryan, Thâm Cốc vẫn luôn do năm đại Quân chủ chúng ta phụ trách quản lý. Bây giờ Salas thất thế, ngươi có hứng thú hay không? - Orthos cười tủm tỉm hỏi dò.
Là khu trung tâm của Vùng Đất Hỗn Loạn, Thâm Cốc là một địa phương vô cùng đặc thù. Bởi vì có năm đại Quân chủ, Thâm Cốc vẫn luôn duy trì được địa vị siêu nhiên, chưa bao giờ có người gây sự ở đây. Thâm Cốc cũng là khu trung tâm giao dịch của mọi người, mỗi thời mỗi khắc đều thu được lượng thuế kếch xù.
Orthos nói như vậy, rất rõ ràng là đã dự định để Hàn Thạc thay thế vị trí và địa vị của Salas, nhận được một phần quyền lợi của Thâm Cốc.
- Đương nhiên!
Hàn Thạc tuyệt sẽ không bỏ qua một vùng trù phú như vậy, hắc hắc cười nói:
- Sắp tới ta sẽ đi Thâm Cốc một chuyến, ta muốn xem xem còn có ai dám thu thuế của ta!
- Vậy đi, ta đi trước nhé! - Orthos nghe Hàn Thạc nói như vậy, trong lòng bất giác tính toán một chút. Lần này mục đích dù sao đã đạt tới, hắn còn cần bắt tay xử lý một số chuyện của Salas.
- Ừm, đa tạ, ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này! - Hàn Thạc lại nhắc lại, cười dõi theo Orthos rời đi.
Đợi sau khi bóng dáng Orthos biến mất, Hàn Thạc cười bí hiểm lẩm bẩm:
- Orthos à Orthos, ngươi lần này thật có lòng ha!
…
Sau khi Orthos rời đi được vài phút, nhóm Ngũ Hành Giáp Thi, Rosie, Romont, Zoch mới từ cung điện dưới lòng đất Ma Ẩn cốc đi ra. Bọn họ thấy Ma Ẩn cốc cũng không phải chịu phá hủy quá lớn thì đều cảm thấy rất may mắn, sắc mặt hoan hỉ.
- Phụ thân, người cuối cùng đã về rồi!
Hàn Kim như trút được gánh nặng thở phào, nói:
- Người nếu như tới muộn một chút, nói không chừng Ma Ẩn cốc đã bị bọn kia phá huỷ rồi! Để xây dựng nên Ma Ẩn cốc, chúng ta đã hao phí quá nhiều sức người sức của rồi. Con thực không muốn thấy nhà của chúng ta bị kẻ khác san phẳng thành đất bằng!
- Salas đâu? Phụ thân, Salas sao rồi? - Hàn Hỏa tương đối quan tâm kẻ đã bức bách bọn họ, vừa lên khỏi mặt đất là hỏi luôn.
- Chạy rồi! Ta nghĩ, cho dù thực lực hắn có khôi phục như lúc ban đầu đi nữa, cũng sẽ cân nhắc thật kỹ, xem có năng lực chiến một trận với chúng ta nữa không!
Hàn Thạc thong thả, cười nhìn mọi người, nói giọng chắc chắn:
- Từ hôm nay trở đi, ở trong Vùng Đất Hỗn Loạn, các ngươi không phải sợ bất kỳ kẻ nào nữa!
Thực ra không cần Hàn Thạc nói thêm, Ngũ Hành Giáp Thi và mấy người Rosie cũng cảm giác hắn có chỗ khác trước, cụ thể khác biệt ở điểm nào thì không rõ. Bọn họ chỉ cảm thấy Hàn Thạc bây giờ vừa giống như một ngọn núi cao đầy áp lực nhiếp nhân, lại thâm thúy khôn lường như đại dương, làm cho người khác không dám nảy sinh ý nghĩ đối địch với hắn.
Họ không biết rốt cuộc Hàn Thạc trên người lại có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ trong lòng rõ ràng Hàn Thạc nhất định đã lại đột phá gì đó, thực lực so với trước kia chắc chắn càng thêm đáng sợ.
Hàn Thạc cũng không phải là người không thực tế, bây giờ hắn dám nói ở Vùng Đất Hỗn Loạn bọn họ không cần e ngại bất cứ người nào đã đủ để chứng minh hắn đã không hề sợ năm đại Quân chủ nữa!
- Phụ thân, người nói người đã có đủ lực lượng để đối phó năm đại Quân chủ rồi à? - Hàn Mộc hết sức vui mừng, hắn biết điều này có ý nghĩa như thế nào, sự kích động trong lòng khó có thể át chế.
Cười gật đầu, Hàn Thạc khẳng định:
- Không sai!
- Thật tốt quá!
Hàn Hỏa thoải mái cười ha ha, hét lên:
- Như vậy chúng ta sau này có thể hoành hành không phải cố kỵ ở Thâm Cốc nữa rồi, không cần lo lắng có người thu thuế nữa! Mẹ nó, năm tên kia thật tham lam, ở có một ngày đã phải giao nộp một trăm hắc tinh tệ, Thâm Cốc một ngày kiếm được bao nhiêu hắc tinh tệ chứ?
- Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Hắn chợt hỏi:
- Gronn cùng đám thủ hạ của hắn đâu?
- Phụ thân không phải lo lắng, bọn Gronn không sao đâu, hiện tại đều ở dưới lòng đất. Ừm, bởi vì Salas tới, con lo lắng hắn hủy diệt Ma Ẩn cốc, cũng sẽ giết tất cả bọn họ nên mới đưa bọn họ xuống dưới đó. Một lát nữa con nghĩ bọn họ sẽ biết tình huống, chủ động đi ra thôi! - Hàn Thổ giải thích.
- Vậy là tốt rồi.
Hàn Thạc nhìn bốn phía, nói:
- Ma Ẩn cốc nhiều ít gì vẫn bị tổn hại, ừm, năm người các ngươi cùng động thủ với ta, khôi phục lại nơi này như lúc ban đầu!
Dừng một chút, hắn nhếch mép cười nói:
- Có lẽ ta nên gia tăng sức mạnh cho nó thêm chút. Hắc hắc, có một ngày cho dù là người nào đó trong năm đại Quân chủ qua đây, muốn hủy diệt Ma Ẩn cốc thì chính hắn cũng phải mất một lớp da trước đã!
Khi trước Hàn Thạc bố trí Ma Ẩn cốc thì hắn còn chưa tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, lực lượng thân thể và sự lĩnh ngộ đối với ma trận cũng không bằng hiện tại. Bây giờ tiến vào cảnh giới mới, hắn thu được lực lượng càng mạnh hơn, nên sự lĩnh ngộ này so với khi trước còn sâu sắc hơn, sự đóng góp cho Ma Ẩn cốc sẽ khác trước.
- Thật tốt quá! - Ngũ Hành Giáp Thi đồng thời nhảy nhót, bọn họ biết Hàn Thạc dám mạnh miệng như vậy, nhất định có sự tự tin.
Cha con sáu người lại dồn hết tinh lực vào việc bố trí lại Ma Ẩn cốc, đồng tâm hiệp lực nỗ lực cho việc này. Sự kiên trì này làm cho Ma Ẩn cốc trở nên càng ngày càng đáng sợ...
…
- Cái gì? - Trong một sơn cốc bên cạnh đầm nước lạnh, Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo nhìn chằm chằm một gã Phong Linh vừa mới từ Ma Ẩn cốc trở về.
- Salas đã thất bại, người tới từ bên ngoài gọi là Bryan đã đánh bại vị Quân chủ kia, tất cả mọi người đều đã rời Ma Ẩn cốc! - Gã Phong Linh xui xẻo với khuôn mặt sợ hãi nhìn một đám hung thần ác sát đang vội vội vàng vàng tiến về phía Ma Ẩn cốc, hoảng hốt thuật lại.
Hàn Hạo sau khi cảm giác được sự dị thường của Ma Ẩn cốc đã buông tất cả mọi chuyện lại, mới đi được một phần ba lộ trình đã trùng hợp gặp được tên Phong Linh truyền bá chuyện về Ma Ẩn cốc khắp nơi, tiện tay đã phái người bắt hắn lại.
- Ngươi kể lại cho rõ ràng rành mạch, ta sẽ không giết ngươi! - Hàn Hạo thầm vui vẻ, nghe được Hàn Thạc vậy mà đánh bại được Salas, hắn biết phụ thân cuối cùng đã đột phá nên còn kích động hơn so với bất cứ người nào.
- Salas đến Ma Ẩn cốc tìm phiền toái, trước bị tổn thất trầm trọng, sau đó đụng phải Orthos, đại chiến vài ngày sau, hắn... - Phong Linh biết mình gặp phải đám người nào, hãi hùng khiếp vía khẩn trương thuật lại rõ ràng.
Hàn Hạo kiên nhẫn nghe Phong Linh nói xong rồi gật đầu hạ lệnh cho đám thủ hạ:
- Thả hắn đi đi!
- Thủ lĩnh, tên này tu luyện Hắc Ám lực lượng, ta có thể…? - Một Liệp thần giả tham lam nhìn Phong Linh, cầu khẩn Hàn Hạo.
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, những gì nên nói ta đã nói cả rồi, ngài đã đáp ứng thả ta rồi mà! - Phong Linh sợ hãi quỳ gối trước mặt Hàn Hạo, nước mắt nước mũi lòng thòng kể lể.
Phất tay, Hàn Hạo nói:
- Ngươi đi đi!
Liếc xéo tên thủ hạ tu luyện Hắc Ám lực lượng, hắn tiếp lời:
- Phải theo quy củ!
- Rõ! - Gã thủ hạ kia cung kính thưa, không nói thêm gì nữa.
- Quay lại, chúng ta dạo qua mấy chỗ của Salas! - Hàn Hạo khẽ quát, không hề tiến về phía Ma Ẩn cốc nữa, mà chuẩn bị nhân cơ hội này quét sạch thế lực tàn dư của Salas, cướp hết của cải của vị Quân chủ tác oai tác quái ở Vùng Đất Hỗn Loạn đã tích lũy được.
Đại Ma Vương