- Đều tại ngươi cả. Cứ như vậy thì lúc nào mới xong đây? - Vừa chạy khỏi cứ điểm, Hàn Thủy lập tức trách cứ Hàn Mộc. Vừa rồi nếu không phải ba nữ nhân nọ quay ra đánh lẫn nhau thì hắn đã bị vây khốn lại phía sau rồi. Với lại hắn cũng chẳng phải lần đầu tiên đụng phải loại tình hình này.
- Mẹ nó chứ. Lũ đàn bàn kia thật là dây dưa không dứt mà. Lần sau muốn tìm gái, xem ra nên nhắm vào mấy ả có chồng, xong việc đường ai nấy đi. Đàn bà thế mới sảng khoái chứ! - Hàn Mộc mở miệng chửi rủa, xem ra tức tối vô cùng.
Lúc này gã trung niên đại hán mặt sẹo đã bay tới. Ở phía sau hắn, vài Trung vị thần mặt mũi phẫn nộ cũng theo sát.
Thật vất vả mới có thể chạy khỏi cứ điểm mà còn bị đuổi sát, Hàn Mộc, Hàn Thủy liếc lại, không biết phải làm sao.
Gã trung niên đại hán mặt sẹo có thực lực Hỏa hệ Thượng thần sơ kì. Người còn chưa đến nơi đã nén giận ra tay. Từng đạo liệt diễm vọt lên bầu trời như một đám mây lửa rừng rực chụp xuống Hàn Mộc, Hàn Thủy, trong nháy mắt đã chặn đứng đường lui của hai người.
Hai người Hàn Mộc, Hàn Thủy tuy vô cùng tinh thâm với các hệ lực lượng áo nghĩa khác nhưng sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn nên cũng không biết làm sao để đối chọi với làn hỏa diễm hừng hực. Họ chỉ có thể lập tức ngừng chạy trốn, trong khoảng khắc truy binh phía sau đã đuổi tới.
- Tiểu Thủy, hay là chúng ta liên thủ dùng trận pháp phá tường lửa vọt ra, chỉ cần chạy qua cánh đồng trước mặt là tới rừng rậm, tới lúc đó nhất định bọn kia sẽ không bắt nổi hai ta. - Hàn Mộc nói nhỏ với Hàn Thủy. Với trình độ Sinh Mệnh lực lượng của hắn, một khi chạy được vào khu vực cây cối chọc trời thì quả thật không có ai có thể bắt hắn được.
- Ta thấy không kịp rồi. - Hàn Thủy cười khổ lắc lắc đầu. Mới nói được mấy câu truy binh đã đuổi tới. Hiện giờ có muốn động thủ cũng đã muộn.
- Mẹ nó, phiền phức chết rồi! - Hàn Mộc chửi nhỏ. Hắn nhìn đông ngó tây một phen, lòng cảm thấy hối hận, thầm nghĩ không nên kéo Hàn Thủy vào trường tai vạ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Hàn Mộc, bó tay chịu trói đi!
Trung niên đại hán bước từng bước tới, vẻ mặt giận dữ.
- Chỉ cần ngươi chịu cưới con gái ta, chuyện trước kia ta tuyệt không truy cứu. Nếu không thì hôm nay hai người các ngươi cũng đừng hòng bình yên vô sự!
- Ta và con gái người không có tình cảm gì. Ngươi cần gì phải miễn cưỡng thế? - Hàn Mộc vẻ mặt đau khổ, tròng mắt đảo liên hồi.
- Bắt hắn lại rồi nói! - Đại hán dường như biết Hàn Mộc có kỹ thuật chạy trốn hạng nhất, lại thấy hắn không có thành ý nên không nói nhiều, phất tay ra hiệu bắt người.
Những Trung vị thần kia vốn đã nhìn Hàn Mộc không vừa mắt, lập tức không nói hai lời hùng hùng hổ hổ vọt tới.
Đúng lúc đó, giữa bầu trời đêm im lặng thình lình vang lên một tiếng rít chói tai. Một vệt đen sắc bén như đao cắm thẳng vào giữa đám người đang chuẩn bị động thủ. Một luồng lực lượng tà ác như là sấm sét nổ tung ra tứ phía. Mấy tên Trung vị thần bị nó đánh cho xiêu vẹo, không ai còn có thể đến gần Hàn Mộc Hàn Thủy.
- Đại ca! - Hàn Mộc, Hàn Thủy đồng thời hô to, lộ rõ sự mừng rỡ.
Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo mặt âm u lạnh lẽo, hai mắt liếc qua mấy gã Trung vị thần đang đứng sững ra đó. Hắn chậm rãi dừng ánh mắt ở gã Thượng vị thần kia, giơ cốt thứ chỉ thẳng vào người gã, không chút cảm xúc nói:
- Tiến lên một bước. Chết!
Nhìn thấy đám thủ hạ bị lực lượng cổ quái đánh cho ngã trái ngã phải, trung niên đại hán giận tím mặt đang định bất chấp tất cả động thủ giết người, bỗng cảm giác được một lực lượng tà ác khủng bố tràn ngập bốn phương tám hướng. Hắn cau mày, cẩn thận dùng thần thức quan sát, đoạn thất kinh hỏi:
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Hàn Mộc?
Tiểu Khô Lâu không trả lời, chỉ hờ hững nhìn hắn, rồi quay đầu nói với Hàn Mộc, Hàn Thủy còn đang hưng phấn:
- Đi thôi.
Nói xong, Hàn Hạo không để ý chút nào đến gã Thượng vị thần, rời bước về hướng Không Linh thành.
Hàn Mộc, Hàn Thủy cúi đầu cười, đồng thời giơ ngón giữa với gã đó, rồi cũng không thèm nhìn lại sau lưng, đi theo Tiểu Khô Lâu vừa cười vừa nói.
Đám Trung vị thần vừa đứng vững lại thấy Hàn Hạo không coi ai ra gì, bị kích thích muốn phát điên. Bọn chúng cùng ngoạc mồm mắng chửi, hùng hổ định tiếp tục xông lên chặt nhóm Hàn Hạo làm mấy khúc.
- Dừng tay!
Trung niên đại hán khẽ quát. Thấy đám thủ hạ đầy kinh ngạc nhìn lại, hắn lại trầm giọng quát:
- Không được truy đuổi.
- Đại nhân... - Một tên Trung vị thần có vẻ uất ức.
Trung niên đại hán phất tay chặn lại câu kể khổ của gã thủ hạ, ánh mắt phức tạp nhìn theo Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo đang rời bước nói:
- Đừng có nhiều lời, chúng ta trở về.
Đám Trung vị thần mặc dù lòng đầy nghi hoặc cũng không dám nói thêm gì, đều ủ rũ đi theo hắn, dọc đường thì thào nói chuyện.
- Phụ thân. Người đâu, có bắt được không? - Tiểu Mễ chạy bổ đến hưng phấn hô to.
- Từ nay về sau khi cấm ngươi nói đến cái tên Hàn Mộc nữa!
Đại hán mặt nghiêm trọng quát trầm:
- Gia tộc chúng ta không thể đụng vào người này. Con quên hắn càng sớm càng tốt cho ta!
- Phụ thân, vì sao người lại làm vậy? - Nàng chưa bao bị trách mắng nặng nề như vậy, lệ đã chực ứa ra trên khóe mắt.
- Không thể vì con mà khiến cho gia tộc lâm họa diệt môn! Tiểu Mễ, con nhớ kỹ cho ta, ngàn vạn lần không được tìm Hàn Mộc! Nếu không ta nhốt con lại luôn! - Trung niên đại hán quát lạnh, không nể nang gì
- Đại nhân. Hai gã tiểu tử kia có thực lực như vậy sao? - Một tên Trung vị thần lộ vẻ không tin.
- Đủ để đánh bại bọn ta!
Đại hán liếc nhìn thủ hạ nói:
- Gã thiếu niên kia trên người sát khí rất nặng, tuyệt không phải hạng người nhân từ gì, vừa rồi nếu như chúng ta mạo muội xuất thủ, tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta!
Lời vừa nói ra, mấy gã Trung vị thần đều run sợ, ngay cả Tiểu Mễ cũng câm như hến, không dám trách cứ cha của nàng có biểu hiện dị thường nữa.
…
- Sự việc là sao? - Vừa rời khỏi khu vực kia, tiến vào dãy núi trải rộng ngoài Không Linh thành, Hàn Hạo cất giọng hỏi hai người.
- Đại ca hỏi Tiểu Mộc ấy. - Hàn Thủy cũng trừng mắt nhìn Hàn Mộc.
Bị Tiểu Khô Lâu nhìn chăm chú, Hàn Mộc cũng chột dạ, kể lại đại khái câu chuyện.
Hàn Hạo cẩn thận nghe một lượt, đến khi Hàn Mộc nói xong mới nhíu mày khẽ khiển trách:
- Sau này cẩn thận một chút. Dùng tinh lực đó mà tu luyện!
- Biết rồi, đại ca. - Hàn Mộc có phần sợ hãi, thành thực đáp ứng không dám nói thêm gì với Tiểu Khô Lâu.
- Hai người các ngươi thật là, để phụ thân sốt ruột chờ. Các ngươi nếu như không đến, người không khéo sẽ tự đi tìm đấy!
Nghe hắn nhắc tới Hàn Thạc, Hàn Mộc, Hàn Thủy đều rất phi thường, cùng kêu lên:
- Phụ thân thế nào?
Hàn Hạo suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Rất tốt.
…
Tại Thiên Cơ dược tề trong Không Linh thành.
Baum đích thân tới Thiên Cơ dược tề, dạo qua một vòng cửa hàng, rồi theo Hàn Thạc đi vào phòng khách, tùy ý hỏi:
- Nghe nói khoảng thời gian trước thường xuyên có kẻ tập kích cửa hàng?
- Phải.
Hàn Thạc cười nhạt, vung tay ra hiệu cho Rosie Hàn Hỏa, Hàn Thổ đi xuống, sau đó mới hỏi:
- Thành chủ đại nhân lần này tới có phải là đã có tin tức gì rồi không?
Baum gật đầu, lấy ra một chiếc gương ma pháp lơ lửng giữa không trung, đoạn quay sang Hàn Thạc giải thích:
- Bằng hữu kia của ta hiện không ở tại Không Linh thành, thường ngày đều thông qua gương ma pháp liên hệ với hắn. Nếu như ngươi không ngại nói vài lời, ta dùng phương thức để các người gặp mặt, được không?
Hàn Thạc nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp ứng:
- Cũng được.
Baum không nói thêm nữa, rót một đạo thần lực vào gương ma pháp. Năng lượng tinh thạch khảm quanh mặt gương đồng loạt sáng lên. Một bóng người mơ hồ ở bên trong dần dần hiện rõ.
- Ngưỡng mộ đại danh chủ nhân Thiên Cơ dược tề đã lâu. Ha ha. Được buôn bán với Thiên Cơ dược tề, ta vô cùng vinh hạnh!
Từ giữa gương vang lên một thanh âm hào sảng, một mặt người trung niên tóc đỏ rối bù hiện ra.
- Ngươi là? - Hàn Thạc lập tức tập trung chú ý quan sát người này. Thông qua gương ma pháp, hắn không thể cảm thụ khí tức nên cũng không dự đoán được sức mạnh chân thực của đối phương.
Trung niên tóc đỏ giới thiệu qua về mình một chút, sau đó cười to nói:
- Ta vốn vô cùng tin tưởng Thiên Cơ dược tề. Chỉ cần quan điểm của ngươi hợp lý, chúng ta có thể bắt đầu được ngay. Khoản tinh tệ đầu tiên Baum sẽ giao ngay tắp lự!
- Bryan. Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể lập tức đưa năm mươi vạn hắc tinh tệ của Leahy giao cho ngươi! Trong tay ta có một tờ đơn thuốc, ngươi chỉ cần dựa theo yêu cầu trong đó giao thuốc cho ta là được! - Bảo Baum nói chen vào, trên tay quả thật là một danh sách thuốc dài chi chít chữ.
Hàn Thạc chỉ liếc mắt nhìn qua tờ đơn đã thấy có rất nhiều dược tề là hàng cấm. Chuyện này nếu có Baum phối hợp chặt chẽ, ở Không Linh thành chắc sẽ chẳng có vấn đề. Với hắn mà nói việc này nhìn thế nào cũng là có lợi mà vô hại.
Tuy vậy, Hàn Thạc cũng không đáp ứng ngay mà cười cười nhận tờ đơn từ trong tay Baum nói:
- Tinh tệ ta tạm thời không thu. Ta trước trước hết phải xem dược tề sư chỗ ta có thể làm ra những loại thuốc ghi trong danh sách này không đã. Nếu bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta bàn tiếp.
Leahy trong gương ma pháp tỏ vẻ bất ngờ, dường như không nghĩ rằng Hàn Thạc lại lề mề như vậy. Việc này đã có lợi lớn, lại vô cùng an toàn mà đối phương vẫn cẩn thận cân nhắc như thế. Trong gương, vẻ mặt hắn hiện chút kỳ quái nhìn Hàn Thạc nói:
- Luận thực lực Thiên Cơ dược tề, những loại thuốc ghi trong đơn tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. Baum lại là thành chủ Không Linh thành, ngươi còn băn khoăn gì sao?
- Cũng không phải thấy nghi ngại gì, chỉ là số lượng dược tề sư bên ta quá ít. Số thuốc trị giá năm mươi vạn hắc tinh tệ chưa chắc có thể giao đúng hạn. Ta cần bàn luận với họ trước một chút. - Thái độ Hàn Thạc vô cùng hữu hảo đưa ra lý do hợp lý.
Leahy suy nghĩ một chút rồi sảng khoái cười nói:
- Vậy được. Ta thích thái độ có trách nhiệm của ngươi. Ta sẽ chờ tin tốt!
Nói xong, Leahy chủ động chấm dứt liên hệ. Baum cũng không nói thêm gì nữa, thuận miệng hàn huyên với Hàn Thạc vài câu chuyện phiếm rồi cáo từ.
Đại Ma Vương