Hàn Thạc và đoàn người Elisabeth, Cecilia đều cảm thấy rất hứng thú đối với việc ở sâu trong hẻm núi Tarraga đã xảy ra cái gì, cũng rất hiếu kỳ, ngay cả hắn vốn luôn không để ý đến những chuyện vặt vãnh cũng quyết định đi vào đó thăm dò kết quả.
Chuyện vừa quyết định xong, Hàn Thạc lập tức dẫn dắt mười mấy người nhanh chóng tiến sâu vào trong hẻm núi.
Vừa mới đi được có nửa giờ, mấy con Hạt vĩ sư cầm đầu hung mãnh xen lẫn với đàn ma thú năm sáu trăm con đủ các chủng loại đang cấp bách vọt tới phía này.
Đàn ma thú phía sau cùng gồm các cấp bốn năm tương đối yếu, phía trước nhất lại là mười mấy Hạt vĩ sư cầm đầu gần trăm ma thú cấp cao, so với đàn ma thú vừa công kích nhóm Cecilia trước đó vô luận là số lượng hay là chất lượng đều vượt xa.
Cecilia chợt biến sắc mặt, lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng phòng ngự, e sợ đàn ma thú này giày xéo bọn họ thành bánh thịt.
- Không phải chuẩn bị đâu, đàn ma thú này xem chừng chủ yếu là chạy trối chết, hẳn sẽ không công kích chúng ta! - Hàn Thạc tỉnh táo quát nhẹ, hắn thông qua Huyền ma có thể quan sát được rất xa, hai ba con trong số đó đã nhanh chóng bay tới chỗ sâu trong hẻm núi, phát hiện dọc theo đường đi ngoại trừ bọn họ ra, còn có vài đoàn đội mạo hiểm giả, chỉ có điều ma thú chạy vội trên đường, cũng không giống như trước đó bất chấp tất cả tấn công loài người.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Cecilia do dự một chút, nói:
- Thế chúng ta tụ lại một chỗ, tránh đàn ma thú đang xông thẳng tới đây!
Cô nàng vừa hô xong, nhóm người Ám Mạc vội vàng rút về phía cô nàng. Elisabeth đối với lời Cecilia như điếc đặc, chỉ bám chặt phía sau Hàn Thạc.
Đại dị đoan mà Quang Minh giáo hội nhận định này rất nhanh đã phát hiện thực lực Cecilia cũng không phải đặc biệt cường đại. Mặc dù cộng thêm mười hai thủ hạ các chức nghiệp, bà ta cũng không cho rằng bọn họ có thể mang lại trợ giúp gì cho mình. Sau khi đã kiến thức thực lực kinh khủng của Hàn Thạc, tiểu dị đoan Elisabeth đã sớm xem đại dị đoan kia trở thành đối tượng có thể mang lại an toàn cho bà ta.
Nhóm Cecilia rất nhanh đã phát hiện Hàn Thạc không nói sai. Đám ma thú trực chỉ tới khu vực này rõ ràng đã phát hiện ra tung tích của bọn họ, nhưng so với lần bạo lọan tiến công trước đó lại bất đồng. Đàn ma thú này số lượng nhiều hơn, thực lực cũng mạnh hơn, nhưng căn bản giống như không phát hiện ra bọn họ, tốc độ không giảm chút nào, vọt qua bên cạnh họ.
- Ơ. Thế này là sao? - Như đang lầm bầm, nhưng ánh mắt Cecilia lại nhìn Hàn Thạc, những lời hắn nói trước đó đều là sự thật khiến cho cô nàng cho rằng hắn dường như đã biết được điều gì đó.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc nói:
- Ta cũng không rõ lắm, đi vào sâu xem xem!
Vừa nói xong, cũng không quản đàn ma thú đang phi trên đường, hắn đi đầu tiến tới trước. Elisabeth vừa thấy Hàn Thạc nhích người, cũng nhanh chóng đuổi kịp hắn, như sợ tụt lại phía sau vậy.
- Đi! - Cecilia quát nhẹ. Nhóm thuộc hạ vội vàng bám theo. Trên đường đi, càng ngày càng có nhiều ma thú từ hẻm núi Tarraga chạy vội ra, trong đó thậm chí có cả mấy siêu giai ma thú thực lực đáng sợ. Y như nhóm đầu tiên, chúng nó nhìn thấy đám người Hàn Thạc rốt cuộc cũng không lãng phí thời gian công kích, chỉ lo vùi đầu chạy miết, như là phía sau có tai nạn đáng sợ biết bao nhiêu.
Đột nhiên, Hàn Thạc chợt dừng phắt lại, hắn cảm thấy ba con Huyền ma xâm nhập trước hết vào sâu bên trong bị một luồng lực lượng kỳ dị như thuộc về kết giới ngăn lại. Chúng dừng cứng ở đó, không cách nào tiến tiếp được.
- Dừng lại đã! - Hàn Thạc quát nhẹ. Elisabeth cùng nhóm Cecilia bị chấn động, vội vàng ổn định lại đội hình bên cạnh hắn.
- Sao vậy chủ nhân? - Elisabeth lập tức hỏi.
Hàn Thạc nhíu chặt mày, thần thức cường đại đột nhiên triển khai ra bốn phương tám hướng, lấy hắn làm trung tâm, không khí giống như những đợt sóng gợn trong nước, tất cả sinh vật chậm rãi nhập vào trong.
Lúc thần thức tới được khu vực ba Huyền ma bị ngăn lại phía ngoài, hắn vận khởi ma công, thần thức chuyển thành hình thái lực lượng không thể cảm giác được, dễ dàng chui vào được khu vực kia, tiếp tục xâm nhập vào sâu.
Trong khu vực đó, các loại nguyên tố tràn ngập trong trời đất toàn bộ biến mất một cách quỷ dị, quang, hỏa, thủy, phong v.v. không chút cảm giác được, đến ngay cả không khí cũng không biết đã đi tới nơi nào, địa phương đó như là một khu vực chân không, làm cho người ta thấy đáng sợ, nghẹt thở.
Thần thức tiếp tục tiến tiếp, đột nhiên cảm ứng được vài cỗ khí tức khổng lồ, chúng cường đại đến nỗi có thể sánh được với Tích dịch tổ vương Dagassi Hàn Thạc đã gặp lúc trước, gây cho hắn sự uy hiếp sâu sắc.
Cả kinh, thần thức Hàn Thạc không hề tiếp tục xâm nhập nữa, đột nhiên rút mạnh như thủy triều, tức thì trợn mắt nói với Cecilia:
- Xem bộ lần này các ngươi phải bỏ qua việc xâm nhập vào trong thăm dò tiếp rồi!
- Tại sao? - Cecilia vừa nghe Hàn Thạc nói vậy, trong lòng thấp thỏm bất an, cấp tốc hỏi.
- Ta cảm ứng được ở sâu trong hẻm núi Tarraga có chuyện quái dị đã xảy ra. Hơn nữa bên trong có một số tồn tại thực lực cực kỳ đáng sợ, ừm, loại cường giả như Thánh kỵ sĩ Blount mà đi vào cũng chết chắc. Nếu các ngươi không muốn chết, ta khuyên các ngươi giống như đàn ma thú kia, lập tức rút lui khỏi nơi này. - Hàn Thạc nói thẳng.
Khí tức cường đại ở sâu trong Tarraga không phải chỉ có một, nếu chỉ vẻn vẹn có một luồng, hắn còn dám dẫn bọn họ tiếp tục xâm nhập. Chỉ có điều loại tồn tại này đến mấy loại, khiến cho hắn chỉ có thể bảo trụ an nguy cho mình, nhất định không thể chú ý tới bọn họ được.
- Ngươi nói bên trong còn có người vô cùng cường đại? - Cecilia kinh hãi, hỏi lại.
- Ta không dám khẳng định có phải là loài người không, thế nhưng sự đáng sợ của những khí tức đó các ngươi không thể ứng phó được!
Hàn Thạc đáp lời, liếc sang Elisabeth ra lệnh:
- Ngươi về thành Taric trước đi, ta đi xem một chuyến rồi sẽ tìm ngươi, chỉ cần ngươi ở đó ta nhất định sẽ tìm được, hừ, nếu ngươi không ở đó, vậy chờ chết đi là vừa!
- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ chờ ngài về! - Elisabeth vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, lạnh cả mình cung kính trả lời. Nói xong, bà ta không dừng lại, cũng không liếc nhìn nhóm Cecilia, rời đi luôn.
Elisabeth vừa đi, Hàn Thạc liếc sang Cecilia, cuối cùng nói:
- Lời nên nói ta đã nói, nghe hay không là do ngươi, bất quá các ngươi nếu muốn tiến tiếp, ta nghĩ tuyệt đối không còn đường sống!
Vừa nói xong, không đợi Cecilia nói thêm gì, Hàn Thạc chợt hóa thành một luồng điện quang màu đen, biến mất không thấy nơi phương hướng hẻm núi Tarraga.
- Ê, có thể dẫn chúng ta vào xem được không! - Ngay khi cái bóng Hàn Thạc vừa biến mất, Cecilia mới hô to, nhưng mà hiển nhiên hắn đã không còn nghe thấy.
- Đại nhân, làm sao bây giờ? - Caray nhìn càng nhiều ma thú từ sâu trong hẻm núi lao ra, trong đó có cả một con cự long màu bạc dài đến mười mấy mét, điều này đã khiến hắn lòng sinh sợ hãi, thầm hiểu được đến cả loại siêu giai ma thú này cũng muốn chạy trốn, vậy hung hiểm trong đó đáng sợ đến thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Đại nhân, không bằng chúng ta cũng trở về đi, Bryan nhất định sẽ không gạt chúng ta! - Đạo tặc đối với nguy hiểm có cảm ứng bản năng, mặc dù hắn không thể giống như Hàn Thạc cảm ứng được rõ ràng sự tồn tại cường đại ở sâu trong hẻm núi, nhưng trong lòng lại có chút áp lực khó chịu, với kinh nghiệm mạo hiểm nhiều năm mà xét, loại cảm giác này nói rằng có sự hung hiểm đâu đây mà hắn không thể ngăn cản được.
Đạo tặc vừa mở miệng, Cecilia đã là đồng bọn bao lâu nay rốt cục quay đầu lại nhìn mấy người, cuối cùng ánh mắt đọng lại trên người đạo tặc, trịnh trọng hỏi:
- Ngươi có phải cảm giác được điểm gì không, ta biết, nhiều năm đã qua, cảm giác của ngươi luôn luôn chuẩn xác!
- Đúng vậy đại nhân, ở đó có hung hiểm rất lớn, thực lực chúng ta không thích hợp tiến vào! - Đạo tặc vội vàng trả lời.
- Tốt lắm, chúng ta lập tức lui lại! - Cecilia bằng vào kinh nghiệm nhiều năm hành động chung cùng đạo tặc, cuối cùng sáng suốt hạ quyết định, xoay người định dựa theo đường cũ quay lại thành Taric.
- Xin hỏi, người trẻ tuổi vừa mới rời khỏi chỗ này là ai vậy? - Đột nhiên một thanh niên tuyệt mỹ cực kỳ yêu dị, giống như loài quỷ mị xuất hiện tại vị trí Hàn Thạc vốn vừa đứng. Người trẻ tuổi tuấn mỹ này tóc màu xám bạc, trường bào đơn giản cũng là màu xám bạc, mép trường bào có thêu từng đóa hoa bách hợp lớn, hai tay hắn trống trơn, chân không chạm đất, cười mỉm nhìn nhóm Cecilia hỏi.
- Ngươi, ngươi là ai? - Caray sợ giật thót mình, bởi vì người tuổi trẻ này xuất hiện thật sự quá quỷ dị, căn bản không biết hắn tới như thế nào, dường như Hàn Thạc vừa đi thì hắn liền xuất hiện.
- Không quen.
Cecilia chỉ vừa nhìn thấy người tuổi trẻ này, đuôi lông mày hơi nhíu lại, đáp rõ ràng rồi sau đó vội vàng hạ lệnh cho đám Caray:
- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
Vừa nói xong, thần sắc Cecilia có phần hoảng loạn, lập tức cất bước. Bọn Caray cảm thấy Cecilia tựa hồ hơi khác thường, chỉ có điều làm thuộc hạ không nên hỏi nhiều, cũng không lý gì đến người kia, lập tức bám theo phía sau thủ lĩnh mình.
- Thật là mấy đứa nhỏ không biết lễ phép, người trẻ tuổi bây giờ không biết tôn kính lão nhân chút nào mà! - Người thanh niên yêu dị bất đắc dĩ thở dài, như là cảm thán thói đời đen bạc, sau đó thuận theo phương hướng Hàn Thạc tiến vào sâu trong hẻm núi Tarraga biến mất như loài quỷ mị.
- Đại nhân, người kia là ai? Ta cảm thấy ngài hình như biết hắn? - Chạy được một quãng xa, đến khi tốc độ Cecilia thoáng chậm lại, đạo tặc cơ trí mới hỏi.
- Lão chính là thủ hộ thần hiện giờ của bảy đại công quốc, nguyên là quốc sư của hoàng triều Verdun, lão yêu Stratholme! - Cecilia cười khổ trả lời.
Đại Ma Vương
Quyển 5