Ba năm không gặp, vẻ xinh đẹp của Cecilia đã có thêm vài phần điềm tĩnh thong dong, lại bớt đi sự điêu ngoa xấc xược, tướng mạo nàng trở nên xinh xắn với khí chất cao quý.
Đối với Cecilia, Hàn Thạc bây giờ không đáng ghét như trước kia, bởi vì gia gia nàng Szabokas đã tự tay bố trí Truyền tống trận cho thành Brettel, thêm nữa Cecilia giờ không còn nói lời châm chọc nữa nên Hàn Thạc gặp lại cô nàng cũng không khiêu khích nữa.
- Ta đã kết thúc tu luyện, lần này tới thành Taric có chút việc, đã lâu không gặp, gia gia cô vẫn khỏe chứ? - Hàn Thạc đối với Không gian hệ Thánh ma đạo sư Szabokas vẫn tôn kính, hỏi Cecilia.
Vừa nghe Hàn Thạc hỏi thăm gia gia mình, Cecilia cười mỉm nói:
- Cám ơn ngươi đã quan tâm, gia gia ta khỏe lắm.
Nhìn quanh, cô nàng thấy Hàn Thạc cũng không dẫn ai tới, liền tiếp:
- Có việc gì vào trong hãy nói.
Từ thái độ của Cecilia, Hàn Thạc nhận ra cô nàng không còn có thành kiến với hắn như trước nữa. Đối với hắn mà nói đây là hiện tượng tốt, với thực lực cùng địa vị hiện giờ của hắn, cho dù là Không gian hệ Thánh ma đạo sư Szabokas hắn cũng không sợ hãi chút nào, huống chi chỉ bằng vào Szabokas mà Cecilia trở thành một trong ba thủ lĩnh Ám Mạc?
Nhưng mà mọi người đều là thành viên Ám Mạc của đế quốc Lancelot, hơn nữa Szabokas cũng xem như rất chiếu cố Hàn Thạc, nếu có thể chung sống hòa bình với Cecilia tự nhiên là rất tốt rồi, nếu không cứ ồn ào gây ra bất hòa gì đó, ai cũng sẽ lúng túng.
Bởi vậy, thấy thái độ Cecilia phát sinh chuyển biến với hắn, Hàn Thạc cũng nhẹ lòng, vui vẻ đi theo Cecilia tiến vào trong tòa phủ đệ.
Vừa bước vào, trời đất ngả nghiêng, không gian như đột nhiên đảo lộn lắc lư một chút. Đến khi Hàn Thạc có phản ứng thì phát hiện mình với Cecilia đã ở trên một cây cầu nhỏ nước chảy phía dưới trong đình viện. Ngoại trừ Cecilia ra, trong đình viện này còn có mấy thành viên Ám Mạc lạ mặt, thoạt nhìn như là thủ hạ của cô nàng, cả đám đang ngồi trên những cái ghế đá tròn, thảo luận cái gì đó.
- Ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Tứ Nhật sứ Bryan đại nhân, các ngươi nhất định đều đã được nghe đến tên của hắn. - Cecilia vừa tiến vào, lập tức thu lại nụ cười mỉm mới rồi, thay vào đó là bộ mặt và giọng điệu của những người ở tầng lớp trên.
Chưa kịp đợi những thành viên Ám Mạc này tới bái kiến, Hàn Thạc rất lấy làm ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi Cecilia:
- Khi nào ta trở thành Tứ Nhật sứ thế?
- Lần nội loạn đó ở thành Orson, ngươi đã trợ giúp quốc vương bệ hạ dẹp yên phản loạn, đồng thời còn đánh lui hai vị thánh cấp cường giả. Với công trạng này ngươi lại được thăng cấp tiếp. Ồ, đúng rồi, ngươi tu luyện đã biến mất ba năm, có lẽ chưa biết tin tức này, chờ ngươi trở lại tổng bộ Ám Mạc, có thể đổi lệnh bài được rồi. - Cecilia nghiêm mặt giải thích cho Hàn Thạc, không giống như đang nói đùa.
Tứ Nhật sứ giả! Tại Ám Mạc, mỗi một lần thăng cấp đều cực kỳ khó khăn, Hàn Thạc không ngờ rằng hắn có thể thăng tới vị trí Tứ Nhật sứ giả nhanh thế, điều này cũng ý nghĩa cả tổ chức Ám Mạc cũng chỉ có ba thủ lĩnh là có thể ước thúc được hắn.
Hàn Thạc thầm hiểu được sở dĩ hắn có thể nhanh chóng trở thành một Tứ Nhật sứ giả như vậy, một mặt quả thật là bởi vì công trạng của hắn trong lần dẹp loạn, thế nhưng càng quan trọng hơn là do mối quan hệ khăng khít giữa hắn và Lawrence, còn cả lời tiên đoán của lão chiêm tinh sư Grace nữa.
- Hóa ra là như thế! - Hàn Thạc cười nói.
- Ra mắt đại nhân! - Theo sự giới thiệu của Cecilia, các thành viên nơi đây trên mặt đều lộ vẻ lấy lòng hâm mộ, cả đám hành lễ chào hỏi hắn.
- Được rồi, ngồi xuống cả đi!
Cecilia khoát tay, nhìn mọi người theo thứ tự an tọa rồi chỉ sang một vị trí bên cạnh nàng, nói với Hàn Thạc:
- Bryan đại nhân, ngươi ngồi đây.
Hàn Thạc cũng không khách khí, hắn biết cấp bậc tại tổ chức Ám Mạc nghiêm ngặt, nhân vật có cấp bậc gì thì đều phải chú ý vị trí đó. Tại phân bộ trong thành Taric, Cecilia tự nhiên là người lãnh đạo cao nhất, sau nàng đương nhiên chính là vị trí của Tứ Nhật sứ giả Hàn Thạc hắn rồi.
- Được rồi. Lần này ngươi tới phân bộ đây có phải là có việc gì cần hỏi không? - Sau khi Hàn Thạc ngồi xuống, đôi mắt sáng của Cecilia nhìn hắn, đột nhiên dò hỏi.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Ta nghe nói Thánh kỵ sĩ Blount của Quang Minh giáo hội trước mắt đang ở trong thành Taric, mục đích lần này ta tới đây chính là vì người này. Nếu các vị biết Blount đang ẩn thân ở nơi nào, hy vọng hãy nói cho ta biết.
Trong khi Hàn Thạc nói chuyện, ánh mắt hắn đảo qua những người ở đây một vòng, tự nhiên toát ra một loại khí thế kiêu ngạo. Đột nhiên các thành viên Ám Mạc đang ngồi đây cảm thấy dường như hắn mới là chủ nhân của nơi này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mà Cecilia, một trong ba thủ lĩnh phụ trách Ám Mạc ngược lại như biến thành thủ hạ nghe lệnh hắn, loại cảm giác này vô cùng cổ quái, nhưng bọn họ lại thấy rất tự nhiên.
Đến ngay cả chính Cecilia cũng có cảm giác khác thường. Hàn Thạc chỉ đơn đơn giản giản tới chỗ này ngồi xuống, cũng không thấy hắn cố ý nói cái gì, làm cái gì, vậy mà cứ như đương nhiên đã trở thành trung tâm của chúng nhân, cấp bậc với vị trí của hắn tại Ám Mạc cũng chả liên quan gì nhau.
- Bẩm báo đại nhân, ta biết Thánh kỵ sĩ Blount nửa tháng trước đã từng xuất hiện trong thành Taric, nhưng mà hiện giờ lão còn trong thành không thì ta không biết! - Một thành viên Ám Mạc đứng thẳng lên, cung kính trả lời Hàn Thạc.
- Cám ơn, vậy ngươi có biết Blount tại sao lại tới thành Taric không? - Hàn Thạc mỉm cười hỏi.
- Ta nghĩ ta biết!
Thành viên Ám Mạc mặt lộ vẻ khó xử thì Cecilia quay đầu nói với Hàn Thạc:
- Hẳn là có quan hệ với mục đích ta đến lần này!
- Ồ? Chuyện thế nào vậy? - Hàn Thạc cau mày, chú ý hỏi.
- Ngoài thành Taric có một hẻm núi tên là Tarraga, hẻm núi này khá giống với U Ám sâm lâm ở đế quốc Lancelot đế quốc chúng ta, là một địa phương kỳ lạ ma thú hoành hành. Cho tới nay hẻm núi đó vẫn là cấm địa của liên minh thương hội Barth, ngoại trừ một số cường giả chân chính ra, người bình thường luôn không dám xâm nhập vào Tarraga.
- Đại khái là ba tháng trước, một số cường giả tu luyện tại hẻm núi Tarraga nói là nơi đây bị đàn ma thú cường đại công kích, đánh đuổi bọn họ ra hết khỏi Tarraga. Ngươi cũng biết, thông thường siêu giai ma thú đều sống một mình, rất ít khi chúng sống tụ tập thành đàn, mà nghe nói đám ma thú công kích cường giả nhân loại này cũng không phải cùng chủng tộc. Điều này đã dẫn tới sự chú ý của rất nhiều thế lực, ta đặc biệt tới để điều tra. - Cecilia giải thích cho Hàn Thạc.
Cau mày, Hàn Thạc nghi hoặc hỏi Cecilia:
- Việc đó thì có liên quan gì tới Blount? Chẳng lẽ tên đó cũng tới đó điều tra tin tức?
- Không phải, Blount với giáo chúng Quang Minh giáo hội hình như đang đuổi giết một người, người này hẳn được Quang Minh giáo hội nhận định là đại dị đoan, nếu không tuyệt sẽ không để cho Blount tự thân xuất mã. Người này dường như cũng biết sự quái dị của hẻm núi Tarraga. Không chạy được đi đâu hắn liền chui luôn vào trong đó, định thông qua sự cổ quái của hẻm núi này đánh cuộc một phen, hy vọng có thể khiến cho bọn Blount buông tha truy đuổi.
Nhưng Quang Minh giáo hội luôn luôn cho rằng bọn họ là người phát ngôn của thần trên thế gian, đối với sự quái dị của hẻm núi Tarraga tự nhiên là không để trong lòng rồi, sau khi phát hiện người kia tiến vào đó, đám Blount nửa tháng trước cũng đã đi vào, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. - Cecilia nhìn Hàn Thạc, chậm rãi giải thích.
- Té ra chuyện là như vậy!
Hàn Thạc đã rõ, mỉm cười nói với Cecilia:
- Cám ơn tin tức của cô. Được rồi, việc của ta đã xong, các ngươi tiếp tục bàn luận đi, ta tới hẻm núi Tarraga một chuyến.
- Đại nhân ngàn vạn lần hãy cẩn thận, hẻm núi Tarraga vô cùng đáng sợ. Chúng ta sinh sống trong thành Taric rất nhiều năm nên biết địa phương kia thần bí, lúc trước Lôi hệ Thánh ma đạo sư Reynold Dela của liên minh thương hội Barth cũng bị vây khốn ở đó rất lâu. Reynold Dela sau khi biết lần biểu hiện dị thường này của ma thú trong hẻm núi Tarraga đã nghiêm cấm một số mạo hiểm giả tiến vào đó, hắn hẳn đã biết sự hung hiểm trong đó! - Thành viên Ám Mạc vừa bẩm báo tin tức của Blount cho Hàn Thạc vội vàng nhắc nhở hắn.
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận! - Hàn Thạc cười đa tạ, nhưng trong lòng cũng không cho là đúng.
Với cảnh giới Túng Dục, Hàn Thạc có lòng tin có thể đánh bại bất cứ một thánh cấp cường giả nào, ma công sau khi đột phá một cảnh giới thì thực lực đều tăng gấp bội. Nếu bây giờ lại đối mặt Thánh kỵ sĩ Blount cùng Địa hệ Thánh ma đạo sư Dempsey, hắn nắm chắc giết chết được hai người.
Giờ đây, thánh cấp cường giả rốt cuộc không còn là đối thủ của Hàn Thạc nữa. Cho dù là tồn tại bán thần như Tích dịch tổ vương, với sự tự tin chưa từng có hắn cũng dám chọi chính diện. Tại đại lục Csia, Hàn Thạc không cho rằng còn có bao nhiêu tồn tại có thể thương tổn được hắn. Bởi vậy Hàn Thạc đối với hẻm núi Tarraga chả có chút sợ hãi nào.
- Bryan, ngươi muốn tới hẻm núi Tarraga? - Cecilia đột nhiên hỏi Hàn Thạc.
Gật gật đầu, Hàn Thạc đáp:
- Đúng vậy, ta muốn đi xử lý Blount, tên này lần trước đã đánh thương bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho lão tiếp tục sống trên đời này nữa.
- Thế ngươi có thể cùng đi với chúng ta tới hẻm núi Tarraga hay không, chúng ta cũng chuẩn bị tới đó thăm dò bí mật một chuyến. Mọi người đều là thành viên Ám Mạc, cũng đều cống hiến cho đế quốc Lancelot, nếu cùng đi với nhau, khả năng nắm chắc nhất định sẽ cao hơn, mặt khác chúng ta cũng có thể giúp ngươi tìm hiểu tin tức của Thánh kỵ sĩ Blount, ngươi thấy thế nào? - Cecilia nhìn Hàn Thạc đầy chờ mong, khẩn cầu hắn đồng ý.
Lần phản loạn tại thành Orson, khí thế Hàn Thạc điên cuồng không ai có thể ngăn được đã lưu lại trong lòng Cecilia ấn tượng sâu sắc. Tuy rằng sau đó hắn nói sở dĩ thực lực tăng vọt đó là vì mượn lực lượng khác, nhưng mà cái loại thực lực đáng sợ ấy khiến cho cô nàng hiểu được chẳng qua Hàn Thạc lấy cớ khiêm nhường mà thôi.
Tu luyện ba năm, vừa xuất hiện đã tự tin vô cùng nói muốn giết chết Thánh kỵ sĩ Blount, Cecilia bấm đốt cũng có thể tưởng tượng thực lực Hàn Thạc nhất định lại tăng tiến tiếp, nếu không không có khả năng có tín tâm lớn đến vậy.
Nếu có một cường giả cùng bọn họ tiến vào hẻm núi Tarraga, đối với nhóm Cecilia mà nói an toàn nhất định không phải lo lắng.
Chỉ có điều giờ đây thân phận cùng thực lực Hàn Thạc tỷ lệ thuận với nhau, ngay cả Quốc vương bệ hạ của đế quốc Lancelot cũng tận tâm lấy lòng lôi kéo hắn, Cecilia nếu muốn phiền đến Hàn Thạc thì ngữ khí tự nhiên cũng phải khẩn cầu, rốt cuộc không thể giống như lúc trước hoa tay múa chân kiêu căng tự đại rồi.
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Cecilia, còn cả những ánh mắt chờ mong của các thành viên Ám Mạc, Hàn Thạc do dự chốc lát, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Cũng được!
Có Huyền ma, tới hẻm núi Tarraga Hàn Thạc căn bản không cần họ tìm hiểu tin tức, những người này đối với hắn mà nói cũng không trợ giúp được gì. Có điều đều là thành viên Ám Mạc, hơn nữa vừa mới lấy được tin tức mình cần từ chỗ này, Hàn Thạc không nỡ trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
- Cám ơn. Chúng ta phải chuẩn bị một chút, sáng sớm mai xuất phát tới hẻm núi Tarraga. À, nếu ngươi mệt, ta có thể dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước. - Cecilia chân thành nói cảm ơn Hàn Thạc, gương mặt vẫn nghiêm túc đã hơi hơi mỉm cười.
- Được rồi, chuẩn bị cho ta một gian mật thất, ta nghỉ ngơi trong chốc lát! - Hàn Thạc vui vẻ đồng ý. Giờ đây sự chán ghét giữa hắn và Cecilia đã biến mất, hắn nhìn lại cô nàng thanh tú động lòng người này đột nhiên thấy thuận mắt hơn rất nhiều, nhất là nhớ tới trước kia Cecilia lên mặt nạt người, so sánh với dáng dấp hơi cúi người hiện giờ khiến cho Hàn Thạc thấy thoả mãn vui vẻ.
- Ta đi trước!
Cecilia vừa bước tới thềm đá lên phía trên, Hàn Thạc lại có một loại cảm giác đất rung núi chuyển, khi hắn ngưng thần lại nhìn, phát hiện đã tới trong một căn thạch thất.
- Ngươi nghỉ ngơi cho thoải mái. Ta đi chuẩn bị một chút! - Cecilia nói yêu kiều rồi động thân thể mềm mại, đã biến mất vào trong thạch thất không thấy.
Tại phân bộ Ám Mạc trong thành Taric, Hàn Thạc mặc dù không biết dùng một số không gian chiết ảnh (bẻ cong ảnh) ma pháp kỳ diệu, nhưng hắn lại có thể trực tiếp bằng vào lực lượng để phá xuyên kết giới. Sau khi tới gian thạch thất, Hàn Thạc dùng một số hòn đá cùng miếng gỗ có khắc những dấu hiệu cổ quái, bày một ma trận hình mặt quỷ chung quanh thạch thất, sau đó mới đứng vào giữa ma trận lấy Khô lâu pháp trượng ra.
Chú ngữ vừa xong, Hàn Thạc nhắm hai mắt lại, linh hồn xuyên qua tầng tầng đường hầm không gian, xuất hiện tại thiên đường Vong Linh hoang vu tử tịch.
Tòa cự sơn nguy nga sừng sững, đỉnh cao nhất vươn thẳng lên vòm trời bao la, Thổ Giáp thi, Mộc Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Kim Giáp thi, Thủy Giáp thi kết thành một vòng cung. Chỗ giữa của Ngũ hành giáp thi cát bay đá chạy, thổ màu nâu, mộc màu lục, hỏa màu đỏ, kim màu vàng, thủy màu trắng, năm loại sắc thái bắn ra bốn phía, từng luồng lực lượng hỗn loạn điên cuồng từ trên người Ngũ hành giáp thi phóng ra, các sắc nâu-đỏ-vàng dùng một loại phương thức kỳ dị hòa trộn vào lẫn nhau.
Ba loại màu sắc lực lượng mỗi một lần hòa trộn hội tụ đều hình thành những tiếng vang "ầm ầm" đáng sợ, dung dưỡng cho lực lượng hỗn loạn tại khu vực trung tâm bọn chúng khiến cho uy lực Thiên thi ngũ hành đại trận không ngừng tăng lên. Liên tiếp những tiếng nổ từ giữa phát ra. Cả tòa cự sơn sừng sững như đang chấn động không ngừng.
Kim mộc thủy hỏa thổ Ngũ hành chi lực tồn tại tại bất cứ một vật chất vị diện nào. Ngũ hành giáp thi do lực lượng ngũ hành nuôi dưỡng mà thành nên có thể thuần thục thao túng ngũ hành chi lực, Thiên thi ngũ hành đại trận mà bọn chúng hình thành có thể dung hợp ngũ hành chi lực, nhân tác dụng lực lượng Ngũ hành giáp thi lên.
Lực lượng dung hợp của các lực lượng hỗn loạn bắn ra tứ phía, chỉ có điều trước mắt chỉ có Thổ Giáp thi-Hỏa Giáp thi-Kim Giáp thi là có thể dung hợp lực lượng cùng nhau, còn như lực lượng của Mộc Giáp thi và Thủy Giáp thi tạm thời vẫn chưa thể dung hợp với ba người kia.
Tiểu Khô Lâu cưỡi Cốt ma đứng ngạo nghễ giữa hư không trên bầu trời ngọn núi nguy nga, nhìn Thiên thi ngũ hành đại trận diễn luyện phía dưới như là một tướng quân kiểm duyệt binh lính vậy, thời khắc chú ý tới biến dị của năm luồng lực lượng hỗn loạn, thỉnh thoảng xuất thủ trấn áp lực lượng bắn xuống ngọn núi một chút để tránh cung điện cách nó không xa chấn động.
Liên lạc tâm linh đột nhiên nháy lên trong linh hồn Tiểu Khô Lâu. Tử ma nhãn đột nhiên sáng lên, ngưng tụ trước khu vực đang vặn vẹo trước mặt. Khu vực đó như là tầng tầng đợt sóng nước rung động lan ra, từ đó hiện ra một linh hồn cường đại.
- Cha, sao người tới thế? - Tiểu Khô Lâu ngạc nhiên vui mừng, hỏi linh hồn Hàn Thạc vừa mới giáng xuống.
- Ta đến xem bọn chúng luyện thế nào rồi. - Hàn Thạc triển khai thần thức bao trùm lên người Ngũ hành giáp thi vẫn đang thao luyện Thiên thi ngũ hành đại trận phía dưới, quan sát sự biến hóa của lực lượng hỗn loạn tại trung tâm.
- Tiểu Thổ, tiểu Kim, tiểu Hỏa đã có thể dung hợp lực lượng lại, chỉ có tiểu Thủy và tiểu Mộc tạm thời vẫn chưa tìm ra bí quyết, cha lần này tới có phải là muốn nói cho bọn họ nên làm như thế nào không? - Tiểu Khô Lâu giải thích rồi hỏi Hàn Thạc.
- Không phải, Thiên thi ngũ hành đại trận ngay từ thời khắc bắt đầu bọn chúng xuất sinh thì đã để lại dấu ấn ở sâu trong linh hồn. Lực lượng ngũ hành là bản năng thiên phú của chúng, ta cũng không cách nào chỉ đạo, chỉ có bọn chúng tự dựa vào chính mình lĩnh ngộ luyện tập.
Hàn Thạc trả lời, suy nghĩ một chút rồi tập trung chú ý lên người Thủy Giáp thi và Mộc Giáp thi, hỏi:
- Hai người bọn chúng lâu như vậy mà vẫn chưa lĩnh ngộ được, có thể là bởi vì vẫn chưa tiến hóa đến bước nhất định!
- Hẳn là thế rồi, trong năm người bọn họ thì tiểu Thổ ra đời đầu tiên, mặt khác tiểu Hỏa và tiểu Kim đều có đồ tốt để dùng, vậy hai dạng đó dường như có thể trợ giúp bọn họ tiến hóa nhanh hơn cho nên ba đứa nó mới có thể nắm vững phương pháp dung hợp nhanh như vậy. Tiểu Thủy và tiểu Mộc ra đời sau, cũng không có thứ gì có thể trợ giúp chúng tiến hóa, thế cho nên đến bây giờ vẫn chưa nắm vững cách vận dụng bản năng thiên phú làm sao cho thêm thuần thục! - Tiểu Khô Lâu nói với Hàn Thạc.
- Ờ, đúng rồi, hồn châu trên gốc cây hồn châu lần trước ngươi có đưa cho bọn hắn thử hay không, hiệu quả thế nào? - Có thể đột phá cảnh giới Túng Dục, cũng may là nhờ công hiệu của một quả hồn châu, Hàn Thạc chợt nhớ cây hồn châu thần kỳ nọ, bất giác hỏi Tiểu Khô Lâu.
- Đương nhiên, mỗi người bọn chúng đều dùng một quả hồn châu trên cây hồn châu, hồn châu đối với trí tuệ tăng lên của chúng con rất có ích lợi, có điều loại quả này kết trái lâu quá, tạm thời không thể dùng hồn châu trợ giúp tiểu Thủy, tiểu Mộc tiến hóa nhanh chóng. - Tiểu Khô Lâu cũng hơi bất lực, không biết nên làm sao để giúp đỡ Thủy Giáp thi và Mộc Giáp thi.
- Xem chừng ta phải nghĩ biện pháp luyện chế một số đan dược thử mới được, như vậy thời gian tiến hóa tự nhiên lại dài hơn một chút. - Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi nói với Tiểu Khô Lâu.
- Cha, cho dù chỉ có ba lực lượng dung hợp thì uy lực của Thiên thi ngũ hành đại trận cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Cho dù là cường đại như Cốt long, con nghĩ nếu bị nhốt vào trong thì cũng sẽ bị tiêu diệt! - Tiểu Khô Lâu nói.
- Ừm, ta đã dự kiến trước, đợi được lực lượng năm người bọn chúng có thể dung hợp thì uy lực sẽ càng thêm đáng sợ. Mặt khác, bọn chúng tiến hóa sẽ càng cường đại, uy lực trận pháp này cũng sẽ càng ngày càng đáng sợ, ta rất chờ mong chúng sẽ làm cho ta ngạc nhiên vui mừng đến thế nào!
- Cha, mấy đứa nó sẽ không làm cho người thất vọng đâu.
- Tốt lắm, ta rời đi trước, ngươi trông chừng cho tốt, đừng để bọn chúng xảy ra chuyện. Khi luyện tập trận pháp này cũng phải chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng có không để ý hết thảy mà luyện loạn đấy.
- Dạ con biết rồi!
Thấy Tiểu Khô Lâu đã hiểu, Hàn Thạc không tiếp tục ở lại Vong Linh giới nữa, linh hồn quay trở lại đại lục Csia.
Cảm giác một chút thấy thời gian còn sớm, Hàn Thạc tiếp tục nghiên cứu ba Vong Linh kết giới lấy được từ Tử Vong Mộ Địa. Trong ba kết giới sợ hãi, suy yếu, già yếu thì kết giới suy yếu trong khoảng thời gian này hắn đã tìm được con đường sơ bộ, có một chút tâm đắc.
Chính là nhờ vào sự tu tập không ngừng nghỉ, Hàn Thạc mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, ở cả hai lĩnh vực đều đạt tới trình độ bất phàm.
Một khi chăm chú nghiên cứu một nan đề thì thời gian luôn trôi qua nhanh không ngờ. Bất giác Hàn Thạc cảm ứng được trận pháp bố trí chung quanh hơi chấn động, lập tức từ trong trầm tư bừng tỉnh.
- Bryan, chúng ta có thể xuất phát được rồi. - Bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng nói của Cecilia.
- Được!
Hàn Thạc đứng dậy, tiện tay thu lại những hòn đá và miếng gỗ chung quanh, bước ra bên ngoài.
Đại Ma Vương
Quyển 5