Hiệu đính: ghitoson
Sắc mặt Địch Âu càng lúc càng trở nên khó coi. Dù hắn có đánh giá Hàn Thạc cao đến như thế nào thì cũng tuyệt đối không đoán được thực lực hiện giờ của Hàn Thạc không ngờ lại đáng sợ như thế. Với sức một người mà giết chết được hai con Ưng Thân Nữ Yêu thì chỉ sợ là chính bản thân Địch Âu cũng không có khả năng làm được.
Sau khi Viện trưởng Emma đã xác nhận, Địch Âu căn bản không còn lời nào để nói. Có nhiều người như vậy chứng kiến, hắn dù muốn chối cãi cũng không được, cuối cùng chỉ có thể tức tối gật đầu, nói với Emma:
- Viện trưởng đại nhân đã tự mình xác nhận, như vậy thì coi như Bryan đã chính thức tốt nghiệp.
Nói xong, Địch Âu cau mặt hừ một tiếng, quay sang phía một vị sư phụ Hắc Ám hệ đứng bên cạnh phân phó một câu, rồi trực tiếp cất bước nhanh chóng rời khỏi nơi này, xem chừng tâm tình rất không thoải mái.
Sau khi Địch Âu bỏ đi, các đệ tử Vong Linh Hệ mới thoát khỏi nỗi khiếp sợ mà bừng tỉnh. Rồi khi Lisa cất tiếng hoan hô thì tất cả đều không nén nổi hạnh phúc reo hò. Còn mấy đệ tử của Fred ở bên phía Hắc Ám hệ thì không còn sủa bậy được thêm câu nào, ỉu xìu cúp đuôi chạy mất dạng.
- Làm sao có thể được? Điều này sao có thể được? - Vaeni lẩm nhẩm tự hỏi, nhìn Hàn Thạc với vẻ khó có thể tin nổi. Dù thế nào, nàng cũng không hiểu được tại sao Hàn Thạc lại có thể một mình giết chết hai con Ưng Thân Nữ Yêu. Vaeni có cảm giác mình không thể đoán nổi thực lực bây giờ của Hàn Thạc.
Sau đó, Vaeni đột nhiên nhớ tới lời ước định với hắn. Nàng từng nói là chỉ cần Bryan đạt tới Cao Cấp ma pháp sư thì có thể cân nhắc việc kết giao với hắn. Giờ đây mới sau nửa năm, Hàn Thạc đột nhiên trở lại Ma vũ học viện Babylon, với phong thái ung dung bình tĩnh thực hiện thành công cái công việc hoành tráng đó. Theo hiểu biết của Vaeni về Hàn Thạc thì hắn nhất định sẽ nhắc tới việc này.
Vaeni không hề chuẩn bị trước nên cực kỳ bối rồi, mắc cỡ đỏ mặt từ xa liếc nhìn lướt qua Hàn Thạc. Nàng phát hiện ánh mắt hắn lúc này đang rực sáng nhìn nàng, bởi vậy Vaeni càng bối rối. Vội vã dặn dò Jean ở bên cạnh một câu rồi bước nhanh bỏ đi mất dạng.
Khi Hàn Thạc thấy Vaeni rời đi thì trong lòng lập tức có tính toán, đắc ý cười nhẹ hắc hắc một tiếng. Rồi không thèm để ý đến những lời khen ngợi của Lisa và mấy đệ tử bên cạnh, hắn định cất bước đuổi theo Vaeni.
- Bryan! Ta có vài chuyện phải tự mình đến gặp riêng ngươi. Ngươi theo ta một lúc. Nếu ngươi không muốn giải quyết những chuyện liên quan đến tư cách tốt nghiệp của ngươi thì hẳn là cũng không còn vấn đề gì nữa. - Viện trưởng Emma thấy Hàn Thạc muốn bỏ đi liền tủm tỉm cười mở miệng ngăn cản.
Hàn Thạc hơi sững người lại, ngần ngừ định không tuân theo ý của Emma. Nhưng rồi tự nhủ chuyện với Vaeni cũng không cấp bách lắm, vì vậy liền gật đầu đáp ứng. Hàn Thạc nói vài câu với bọn Lisa sau đó theo sau Viện trưởng Emma đi về phía phòng làm việc của bà ta.
Một lát sau, Hàn Thạc đã tới phòng làm việc của Emma, không chút câu nệ tìm một chỗ ngồi xuống rồi mỉm cười nói:
- Viện trưởng đại nhân! Không biết ngài tìm ta là có việc gì?
- Ha ha, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi bây giờ hẳn là chưa vượt qua mười tám tuổi. Nhưng lúc này ngươi đã là một vị Vong Linh ma pháp sư cao cấp, còn có thực lực liệp sát Ưng Thân Nữ Yêu. Trong khoảng thời gian có hơn một năm ngắn ngủn, ngươi từ một đứa nhỏ không có bất kỳ một loại ma pháp nguyên tố gì mà đạt được thành tựu ở mức độ cao như ngày hôm nay thì thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi. - Emma nhìn Hàn Thạc cười khanh khách, nói không nhanh không chậm.
Emma vừa nói như vậy, Hàn Thạc không nhịn được nhíu nhíu cặp lông mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi mới mỉm cười cất tiếng nói:
- Đúng vậy! Bản thân ta cũng thấy khó tin, không biết Viện trưởng đại nhân nói như vậy là có ý tứ gì?
Emma lắc lắc đầu, cười ha hả, hiền từ nói:
- Hài tử, ngươi không nên nghĩ linh tinh. Ta đối với ngươi cũng không có ác ý gì. Chỉ vì ngươi là đệ tử trong Ma vũ học viện Babylon của ta, tu luyện chính là ma pháp Vong Linh Hệ. Bây giờ, ngươi có thể đạt được thành tựu cao như vậy thì coi như là làm rạng rỡ cho học viện của chúng ta. Ha ha... Trong thời gian hai năm có thể từ một hài tử hoàn toàn không biết gì đạt tới thực lực ngày hôm nay có thể liệp sát hai con Ưng Thân Nữ Yêu, ta không thể không nói đây là một kỳ tích. Có thể dám chắc là trong thời gian hai năm này ngươi nhất định gặp một số chuyện kỳ dị, nếu không tuyệt đối không có khả năng tiến bộ mau như vậy.
- Ngươi đã lâu cũng không tới báo cáo với Ám Mạc rồi. Candida từng bảo ta chú ý, nếu ngươi trở lại Ma vũ học viện Babylon thì nói ngươi mau chóng đến Ám Mạc một chuyến, như thể là ông ấy có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Mặt khác, ta hy vọng ngươi hãy xử lý quan hệ với Vaeni cho tốt. Có vài điều ta cũng không nói rõ được, chỉ muốn nhắc nhở ngươi là cha của Vaeni cũng không dễ chịu lắm, bản thân ngươi cần chú ý một chút. - Nghe Emma nói xong một tràng dài, Hàn Thạc thở dài một hơi. Không nghĩ rằng Emma lại thật sự vẫn có gì đó tương tự như Candida. Không biết có phải bởi vì họ là vợ chồng hay không, mà vẫn kiên quyết không nói hết cho hắn mọi nguồn căn của vấn đề. Nghe khẩu khí của bà ta thì tựa như vẫn cực kỳ giữ gìn cho bản thân mình.
Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Viện trưởng hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ chú ý đến lời nhắc nhở của Ngài. Ta sẽ mau chóng đến Ám Mạc báo cáo.
- Tốt lắm, ta cũng chỉ nói đến đây thôi. Về bằng cấp và thân phận của ngươi, ngày mai chắc hẳn cũng không có vấn đề gì. Có ta theo dõi thì Địch Âu sẽ không dám dở trò gì đâu. Ha ha, kỳ thật Địch Âu cũng không phải là người xấu. Chỉ là lần trước, ngươi làm mất mặt hắn nên hắn mới nhằm vào ngươi như vậy, hy vọng ngươi không để trong lòng.
- Ta biết!
Hàn Thạc không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng làm việc của Emma. Về phần Hắc Ám hệ ma đạo sư Địch Âu, Hàn Thạc thật ra cũng không để trong lòng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp Ma vũ học viện Babylon thì sẽ không có nhiều cơ hội trở lại nơi này, tất nhiên cũng sẽ không có tiếp xúc gì với Địch Âu. Đương nhiên, Địch Âu nếu tự mình muốn đi tìm chết thì với thực lực của mình, Hàn Thạc sẽ không nề hà đưa tiễn hắn một đoạn đường.
Rời khỏi phòng làm việc của Emma, Hàn Thạc đi thẳng đến phòng thí nghiệm của Vaeni. Nghĩ rằng đến đó lập tức có thể gặp được Vaeni, nội tâm Hàn Thạc không ngừng rối loạn, có chút kích động như không còn là chính mình. Nhìn hắn có vài phần rất giống vẻ khẩn trương của một thiếu niên đang yêu sắp thổ lộ tiếng lòng.
Tới trước cửa phòng Vaeni, Hàn Thạc hít sâu một hơi, sự khẩn trương trong lòng dần dần bình phục, mỉm cười gõ cửa nói:
- Vaeni sư phụ! Ta có thể vào được không?
- Không thể! - Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Vaeni ở bên trong vừa nghe Hàn Thạc hỏi thì cự tuyệt ngay lập tức, đây là một chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra.
Vẻ mặt ngẩn ngơ, Hàn Thạc cười khổ hỏi:
- Tại sao vây?
- Hừ! Ta biết ngươi đến đây lúc này nhất định là không có chuyện gì tốt, cho nên ngươi hãy đứng ở ngoài cửa đi. Hoặc là ngươi cứ giống như lần trước hãy đi mất tiêu thêm nửa năm nữa đi. - Vaeni ở bên trong phòng thí nghiệm, giọng nói rõ ràng ẩn chứa sự tức giận. Dù bất cứ ai cũng đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Vaeni là nàng vẫn còn đang giận Hàn Thạc vì đã ra đi mà không từ biệt.
- Vaeni sư phụ! Hãy nghe ta giải thích. Thật sự không phải ta cố ý. Lần đó là bởi vì ta có chuyện nên bị chậm trễ ở Thành Wallen, thật sự không có cách nào khác nên mới phải lưu lại, không phải cố ý muốn lừa gạt người. - Với nhãn lực và lịch duyệt của Hàn Thạc bây giờ thì sao mà không hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Vaeni. Hắn đành đứng ở ngoài cửa phòng thí nghiệm cười khổ một tiếng, lên tiếng từ từ giải thích.
- Tiểu sắc quỷ! Ta cho ngươi vào nhưng không cho phép ngươi mó máy chân tay. - Vaeni do dự trong chốc lát, tựa hồ hiểu rằng bắt Hàn Thạc đứng ở ngoài cửa thì có chút không ổn thỏa.
Vội vàng gật đầu lia lịa, Hàn Thạc nhanh chóng hứa:
- Đương nhiên, đương nhiên! Ta ở bên ngoài nếu chẳng may bị ai đó thấy được, có lời đồn đại gì không hay thì điều đó mới càng thêm bất ổn chứ.
Hàn Thạc vừa nói như vậy thì Vaeni thấy tựa hồ cũng thấy có đạo lý. Chỉ nghe cửa phòng riêng phía trên phòng thí nghiệm kêu "cót két" một tiếng, Vaeni dè dặt ló đầu ra nhìn bốn chung quanh, dùng tay túm lấy Hàn Thạc đang đứng lặng người kéo vào bên trong rồi đóng sầm cửa phòng lại. Sau đó, nàng quay trở lại bàn ở giữa phòng nghiêm trang ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Được rồi! Ngươi tìm ta có việc gì?
Cười hắc hắc mấy tiếng gian trá, Hàn Thạc không chút khách khí ung dung đến ngồi xuống trước mặt Vaeni, mà nói:
- Vaeni sư phụ! Chẳng lẽ ngươi muốn quịt ta phải không?
Nghiêm sắc mặt, Vaeni cố giả bộ trấn định liếc mắt nhìn Hàn Thạc một cái, nghi hoặc hỏi:
- Quịt ngươi cái gì?
- Người đã từng nói qua: Chỉ cần ta đạt được mức ma pháp sư Cao Cấp thì sẽ đáp ứng kết giao với ta. Bây giờ, ta đã vượt qua kỳ thi kiểm tra ma pháp sư Cao Cấp, xem như chánh thức tốt nghiệp Ma vũ học viện Babylon rồi. Từ nay về sau xem như đã không còn trở ngại về mặt thân phận với người nữa. Như vậy, người hẳn là sẽ thực hiện lời hứa, phải không? - Hàn Thạc cũng không hề nói vòng vo, ánh mắt sáng rực nhìn Vaeni, cười tủm tỉm hỏi.
Hàn Thạc đã hỏi như vậy thì Vaeni khó mà tiếp tục giả bộ nghiêm trang được nữa, đôi má đỏ rực lên như mặt trời. Nàng hung dữ trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó mới yêu kiều cười khanh khách nói những lời đã chuẩn bị từ trước:
- Ta cũng không có nói sẽ chắc chắn sẽ đáp ứng ngươi, chỉ nói sẽ suy nghĩ, cân nhắc mà thôi. Hi hi, ta bây giờ còn chưa suy nghĩ xong, ngươi vội cái gì chứ?
Gương mặt Vaeni lúc này xinh đẹp duyên dáng, hai má đỏ hồng càng làm tăng vẻ ngượng ngùng của nàng thêm mấy phần. Ở cùng lâu như vậy, Hàn Thạc từ lâu đã hiểu rằng Vaeni không phải không có tình ý đối với mình. Giờ đây, Vaeni mang kiểu thái độ nửa nạc nửa mỡ này thì chỉ làm cho Hàn Thạc càng thêm khó nén nổi tà ý.
"Hắc hắc" điểm một nụ cười gian trá, Hàn Thạc trong phút chốc quên bẵng đi lời cam kết ban nãy. Hắn bỗng thình lình di chuyển thân hình tới phía sau Vaeni, bàn tay từ đằng sau lưng đặt lên trên hai vai nàng, ghé miệng hôn trộm một cái lên đôi má đang đỏ hồng, cười hì hì nói:
- Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ sẽ nuốt lời phải không? Một vị sư phụ tốt không thể có đức tính như thế này được đâu.
Vaeni chỉ thấy mắt hoa lên, sau đó lại thấy Hàn Thạc biến mất ngay trước mặt. Trong khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện Hàn Thạc như quỷ mị tới đằng sau thân thể của nàng. Đôi tay hắn ôm cứng khiến nàng ngồi im ở bên trong ghế rồi nhân cơ hội hôn trộm một cái lên đôi môi thơm của nàng.
- Tiểu sắc quỷ to gan lớn mật, khi ngươi đi vào thì đã cam đoan như thế nào? - Vaeni cực kỳ bối rối, oán khí suốt nửa năm qua vẫn còn chưa tiêu tan, không nhịn được vừa giãy dụa vừa kêu gào ầm ĩ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối phó với nữ nhân nhất thiết không thể chạy theo tiết tấu của nàng, nhất định phải giành lấy quyền chủ động, lợi dụng tâm hồn và thân thể làm hai tầng công kích, phá vỡ phòng tuyến tâm hồn của nàng. Đã từ lâu không còn là gã trai non nớt nữa, Hàn Thạc đã học được nhiều điều từ trên người Emily. Hơn nữa lại có thêm trí nhớ và lịch duyệt từ Clayton cùng với những cảm thụ của chính mình khiến cho hắn đã không còn bị động khi tiếp xúc với nữ nhân nữa.
Trong khi Vaeni vừa giãy dụa vừa kêu gào, Hàn Thạc vẫn dùng hai tay giữ chặt thân thể của nàng, cúi người dùng chiếc lưỡi nóng hổi khẽ hôn vào cái cổ thon dài trắng nõn của Vaeni, dịu dàng nói:
- Suốt nửa năm qua, ta ngày nào cũng nghĩ đến nàng. Mỗi ngày mỗi tối mỗi khắc ta đều muốn nhìn thấy nàng. Ta nghĩ nàng hẳn phải biết điều này mới đúng chứ? Thật sự khi không ở bên cạnh nàng, cuộc sống những ngày qua đích thực chẳng có chút thú vị nào. Chỉ nhờ có lời hứa của nàng mới khích lệ ta tu luyện khắc khổ. Ý niệm trong đầu là được chung sống với nàng luôn thúc giục ta tu luyện ngày đêm không chút lơi là. Hôm nay ta đã có thể tiến cấp lên thành ma pháp sư Cao Cấp, tất cả những điều này cũng là vì lời kết giao đó. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm làm tổn thương ta......
Tiếng thổ lộ nho nhỏ liên tục tràn ngập lòng chân thành và tình cảm sâu đậm, thanh âm dịu dàng tựa như mưa thuận gió hoà, làm mát dịu tâm hồn khô héo của Vaeni. Đầu lưỡi nóng hổi của Hàn Thạc khua khoắng suồng sã càng như là một chất xúc tác phá vỡ phòng tuyến tâm hồn khiến cho tâm hồn trinh bạch còn đang muốn né tránh của Vaeni dần dần lâm vào trong lưới tình do Hàn Thạc dệt nên.
- A...... Bryan...... - Vaeni khe khẽ rên rỉ, chẳng biết từ khi nào đôi mắt đã tràn đầy đầy nước mắt, thân người đang giãy dụa bỗng mềm nhũn ra. Khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, lắng nghe những lời tình ý nồng nàn của Hàn Thạc.
- Nàng có biết rằng ta thật sự không thể sống thiếu nàng không? - Cuối cùng, Hàn Thạc hoàn toàn kéo Vaeni từ bên trong ghế đứng lên, ôm chặt lấy thân thể, ánh mắt hắn đắm đuối nhìn sâu vào đôi mắt nàng, dịu dàng bày tỏ mối thâm tình.
Phòng tuyến tâm hồn đã hoàn toàn tan vỡ, Vaeni khe khẽ khóc nức nở, chủ động vùi đầu vào trong ngực Hàn Thạc. Đôi tay bám chặt lấy bờ vai cường tráng của hắn, hướng đôi môi thơm ngát thuần khiết của nàng về phía miệng Hàn Thạc.
Mỹ nữ ngả vào lòng dâng tặng bờ môi thơm thì Hàn Thạc tất nhiên sẽ không khách khí, lập tức ôm chặt lấy nàng trao một nụ hôn nồng cháy.
Vaeni chính là người được Hàn Thạc thật sự yêu mến. Từ khi hắn bắt đầu tiến vào thế giới này, không biết có phải là do pha lẫn một ít suy nghĩ của Bryan, hoặc là bởi vì lòng thiện lương của Vaeni hay không mà nàng đích thực đã làm Hàn Thạc rung động, khiến cho hắn vô cùng say đắm nàng, chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù sau đó xảy ra những biến hóa long trời lở đất, cho dù thực lực của Hàn Thạc không ngừng tăng lên, có thêm Emily và Phoebe cũng xinh đẹp chẳng kém Vaeni, nhưng tình cảm say đắm chân thành ban đầu đối với Vaeni vẫn thủy chung chưa từng từng chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Hàn Thạc bây giờ đã quen thuộc với tất cả mọi thứ trong thế giới này, cũng hiểu rõ chỉ cần có đủ thực lực thì muốn bất cứ cái gì cũng không phải là một việc khó khăn. Kim tệ, quyền thế, mỹ nhân thực sự đều là những thứ Hàn Thạc thích, cũng là những thứ kiếp trước hắn vĩnh viễn khó có thể đạt được.
Sống trên đời, nếu có thể thống thống khoái khoái có được mọi thứ thì việc gì phải để tâm đến ba cái việc vặt vãnh linh tinh, quan tâm gì đến việc người khác nhìn mình như thế nào. Hàn Thạc đã quyết định buông thả thì sẽ không lén lén lút lút nữa!
Đại Ma Vương