Trong nước có phương ngôn, ở tại Bắc Kinh không nên khoe khoang chức quan mình bao lớn, ở trên Thượng Hải, không nên khoe khoang mình có bao nhiêu tiền.

Những lời này xuất từ miệng của ai cũng không thể nào khảo chứng, thế nhưng được truyền lưu trong toàn quốc, tự nhiên nếu không có lửa thì làm sao có khói, mà là căn cứ sự thực chứng minh.

Thân là đại thiếu của Diệp gia Giang Tô, Diệp Thu ở trong Giang Tô thậm chí toàn bộ phía nam danh khí cũng không nhỏ.

Thế nhưng nếu so sánh với Ngô Vũ đến từ Bắc Kinh, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, nếu như so sánh với Thái Tử ở trong miệng Ngô Vũ, như vậy hắn chỉ là con kiến, một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị tùy tiện bóp chết!

Cho nên, khi Ngô Vũ đưa ra ý muốn hắn hỗ trợ, lại xuất ra việc dẫn kiến hắn với Thái Tử để làm mồi, hắn không chút do dự liền đáp ứng.

Trong biệt thự của Diệp gia tại Tô Bắc.

Diệp Thu cung kính đứng bên cạnh Ngô Vũ, cúc cung, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói: “Ngô thiếu, sự tình đã làm xong.”

Ngô Vũ tay phải cầm một ly rượu, tay trái ôm một nữ nhân, một nữ nhân luận tướng mạo, vóc người, khí chất đều cũng không tệ lắm. Nữ nhân này là con mồi do mấy ngày hôm trước Diệp Thu săn bắn được, còn chưa kịp hưởng thụ liền đưa cho Ngô Vũ.

Ngô Vũ vừa lắc nhẹ chất rượu màu đỏ trong ly, vừa hung hăng bóp lấy bầu ngực nữ nhân, làm như muốn nặn cho ra sữa. Dưới sự vò bóp của Ngô Vũ, nữ nhân tuy rằng cảm thấy nơi bộ ngực truyền đến sự đau đớn nóng rát, thế nhưng biểu tình cũng phối hợp, dáng dấp yêu mị, thậm chí còn cố ý rên rỉ vài tiếng.

Có thể làm một con chó thủ hạ cũng không nổi danh của Thái Tử, tuy rằng Ngô Vũ thích cầm chính gia thế của mình vẽ đường cho hươu chạy, thế nhưng tại thời khắc mấu chốt lực khống chế cũng không tệ lắm, hắn cũng không tiếp tục đùa giỡn nữ nhân bên cạnh, mà là ngừng lại động tác bàn tay, uống cạn ly rượu vào bụng, lạnh lùng nói: “Còn nhớ rõ tôi nói gì với cậu không?”

Lời Ngô Vũ nói làm trong lòng Diệp Thu bỗng nhiên run lên. Sau đó nhanh chóng nhớ tới điều gì đó, cẩn cẩn thận thận nói: “Nhớ kỹ, Ngô thiếu nói với tôi, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!”

Nói đến cuối cùng, thanh âm của Diệp Thu càng ngày càng nhỏ.

Bên cạnh Ngô Vũ, nữ nhân vốn phải cấp trinh tiết kính dâng cho Diệp Thu thấy hắn giống như một con chó đứng ngay trước mặt mình, trong lòng không ngờ dâng lên một sự vui vẻ như biến thái, loại vui vẻ so với sự điên cuồng trùng kích của Ngô Vũ đối với nàng ta còn thêm cường liệt.

“Vậy người đâu?” Ngô Vũ âm trầm hỏi thăm.

“Tôi dẫn người đuổi theo giết hắn. Hắn tùy tiện sấm tới cửa của bộ đội đặc chủng quân khu NJ. Hiện tại đã bị giải quyết!” Diệp Thu cung kính đáp: “Nhưng thi thể của hắn bị bộ đội đặc chủng quân khu NJ lấy đi…”

Lúc trả lời hắn cũng nhìn thấy dáng tươi cười đắc ý của nữ nhân kia, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc.

Nghe được Diệp Thu nói như thế, Ngô Vũ suy tư một phen, không nói thêm cái gì, tựa hồ như tin Diệp Thu nói, dù sao hắn cũng biết tùy tiện xông vào căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng cũng như gián tiếp tự sát.

“Cậu làm không tệ.” Ngô Vũ rốt cục lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, hắn nắm mạnh mái tóc nữ nhân bên cạnh, trong biểu tình đầy khiếp sợ của nữ nhân, nói: “Chất lượng của nữ nhân này cũng không tệ lắm, nhưng tôi đã chơi chán, cậu cầm mà chơi. Mặt khác, bên chỗ Thái Tử thì cậu không cần lo lắng, chờ tôi trở về Bắc Kinh, sẽ giúp cậu an bài chuyện này.”

“Cảm tạ Ngô thiếu!” Biểu hiện của Diệp Thu có chút kích động, thứ nhất hắn có thể hung hăng giáo huấn nữ nhân không hiểu quy củ này, cho nàng ta hiểu rõ nên như thế nào làm món đồ chơi cho người khác, có thể được dẫn kiến với Thái Tử là mộng tưởng lớn nhất của hắn, hắn cũng hiểu rõ, một ngày Ngô Vũ hỗ trợ làm việc này thỏa đáng, như vậy ngày sau Diệp gia tại Giang Tô sẽ có địa vị như nước lên thì thuyền lên.

Thấy dáng dấp kích động của Diệp Thu, Ngô Vũ thập phần hưởng thụ, nhất là sau khi biết được Lý Dật đã bị giết chết, tâm tình phải dùng hai từ mỹ lệ để hình dung.

“Được rồi, thiếu chút nữa quên một việc.” Ngô Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Tên tiểu tử kia bắt ta quỳ xuống trước mặt hắn, hôm nay tống hắn đi gặp diêm vương tuy rằng tiêu giận, thế nhưng hắn làm cho ta mất hết mặt mũi trước mặt Trần gia. Ngươi đi tới Thượng Hải tìm một phúc lợi viện tên là Đông Phương, bắt Hạ Vũ Đình tới đây.”

“Hạ Vũ Đình?” Diệp Thu có chút nghi hoặc: “Cô ta là ai?”

“Là nữ nhân của tiểu tử.” Ngô Vũ cười đến có chút biến thái: “Hắn làm ta mất đi nữ nhân của Trần gia, ta sẽ đùa chơi chết nữ nhân của hắn báo đáp hắn.”

Diệp Thu lộ biểu tình bừng tỉnh hiểu ra, sau đó cười cười nói: “Tôi gọi điện thoại cho người đi làm chuyện này.”

Nhưng mà không đợi Diệp Thu gọi điện thoại, điện thoại của hắn chợt vang lên.

Diệp Thu có chút căm tức lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn liền thấy là điện thoại của Diệp lão gia tử, biểu tình thoáng chuyển biến tốt đẹp một ít, chuyển qua nói: “Ông nội, có việc gì thế?”

“Có hai chiếc xe tải quân dụng đang hướng nhà tổ của chúng ta đi tới, có phải là cháu tìm anh họ cháu mượn người?” Bên đầu kia điện thoại, Diệp lão gia tử hỏi.

Diệp lão gia tử nói làm Diệp Thu có chút nghi hoặc, hắn đã cho đám Võ Cảnh đi trở về, cũng không hề bảo bọn họ đi tới nhà tổ Diệp gia a?

Thế hệ trước có một tập quán, vô luận là giàu nghèo, bọn họ đều thích ở trong nhà tổ, đây tựa hồ như một loại truyền thống.

Nhà tổ Diệp gia ở tại Tô Bắc danh khí không nhỏ, bởi vì Diệp gia chiếm giữ tại Tô Bắc thời gian đã lâu, có người nói là từ đời Thanh, diện tích rất lớn, toàn bộ nhà tổ lộ ra khí tức của một đại gia tộc thời xưa.

Hai chiếc quân xa đặc thù gào thét hướng nhà tổ Diệp gia chạy đến, một chiếc xe jeep Hummer chạy ngay giữa hai xe quân dụng. Bên trong xe jeep, vùng lông mày Trần Phong vẫn chưa từng giãn ra, lửa giận trong con ngươi càng ngày càng đậm!

Thân là cháu đích tôn của Trần Diêm Vương thuộc quân khu NJ, từ nhỏ Trần Phong đã được Trần Diêm Vương yêu thích.

Có Trần Diêm Vương bao che khuyết điểm, ai dám khi dễ hắn?

Cho nên, từ nhỏ đến lớn, Trần Phong chỉ có đi khi dễ người khác, không ai dám khi dễ hắn.

Thân là cháu trưởng đích tôn của Trần gia, trong máu Trần Phong kế thừa tính cách bao che khuyết điểm của người Trần gia, đối với Trần Lâm, hắn thập phần yêu thương che chở. Đã từng, những người mặt dày mày dạn theo đuổi Trần Lâm, không một ai không bị Trần Phong đánh cho vào bệnh viện.

Mà hôm nay, có người dám lợi dụng quyền lợi trong quân đội đi truy sát em rể của hắn?

Tuy rằng quan hệ giữa Lý Dật và Trần Lâm còn không có chính thức xác lập, thế nhưng trong lòng Trần Phong, Lý Dật chính là em rể hắn, có người khi dễ em rể hắn chính là muốn chết!

Khác với Trần Phong, biểu tình của Lý Dật bình tĩnh hơn một ít, bởi vì mặc dù Trần Phong không ra mặt dùm hắn lần này, hắn cũng sẽ không buông tha cho Ngô Vũ và Diệp Thu hai người.

So sánh với hai người mà nói, đám bộ đội đặc chủng trên hai chiếc quân xa lại có dáng dấp đằng đằng sát khí.

Hai chiếc quân xa rất nhanh đi tới trước cửa nhà tổ Diệp gia, cửa xe mở ra, đám binh sĩ trên xe bằng tốc độ nhanh nhất tập hợp ngay trước cửa, mà Trần Phong mang theo Lý Dật đi xuống.

“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết đây là nhà tổ Diệp gia sao?” Tục ngữ nói đúng, con chó canh cửa của gia đình nhà giàu thông thường luôn là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, khi thấy trước cửa đột nhiên toát ra một đám binh sĩ vũ trang hạng nặng, người hầu canh cửa của Diệp gia mặc dù có nghi hoặc nhưng thói quen hoành hành làm bọn họ vẫn mở miệng hỏi trước, hơn nữa giọng nói thật sự không dễ nghe.

“Đi thông tri Diệp gia lão tạp chủng, ngươi nói cho hắn, sau ba phút không cho ta một lời giải thích, ta lập tức hủy đi nhà tổ Diệp gia!” Trần Phong trực tiếp đi tới trước người tên người hầu, xách cổ áo hắn nhấc lên như xách một con gà.

Tên người hầu Diệp gia thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Trần Phong, vẻ cao ngạo trước đó trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vô ý thức muốn giãy dụa, thế nhưng không thể động đậy.

Trần Phong cũng không tiếp tục để ý tới tên người hầu của Diệp gia, ném mạnh hắn vào cánh cửa Diệp gia giống như ném rác rưởi.

“Phanh!”

Thân thể của tên người hầu Diệp gia hung hăng ngã trên mặt đất, phát sinh thanh âm trầm muộn, sau đó hắn cắm đầu chạy vào bên trong.

Ước chừng qua hai phút một người đàn bà trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi mang theo tên người hầu bị ném khi nãy của Diệp gia, hùng hổ từ trong nhà vọt ra, người chưa tới, thanh âm sắc nhọn đã truyền đi ra trước: “Là ai ăn gan hùm mật báo, dám đến Diệp gia để nháo sự?”

Vừa dứt lời, người đàn bà trung niên vẻ mặt tức giận xuất hiện ngay cửa lớn Diệp gia.

Người đàn bà là thím hai của Diệp Thu, tên Bối Như, cũng chính là mẹ của anh họ Diệp Thu.

Khi nhìn thấy một đám binh lính đứng ngay trước cửa, Bối Như đầu tiên là nhíu mày, sau đó hai tay chống lên eo, trầm giọng nói: “Các ngươi biết nơi này là địa phương nào không? Dám đến đây dương oai?”

“Mụ đàn bà, ta vừa nói, trong vòng ba phút lão chủng không ra gặp ta, ta hủy đi toàn bộ Diệp gia, bây giờ còn chưa đủ một phút đồng hồ, tốt nhất mụ bảo hắn nhanh lên một chút!” Trần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn Bối Như.

Ngạc nhiên nghe được Trần Phong nói, Bối Như thiếu chút nữa tức giận ngất xỉu!

Từ sau khi bà ta gia nhập Diệp gia, còn chưa từng có người dám nói chuyện với bà ta như vậy.

Mà bà ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua có người dám xưng hô Diệp lão gia tử là lão tạp chủng, huống chi trước mặt là một tiểu tử còn chưa đến ba mươi tuổi?

“Các ngươi thuộc đơn vị bộ đội nào? Đem tên của thủ trưởng các ngươi nói cho ta biết, ta muốn cho thủ trưởng các ngươi toàn bộ khai trừ các ngươi!” Chồng của Bối Như là một gã có quyền lực trong Võ Cảnh trung đoàn Giang Tô, nàng ta đối với phiên hiệu của quân đội nhiều ít có chút hiểu biết, chỉ là đám người Trần Phong ăn mặc trang phục tác chiến vừa mới chế tạo ra không lâu, không chỉ là bà ta, dù là chồng bà ta cũng nhận không ra.

Nói xong, Bối Như tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

“Còn có bốn mươi giây.” Trần Phong hoàn toàn không nhìn Bối Như kêu gào.

“Phản rồi! Thực sự là phản rồi!” Bối Như hổn hển mắng một tiếng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại di động đời mới nhất, cấp tốc gọi một dãy số: “Ai! Ông chết đi đâu rồi? Có người khi dễ đến tận nhà tổ Diệp gia chúng ta!”

Đầu kia điện thoại, chồng của Bối Như, nhị thúc của Diệp Thu, Diệp Vân Phong của Võ Cảnh trung đoàn Giang Tô đang tham gia một hội nghị trọng yếu, ngạc nhiên khi nghe vợ nói, hơi ngây ra, hạ giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”

“Tôi làm sao biết được? Có một người mang theo một đám binh sĩ hùng hổ đứng ngay trước cửa nhà tổ Diệp gia chúng ta, còn nói muốn lão gia tử trong vòng ba phút cút tới trước mặt hắn, nếu không trực tiếp hủy đi nhà tổ Diệp gia!” Bối Như giống như được thoa dầu vào miệng, thế nhưng cũng không dám dựa theo lời của Trần Phong vừa xưng hô Diệp lão gia tử mà gọi là Diệp lão tạp chủng.

Đầu kia điện thoại, Diệp Vân Phong nghe được Bối Như nói xong, thiếu chút nữa muốn ngã quỵ trong phòng họp. Hắn kiệt lực khống chế chính tình tự của mình, thế nhưng gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Nhưng mà khi hắn điều chỉnh xong tâm tình dự định nói gì đó, trong ống nghe đột nhiên truyền ra một tiếng chợt quát: “Toàn thể nghe lệnh!”

“Thỉnh chỉ thị!”

“Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, hủy đi toàn bộ nhà tổ Diệp gia cho ta! Nếu có người dám ngăn cản, trực tiếp trói lại cho ta! Nếu nửa tiếng sau ta đi vào nhìn thấy còn mảnh ngói nào còn nguyên, các ngươi chạy bộ về căn cứ cho ta!”

“Rõ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play