Cúp điện thoại, Lý Dật cẩn thận mặc quần áo xong không có lập tức quay về khu biệt thự, mà rút thuốc lá từ trong túi quần ra, châm lửa, hung hăng nuốt mây nhả khói. Hắn không quá mức khắt khe như trước, từ sau khi đi vào thế giới này, hắn mê luyến thuốc lá, thích cảm giác nicotin gây tê thần kinh, hơn nữa trong lúc tâm tình không tốt hoặc thời gian tự hỏi vấn đề cũng hút. Ngày đầu tiên đi vào trong thế giới này, Lý Dật từng làm ra quyết định sẽ báo thù cho người thanh niên “Lý Dật” kia. Lúc trước Tiêu Cường ở Cổn Thạch hội sở lấy oán trả ơn, thì Tiêu Cường đã trở thành một cái tên nằm trên danh sách tử vong của Lý Dật. Nhưng….Sau khi Tiêu Thanh Sơn cùng hắn nói chuyện thẳng thắn xong, hắn lại có một chút mê man. Sở dĩ mê man không phải vì không dám giết Tiêu Cường, mà chỉ vì Tiêu Cường là con trai của Tiêu Thanh Sơn. Mặc dù theo cách nghiêm khắc mà nói, Tiêu Thanh Sơn không tính là cha của mình, nhưng Lý Dật có thể cảm nhận được Tiêu Thanh Sơn đã đem mình trở thành con ruột mà đối xử. Kiếp trước thân làm cô nhi như hắn, sau khi biết được Tiêu Thanh Sơn chính là cha ruột của thân thể Lý Dật này, hắn vừa kinh ngạc đồng thời cũng có chút vui mừng! Tiếp đó, cảm nhận được tình thương của người cha trên mình Tiêu Thanh Sơn, cái tảng băng lạnh lùng kia cũng chậm rãi hòa tan, hắn im lặng cảm nhận Tiêu Thanh Sơn vì mình mà làm mọi thứ, hưởng thụ phần tình thương không dễ dàng có được này. Thậm chí, bởi vì chuyện này lúc trước hắn đều bỏ qua kế hoạch đi giết Tiêu Cường. Mà hiện tại, Trần Lâm nói cho hắn biết Tiêu Cường chính là kẻ gây tai nạn…. Hắn không biết nếu như mình giết chết Tiêu Cường, Tiêu Thanh Sơn sẽ đối với hắn như thế nào! Nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, nếu mình thật sự giết chết Tiêu Cường. Như vậy phần tình cảm cha con này sẽ theo đó biến mất! Hơn nữa là vĩnh viễn biến mất. Đây là kết cục hắn không muốn chứng kiến. Kiếp trước Lý Dật là một người quyết đoán, mỗi khi săn mồi chưa bao giờ do dự, nên ra tay không chút nào lưu tình, tập trung cao độ nhất kích tất phải chết. Giết? Hay không giết? Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn do dự vì giết một người. ….. Xa xa trên ban công biệt thự, Andrew Loufu đã thay một bộ váy ngủ màu trắng tinh, đứng ở trên ban công bưng ly rượu, nhìn theo bóng dáng Lý Dật ngồi trên bãi biển, thỉnh thoảng đưa thuốc lá lên miệng rít mạnh. Thì tâm tư đã bị niêm phong hai mươi năm qua thậm chí có chút dao động. Giờ phút này, nàng thực muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho cái gã nam nhân cường thế kai trở nên sa sút tinh thần như vậy. Nữ nhân thường theo cảm tính tò mò, mà cái cảm tính này từ thuở nhỏ nàng đã dùng lý trí cùng tài năng mạnh mẽ đè nén nó lại, nhưng khi dừng ở trên bóng dáng cô độc nơi xa kia, tâm tư nàng không khỏi xôn xao. Dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của Andrew Loufu, Lý Dật cầm theo quần áo của mình, chậm rãi đi hướng tới khu biệt thự. Lúc này biểu cảm trên gương mặt của hắn đã trở nên phi thường bình tĩnh, dùng nhãn lực của Andrew Loufu cũng không thể phát hiện ra cái gì. Điều này không khỏi làm cho Andrew Loufu than thầm kĩ năng giả tạo của hắn, không để buồn vui giận hờn hiện ra trên nét mặt. Người giả tạo xuất sắc như Lý Dật, cả đời nàng chỉ gặp qua có một lần duy nhất. Người đó chính là cha của nàng, chủ tịch ủy ban mafia Mỹ đương nhiệm, hắc ám vương trong thế giới ngầm! Đưa mắt nhìn theo bóng Lý Dật trở về, Andrew Loufu chậm rãi xoay người đi vào trong nhà. Trong biệt thự, một gã bảo tiêu của Andrew Loufu sớm đã đứng chờ, nơi tay cầm một phần tư liệu. “Tiểu thư, toàn bộ tư liệu của hắn đều ở trong này.” Chứng kiến Andrew Loufu vào cửa, tên bảo tiêu kia cung kính nói. Andrew Loufu lạnh lùng gật đầu: “Anh đi ra ngoài đi.” “Vâng! Tiểu thư.” Mắt thấy tên bảo tiêu đã ra ngoài, Andrew Loufu ngửa cổ uống cạn số rượu còn lại trong chén, theo sau đó nàng buông ly rượu xuống, vươn bàn tay trắng nõn ra cầm lấy bản tư liệu trên bàn, chậm rãi đọc. Thân là người kế thừa gia tộc Gambino trong tương lai, Andrew Loufu xem đã xem qua không ít văn kiện tư liệu, lại rèn luyện tốc độ đọc kinh nhân, có lẽ nên dùng tốc độ nhanh như gió để hình dung mới đúng. Nhưng hiện tại nàng lại xem rất chậm, thuộc cái loại cắn từng câu chữ, dường như sợ thiếu sót mất một từ mấu chốt nào đó. Ngắn ngủi trong tám trang giấy, ước chừng Andrew Loufu phải hết ba tiếng mới thẩm thấu xong. Sau khi xem hết toàn bộ tư liệu, nàng lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng! Nếu không phải đối với năng lực làm việc của thủ hạ mười phần tin tưởng, Andrew Loufu tuyệt đối sẽ không tin những gì trong phần tư liệu này là chân thực. Bởi vì ở trong bản tư liệu, những chuyện liên quan đến Lý Dật hai mươi năm qua chỉ có một tờ, mà hơn phân nửa số trang còn lại đều ghi chép chuyện tình hắn ở trong phúc lợi viện, chú trọng giảng giải quan hệ cùng với Hạ Vũ Đình. Đến trang số bảy thì ghi chép những chuyện tình phát sinh của Lý Dật ở trong khoảng thời gian này. Trước sau tương phản quá nhiều làm cho Andrew Loufu trợn mắt há mồm ngạc nhiên, nàng vô pháp tin tưởng một người ở trong một khoảng thời gian lại có nhiều biến hóa lớn đến như thế! Tại nàng xem ra, coi như hai mươi mấy năm qua Lý Dật giả trư ăn thịt cọp, cũng sẽ không giả tạo đến cái loại tình trạng này được. Bởi vì căn cứ theo bản tư liệu mà phân tích, Lý Dật hai mươi mấy năm trước cùng Lý Dật hiện tại thuần túy là hai dạng người. Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, một con người từng nhát gan yếu nhược bỗng nhiên trở nên cường hãn như thế! Đây chẳng lẽ là do Tiêu Thanh Sơn bố cục? Andrew Loufu ở trong lòng ám hỏi mình, nhưng rất nhanh đã loại bỏ cái khả năng này. Bởi theo trong tư liệu ghi chép, sau hôm Lý Dật đánh trọng thương Ngô Vũ, Tiêu Thanh Sơn đã tự mình phái người đi bắt Lý Dật. Nguyên nhân chẳng qua cũng chỉ vì sợ hắn bỏ trốn khỏi Thượng Hải. Sau đó lại càng chiếu cố đối với Lý Dật, thậm chí vì Lý Dật tự mình ra mặt giáo huấn tâm phúc đắc lực nhất của đại ca Nhân Tự Đầu trong Mãnh Hổ bang. Trong đầu thoáng hiện lên những phân tích này, Andrew Loufu hơi ngửa thân mình ra phía sau, nhẹ nhàng xoa nắn huyệt thái dương. Dùng phương thức này để thả lỏng tâm tình…. Ngay khi Andrew Loufu phá lệ tổn hao tế bào não vì một nam nhân xa lạ, đồng thời ở trong căn biệt thự Tô Bắc Diệp Gia… Đại thiếu gia Diệp Thu cung kính đứng ở trong đại sảnh biệt thự, trong đại sảnh có một gã thanh niên diện mạo anh tuấn đang ngồi đó, lúc này sắc mặt của người thanh niên hết sức âm trầm. Trầm mặc vài giây đồng hồ, người thanh niên chậm rãi đung đưa ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu hỏi: “Sự tình an bài được đến đâu rồi?” “Ngô thiếu xin an tâm, tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi! Trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ đem đầu của tiểu tử đó mang đến tặng cho anh!” Diệp Thu khom lưng cung kính nói. Được Diệp Thu gọi là Ngô thiếu không phải ai khác, chính là tên Ngô Vũ lần trước đã bị Lý Dật hạ nhục. Mặc dù Tiêu Thanh Sơn dùng thủ đoạn mạnh mẽ bưng bít lại chuyện tình lần trước, nhưng trong lòng Ngô Vũ vẫn còn nghẹn một bụng hỏa khí, hơn nữa nghĩ đến ngày đó người của Trần gia còn dõi theo mình, hắn hận không thể lập tức đem Lý Dật băm thây vạn đoạn! Xuất thân từ đại gia tộc, từ thuở nhỏ hắn ở trong kinh thành rộng lớn, người có thể đứng trước hắn đếm không quá mười đầu ngón tay. Nếu không, hắn cũng không có đảm lượng cùng dũng khí mà đến Trần gia cầu hôn. Tiêu Thanh Sơn chiếm cứ Thượng Hải đã lâu, thực lực trong tay không phải nhỏ, cường long như hắn không áp được địa đầu xà, nhưng chỉ một tên Lý Dật nhỏ nhoi, hắn còn chưa thèm để vào trong tầm mắt. “Chuyện lần này làm tốt, tôi sẽ giới thiệu cậu cho Thái Tử.” Ngô Vũ vẻ mặt ngạo khí nói. Diệp Thu nghe được hai chữ Thái Tử thì thân mình không khỏi hung hăng run lên! Thân là đệ tử đời thứ bốn của Hồng gia, hắn đối với đại danh của Thái Tử cũng như sấm nổ bên tai, mặc dù hắn đã nghe nói Tiêu Thanh Sơn vì Lý Dật mà đối phó lại Kiều Thất Chỉ, nhưng hắn vẫn một lòng lựa chọn hợp tác cùng Ngô Vũ. Nguyên nhân chỉ có một, hắn muốn được làm việc dưới trướng của Thái Tử. “Đa tạ Ngô thiếu.” Diệp Thu hơi kích động nói. Ngô Vũ cũng lạnh lùng cười nói: “Không cần phải cảm tạ vội vàng, chờ sau khi sự tình giải quyết ổn thỏa thì tiếp tục cảm tạ tôi cũng không muộn. Ngoài ra, tôi nói cho cậu biết, tiểu tử đó thân thủ không tệ, cậu đừng xem nhẹ.” “Ngô thiếu xin an tâm, tôi đã cẩn thận chuẩn bị chu đáo.” Biểu tình của Diệp Thu mười phần tự tin. Chứng kiến khuôn mặt kia của Diệp Thu, Ngô Vũ nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Nhớ kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” |