“Tin tưởng trong lòng cậu đã có đáp án.” Trịnh Thiết Quân tiếp tục nói: “Tiểu tử Dũng Cương trọng nghĩa như vậy, mà cậu lại là huynh đệ mà hắn cực kỳ coi trọng, muốn hắn đi giết cậu, so với để hắn tự sát còn khó hơn!”
“Mà đại ca chính vì coi trọng nghĩa khí của Dũng Cương, cho nên mới để Dũng Cương đi bắt cậu! Bởi vì đại ca đoán được Dũng Cương sẽ để cho cậu chạy!”
Trịnh Thiết Quân liên tục nói làm sắc mặt Lý Dật trở nên cực kỳ khó coi, sự thống khổ trong đôi mắt khó thể che giấu, bất quá hắn vẫn tuyển chọn không tin: “Nếu hắn không muốn giết tôi, vì sao còn phải phái người đi? Lẽ nào hắn không thể gọi điện thoại cho tôi biết sao? Tôi biết, quan hệ giữa hắn và Ðái Hồ không tốt, Ðái Hồ không hạ thủ được với hắn, là vì tìm không được lý do. Hắn sợ nếu như hắn ra mặt bảo vệ tôi, Ðái Hồ sẽ vì chuyện này mà hạ thủ đối với hắn! Thế nhưng, tôi căn bản không có nghĩ qua muốn hắn đứng ra bảo vệ tôi a! Căn bản không có nghĩ qua a! Nếu như không phải hắn phái người giết tôi, tôi sẽ hận hắn sao?”
Nhìn vẻ mặt kích động của Lý Dật, sắc mặt Trịnh Thiết Quân rốt cục thay đổi, trở nên có chút phức tạp.
Sau đó, hắn nặng nề thở dài một hơi:" Ý trời! Tất cả đều là ý trời! Lý Dật, đại ca sở dĩ không thông báo cho cậu chạy trốn, ngược lại còn phái Dũng Cương đi bắt cậu, hắn chỉ là bất đắc dĩ!"
“Ngày đó, khi sự tình phát sinh, Ðái Hồ đang ở trong biệt thự của đại ca. Vừa Xong tin tức kia, Ðái Hồ nổi giận, tại chỗ nói với đại ca, nếu không giết ngươi, hắn sẽ cho máu nhuộm Bến Thượng Hải! Ở dưới tình hình này, đại ca căn bản không thể gọi điện thoại thông báo cho cậu! Khi Huỳnh Huỳnh gọi điện thoại tới, hắn mặc dù ngàn lần vạn lần muốn nói cho cậu chạy trốn, thế nhưng hắn không dám nói!”
Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Thiết Quân bỗng nhiên mềm Xuống tới: “Ðại ca không nghĩ sẽ giết cậu, đồng dạng, ta cũng thừa nhận, đại ca cũng không có nghĩ sẽ ra mặt bảo vệ cho cậu. Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không dám! Ðái Nhạc là cháu nội được Ðái Hồ coi trọng, Ðái Hồ thậm chí không tiếc muốn để Ðái Nhạc làm người thừa kế! Ðại ca nếu tuyển chọn ra mặt bảo hộ cậu, như vậy đại ca và Ðái Hồ sẽ triệt để quyết liệt, Xung đột vũ trang! Đến lúc đó, người chết sẽ không chỉ là một mình cậu! Mà là rất nhiều người! Bởi vì cậu sẽ liên lụy rất nhiều người phải chết! Hơn nữa đại ca cũng sẽ mất đi tất cả thuộc về mình! Mọi người đều luôn ích kỷ, đại ca tuy rằng thương cậu, sủng ái cậu, thế nhưng hắn không thể vì một mình cậu mà mất đi tất cả!”
“Quyết định như vậy, đại ca làm không được, đồng dạng nếu chỉ vì như vậy, cậu cũng sẽ không trách hắn, đúng không?” Trịnh Thiết Quân nói Xong lời cuối cùng, chỉ phải cảm thán số phận trêu cợt người.
“Tiểu Dật, dù con hoài nghi lời ta nói, thế nhưng ta muốn nói cho con, con là con ta, đời này dù ta mất hết vật sở hữu, cũng sẽ không cho con bị ủy khuất!”
Chẳng hiểu vì sao, giờ khắc này, bên tai Lý Dật lại quanh quẫn lời hứa của Tiêu Thanh Sơn đối với hắn.
Chỉ là lúc này đây, hắn không tiếp tục kích động, mà là vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn đã bình tĩnh trở lại.
“Sau khi cậu chạy ra Thượng Hải, đại ca rất muốn giải thích cho cậu tất cả, thế nhưng không cách nào liên hệ được cậu, thẳng cho đến khi cậu tới Hong Kong, giết chết Tiêu Cường.” Nói đến đây, Trịnh Thiết Quân cũng nhịn không được buồn bã rơi lỆ.
Con ruột của mình tàn sát lẫn nhau!
Mình còn bị con trai Xem là cừu nhân lớn nhất trên đời!
Đây là một sư bi ai ra sao?
Đây lại là một sự thống khổ thế nào?
Trịnh Thiết Quân không thể tưởng tượng, thế nhưng hắn biết rõ, một năm qua là đoạn thời gian thống khổ nhất đời này của Tiêu Thanh Sơn.
Lý Dật tựa hồ triệt đề trầm mặc, chỉ một mình lẳng lặng hút thuốc lá.
“Lý Dật, ta hiện tại nói tất cả cho cậu, cũng không phải muốn làm cho cậu hối hận. Chuyện này nói đến cùng, cũng không phải lỗi do cậu. Lúc đó, nằm ở loại tình huống này, cậu sẽ nghĩ như vậy, dù là ta cũng thế, đây là chuyện trong tình lý mà thôi. Hiểu lầm tuy có, thế nhưng hiểu lầm cũng không cần thiết bài trừ. Hành động của cậu cũng không hề có lỗi!” Trịnh Thiết Quân trầm giọng nói: “Bất quá ta mong muốn cậu hiểu được, tuy rằng đại ca không vì cậu buông tha tất cả, thế nhưng hắn cũng không có làm sai chuyện gì!”
“Nguyên bản, cậu chạy trốn tới nước Mỹ, hỗn được thật phong cảnh vui vẻ, ta từng nổ lực khuyên đại ca, để hắn tìm cậu hảo hảo nói chuyện, tiêu trừ hiểu lầm. Thế nhưng đại ca cự tuyệt lời kiến nghị của ta! Hắn nói, hiểu lầm giữa cậu và hắn không có khả năng tiêu trừ! Từ lúc cậu giết chết Tiêu Cường, hiểu lầm giữa các người đã không còn khả năng tiêu trừ được nữa, trừ phi có một người chết đi.” Trịnh Thiết Quân nói đến đây, cũng châm một điếu thuốc lá, hắn cần lợi dụng nicotin gây tê trái tim kích động của chính mình.
Mặc dù không hề mở miệng, thế nhưng Lý Dật không thể không thừa nhận Trịnh Thiết Quân nói không sai, ngay từ đầu không giải thích, tạo thành hiểu lầm, về sau muốn giải thích sự hiểu lầm, đó là chuyện không có khả năng.
Đã trải qua kinh lịch như vậy, Lý Dật tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng lời giải thích của Tiêu Thanh Sơn.
Mà Lý Dật giết chết Tiêu Cường, Tiêu Thanh Sơn cũng đã không còn khả năng giải thích được nữa.
Chính mình làm sai rồi sao?
Trong lòng Lý Dật thầm hỏi chính mình.
“Hao sát!”
Một đạo thiểm điện hiện lên, trong đại sãnh bỗng nhiên một mãnh sáng sủa, tia sáng chiếu vào trên mặt Lý Dật, làm Trịnh Thiết Quân rõ ràng nhìn thấy, trên mặt Lý Dật tràn ngập vẻ mờ mịt.
“Lý Dật, cậu cũng không cần khổ sở, lại càng không cần tự trách. Chính câu nói kia, cậu cũng không làm sai chuyện gì!” Trịnh Thiết Quân phun ra ngụm khói, cảm thán nói: “Mà đại ca tuyển chọn kết cục nầy, cũng do hắn suy nghĩ rất kỹ. Cùng lúc hắn không muốn chân chính cùng cậu là địch, Xung đột vũ trang! Cùng lúc, hắn không muốn vì hiểu lầm ngày trước mà liên lụy đến người bên cạnh hắn!”
Lý Dật thở mạnh một hơi, ngẩng đầu, dừng trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Thanh Sơn, lâm vào trầm mặc.
Chẳng qua bao lâu, khi Trịnh Thiết Quân dự định đưa thi thể Tiêu Thanh Sơn rời đi, điện thoại của hắn bỗng reo lên.
Trịnh Thiết Quân cau mày, vốn định trực tiếp tắt máy, nhưng nhìn thấy dãy số điện thoại quen thuộc.
Dãy số nầy nhất thời làm con ngươi hắn phóng lớn!
Hắn hầu như lập tức chuyển điện thoại, điện thoại chuyển được, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm trầm thấp: “Trịnh Thiết Quân, tôi biết ông đang ở Hong Kong, ngay bên cạnh tên tạp chủng kia!”
Mỹ Nữ Xà, Gia Cát Minh Nguyệt.
Nghe được thanh âm tràn ngập oán khí của Gia Cát Minh Nguyệt, Trịnh Thiết Quân thở dài nói: “Minh Nguyệt, sao cô phải khổ vậy chứ?”
“Ha ha ha!” Đầu kia điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, cười đến dị thường âm trầm: “Trịnh Thiết Quân, đây cũng không giống ông a!”
“Minh Nguyệt, quá khứ cứ để cho nó trở thành quá khứ đi.” Trịnh Thiết Quân nhẹ giọng nói.
“Để thành quá khứ?” Gia Cát Minh Nguyệt yếu ớt hỏi ngược lại, sau đó giọng nói bỗng biến đổi, lạnh lùng nói: “Tôi làm không được! Trịnh Thiết Quân, ông nói cho tạp chủng kia, tôi ở tại Vân Sơn chờ hắn, bảo hắn một mình đến gặp tôi trước khi trời sáng! Nếu trước hừng đông ngày mai hắn không đến, tôi sẽ cho Tiêu Huỳnh Huỳnh Xuống dưới bồi Tiêu Thanh Sơn!”
Nói Xong lời cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn lâm vào trong điên cuồng.
“Minh Nguyệt, cô không nên Xằng bậy!” Trịnh Thiết Quân bị chấn kinh, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, hắn bỗng nhiên từ sô pha bắn lên, thất thanh quát.
Không có trả lời, Gia Cát Minh Nguyệt đã cắt đứt điện thoại, ống nghe chỉ còn truyền đến tiếng tút tút.
Trên Vân Sơn.
Chiếc Xe của Gia Cát Minh Nguyệt đỗ bên cạnh vách núi, trong Xe, Tiêu Huỳnh Huỳnh bị trói trên Xe, miệng bị bịt kín.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ném điện thoại Xuống vách núi.
Trong Xe, nghe được câu nói không thể tưởng tượng nổi của Gia Cát Minh Nguyệt, Tiêu Huỳnh Huỳnh muốn nói gì đó, thế nhưng miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, chỉ là trong con người lóe ra ánh mắt sợ hãi.
“Huỳnh Huỳnh, ngủ đi, ngủ rồi điều gì cũng không biệt nữa.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói một câu, sau đó vươn bàn tay Xanh Xao, nhẹ nhàng chém một chút vào gáy Tiêu Huỳnh Huỳnh, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhất thời hôn mê bất tỉnh.
"ba"
Làm Xong tất cả, Gia Cát Minh Nguyệt cầm lấy gói thuốc lá trong Xe, rút một điếu, châm lửa, nhẹ nhàng hút.
Ánh trăng như nước, Xuyên thấu qua kính Xe chiếu vào bên trong.
Đôi môi của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đỏ tươi, loại tiên diễm đẹp đẽ nhất!
Đó là đôi môi đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào phải điên cuồng.
Chỉ là giờ khắc nầy, phối hợp với biểu tình băng lãnh của nàng, loại mê hoặc cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng thật ra lại làm cho người ta có loại cảm giác quỷ dị. Nàng vừa hút thuốc, vừa vuốt cây súng lục màu hồng, dùng thanh âm chỉ có chính nàng mới nghe được: “Thanh Sơn, ông có yêu tôi không?”
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay bụi cỏ nơi vách núi, trên không trung vang lên tiếng “sàn sạt”, thanh âm kia phảng phất như trả lời Gia Cát MinhNguyệt: không có.
Nước mắt nhẹ nhàng rơi Xuống trên gương mặt mê người!
Sau đó nàng vô lực nhắm mắt lại. Chỉ khi mở mật, trong con ngươi đã không còn bi thương.
có chăng chỉ là nổi hận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT