Đang khi nói chuyện, một con dao sắc nhọn xuất hiện trong tay Lý Dật, khoát lên trên cổ Tiêu Cường, nhẹ nhàng huy lên, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ con dao.
Cử động của Lý Dật làm cho gương mặt đại hán ngoài cửa biến đổi lớn, mà hai chân Tiêu Cường cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệch lên mặt đất. Tiêu Cường luận thủ đoạn hay trí mưu đều mạnh hơn người thường, thế nhưng hắn rất sợ chết, nhất là thời khắc cận kề tử vong, sự sợ hãi cái chết làm trong lòng hắn đã đại loạn.
“Người núp phía sau, không nên uổng phí tâm tư nữa.” Lý Dật dùng con dao gắt gao kề sát cổ họng Tiêu Cường, lạnh lùng nói: “Dù các ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể trước khi các ngươi kịp nổ súng cắt đứt cổ họng Tiêu Cường, không tin các ngươi thử xem!”
“Đừng nổ súng!” Nếu như nói trước đó Tiêu Cường còn lưu lại được một tia lý trí, như vậy giờ này khắc này Tiêu Cường hoàn toàn mất đi lý trí, trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi, lúc nói thậm chí hai chân đều run rẩy như bị bệnh sốt rét.
Nghe được Tiêu Cường nói, nguyên mấy tên đại hán núp phía sau Lý Dật đều đi ra, bất quá cũng giống như những người khác, đều dùng súng nhắm ngay Lý Dật.
“Ta đếm ba tiếng, mọi người ném súng xuống mặt cỏ, nếu có người không làm theo lời ta nói, như vậy…” Lý Dật vừa nói vừa gia tăng sức mạnh trong tay, máu tươi càng đậm thêm một tầng nhiễm đỏ con dao, dưới ánh mặt trời có vẻ vô cùng chói mắt.
Những đại hán kia vốn đang có chút do dự, thế nhưng lúc này Tiêu Cường đã hoàn toàn bị làm choáng váng, nhận thấy được chỗ cổ họng truyền đến đau đớn, nhất thời hô to một tiếng: “Làm theo lời hắn, ném súng xuống!”
Mệnh lệnh của Tiêu Cường vừa ra, những đại hán cũng không còn bất luận do dự gì, không hẹn mà cùng ném súng xuống mặt cỏ.
Thấy những đại hán đã ném súng xuống, Lý Dật dùng con dao kề sát cổ Tiêu Cường, bước nhanh ra ngoài cửa biệt thự.
Những đại hán thấy cử động của Lý Dật, cả đám giống như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng Lý Dật bắt cóc Tiêu Cường chẳng khác nào bóp chết tử huyệt của bọn họ, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Dật đi tới chiếc xe đậu ngoài cửa biệt thự, cấp tốc giật lại cửa xe, sau đó tay phải chém xuống cổ Tiêu Cường, Tiêu Cường nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Lý Dật nhét Tiêu Cường vào trong xe, ngồi vào vị trí lái xe, nhanh chóng khởi động máy.
Chiếc xe phát sinh một tiếng rít gào, giống như dã thú vừa phát cuồng, trực tiếp liền xông ra ngoài.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, Lý Dật rõ ràng nhìn thấy những đại hán đều nhặt súng dưới mặt cỏ, lên xe đuổi theo.
Khóe miệng Lý Dật lộ ra một tia cười nhạt, đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe bỗng nhiên run lên, tốc độ nhất thời nhanh hơn vài phần.
Mắt thấy bị Lý Dật bỏ rơi thật xa, một gã thủ hạ Tiêu Cường kiến nghị nói: “Hắc ca, tài lái xe của tên tạp chủng Lý Dật rất cao, chúng ta phải để Lăng Vĩnh Binh ra tay tương trợ.”
Tên đại hán đầu lĩnh đi theo Tiêu Cường nhiều năm, đối với Tiêu Cường thập phần trung tâm, lúc này nghe được kiến nghị của thủ hạ, cũng biết chuyện tới hôm nay làm như vậy là biện pháp tốt nhất, vì vậy lập tức lấy ra điện thoại trong túi quần gọi cho Lăng Vĩnh Binh, đợi sau khi điện thoại chuyển được, cấp tốc nói: “Lăng tiên sinh, tôi là Hắc Tử, Cường ca bị Lý Dật bắt cóc, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông!”
Đầu kia điện thoại, Lăng Vĩnh Binh nghe được Hắc Tử hồi báo, biến sắc: “ Cái gì? Cậu nói Tiêu Cường bị Lý Dật bắt cóc?”
“Đúng vậy, Lăng tiên sinh, hắn đang lái xe của Cường ca, đang từ nơi ở của Mộ Dung tiểu thư chạy về hướng thành thị!” Hắc Tử trầm giọng đáp.
Nghe Hắc Tử vừa nói như thế, chân mày Lăng Vĩnh Binh hơi nhăn lại, tựa hồ đoán được cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Ta để cảnh sát đứng ra bắt hắn.”
Dứt lời, Lăng Vĩnh Binh không đợi Hắc Tử đáp lời trực tiếp cắt đứt điện thoại.
“Mẹ nó, Lăng Vĩnh Binh làm cái quỷ gì, không ngờ cho cảnh sát đứng ra, đây không phải làm xấu mặt người Mãnh Hổ Bang chúng ta sao?” Hắc Tử nghe được trong điện thoại truyền ra thanh âm “đô đô”, hùng hùng hổ hổ nói.
Hắn không biết chính là, Lăng Vĩnh Binh làm như vậy là do sợ làm cho Mộ Dung Tuyết phản cảm, đối với Lăng Vĩnh Binh mà nói, Mộ Dung Tuyết là một cây tiền hàng thật giá thật, nếu mất đi sự tín nhiệm của Mộ Dung Tuyết, như vậy thu nhập của hắn sẽ giảm xuống rất lớn.
Đối với tất cả chuyện này, Lý Dật cũng không rõ ràng, sau khi phóng xe với tốc độ nhanh, hắn rất nhanh đã giật lại cự ly với mấy tên đại hán.
Ngày hôm qua khi Lý Dật theo Mộ Dung Tuyết đi tới nơi này, đã ghi tạc địa hình chu vi vào trong đầu, có thể nói chung quanh có mấy con đường, thậm chí có bao nhiêu tòa biệt thự, Lý Dật đều thập phần rõ ràng.
Vài phút sau, Lý Dật triệt để bỏ rơi mấy tên đại hán phía sau.
Khi xe đi tới một ngã rẽ, Lý Dật đột nhiên giảm tốc độ xe, mạnh mẽ đảo tay lái, chiếc xe nhất thời nhẹ nhàng lách ra ngoài, ở trên đường cái lưu lại một dấu lốp xe thật rõ ràng, sau đó lần thứ hai gia tốc lao ra.
Một trận âm thanh rất nhỏ vang lên trong xe, Lý Dật cho xe vượt qua một chiếc xe Audi A6 màu đen, đồng thời lấy ra điện thoại trong túi.
“Lý tiên sinh, ngài ở nơi nào? Khoảng một tiếng rưỡi nữa sẽ bay.” Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Tần Huy, điện thoại của Lý Dật do Tần Huy đưa cho, bên trong chỉ hiện mỗi dãy số của Tần Huy.
Tần Huy vừa nói xong, phía trước xuất hiện hơn mười xe cảnh sát, ánh đèn báo hiệu của xe cảnh sát lóe ra ánh sáng chói mắt, tiếng còi cảnh sát vang lên vô cùng chói tai.
Nhìn những chiếc xe cảnh sát gào thét chạy qua, biểu tình Lý Dật thập phần bình tĩnh, không vội không nhanh nói với Tần Huy: “Bây giờ tôi còn đang xử lý một việc, một giờ sau tôi đến sân bay tìm ông.”
Tuy rằng không biết Lý Dật phải xử lý chuyện gì, thế nhưng Tần Huy không hỏi nhiều, mà chỉ “Ân” một tiếng, sau đó trực tiếp cắt điện thoại.
Xe cảnh sát cách xe của Lý Dật càng ngày càng gần, hơn nữa vẫn bảo trì tốc độ cao, cũng không có vết tích muốn giảm tốc độ.
Hiển nhiên, những xe cảnh sát này đều chạy tới biệt thự của Mộ Dung Tuyết, dù sao là do Mộ Dung Tuyết tự mình gọi điện báo cảnh sát.
Với thân phận hiện tại của Mộ Dung Tuyết, nếu như xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cảnh sát Hong Kong sẽ khó thoát trách nhiệm, cho nên cảnh sát xuất động hơn mười xe, lại đi tới mười mấy tên cảnh sát.
Hơn mười xe cảnh sát gặp thoáng qua xe Lý Dật, gào thét hướng biệt thự Mộ Dung Tuyết chạy tới.
Trong xe, Tiêu Cường giống như con lợn chết ngồi ngay vị trí bên cạnh lái xe, trên mặt vẫn lộ biểu tình vô cùng kinh khủng.
Lý Dật suy nghĩ một chút, một tay lái xe một tay nhanh chóng lục lọi trên người Tiêu Cường, lập tức lấy ra điện thoại của hắn.
Cầm lấy điện thoại, Lý Dật đang chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Thanh Sơn “báo tin vui”, lại nhạy cảm phát hiện, những chiếc xe cảnh sát khi nãy đã quay trở lại.
Phát hiện điểm này, vùng chân mày của Lý Dật hơi nhăn lại, lập tức hiểu được điều gì, lập tức buông điện thoại, lần thứ hai đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt siêu việt những chiếc xe phía trước, tiêu thất trong dòng xe cộ.
Sau đó giai điệu quen thuộc của Cứu Thục vang lên trong xe, màn hình điện thoại Tiêu Cường chợt lóe chợt lóe.
Lý Dật cầm lấy điện thoại vừa nhìn, trên màn hình biểu hiện một dãy số xa lạ, suy nghĩ một chút, vẫn bấm máy.
“Tôi là cảnh vụ xử trưởng Hong Kong Trần Bính Long, anh đã không còn đường chạy thoát, lập tức dừng xe đầu hàng!” Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra một giọng đàn ông, trong giọng nói mang theo cỗ vị đạo uy hiếp.
Lý Dật cũng không lập tức gác điện thoại, mà là cười nói: “Nếu như tôi đoán không sai là Lăng Vĩnh Binh gọi điện cho các ông, đúng không?”
“Tiểu tử, anh nghe, mấy trăm cảnh sát từ bốn phương tám hướng vây quanh anh, anh trốn không thoát đâu, tôi khuyên anh nên tuyển chọn đầu hàng!” Trần Bính Long không đáp câu hỏi.
Lý Dật cười chẳng đáng: “Chỉ bằng đám phế vật các ông?”
Dứt lời, Lý Dật mở cửa xe, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Ven đường, một tên ăn mày vốn đang ăn mì ăn liền, ngạc nhiên thấy một vật thể màu đen bay tới, vô ý thức né tránh.
“Ba!”
Điện thoại rơi trên mặt đất phát sinh âm thanh giòn vang, nhất thời bị vỡ thành hai nửa!
“Con mẹ mày, mày dám khinh tao a!” Tên ăn mày nhìn thấy điện thoại bị vỡ thành hai, hổn hển mắng. Đối với hắn mà nói, nếu như điện thoại không vỡ, thế nào cũng có thể bán được mấy ngàn đô la Hong Kong, đủ hắn xài thật lâu.
Mặc dù đã bị cảnh sát vây quanh, thế nhưng trên mặt Lý Dật không tìm được một chút biểu tình kinh khủng nào, mà bình tĩnh cho xe quẹo vào một con đường chật hẹp, con đường chỉ đi qua được hai chiếc xe song song.
Ngay khi Lý Dật tiến vào con đường chật hẹp, hai xe cảnh sát tiến vào từ một con đường khác, đồng thời lái xe chặn ngang lối đi của Lý Dật.
Lý Dật hơi nheo mắt lại, rồi đột nhiên đạp mạnh chân ga, hướng xe cảnh sát đối diện phóng đi!
“Mẹ nó, hắn là người điên!” Một gã tuần cảnh vốn định cầm loa kêu gọi Lý Dật dừng xe, ngạc nhiên nhìn thấy cử động điên cuồng của Lý Dật, vô ý thức vặn mạnh tay lái, nỗ lực né tránh.
Nhưng con đường quá chật hẹp, hắn căn bản không có chỗ để trốn.
“Phanh!”
Chiếc xe của Lý Dật giống như một con quái thú bằng sắt thép hung hăng đâm mạnh vào xe cảnh sát, lực đánh cường đại khiến cho xe cảnh sát trực tiếp bị hất tung lên.
Xe của Đức luôn luôn nổi danh rắn chắc, điểm này cũng không khoa trương, Lý Dật lái xe đánh bay xe cảnh sát, thân xe cơ bản đã bị tổn hại, nhưng cũng có thể tiếp tục di chuyển.
Mà xe cảnh sát ở không trung lướt qua một đường vòng cung mỹ lệ, trong tiếng kêu sợ hãi của dân chúng chung quanh, đánh vào một mặt tiền cửa hàng bằng kính, trong nháy mắt làm cho mặt tiền cửa hàng bị đánh nát bấy.
Chiếc xe tuần cảnh còn lại đã bị hoảng sợ đến trợn mắt há hốc, vô ý thức cho xe dừng lại, mắt thấy bóng lưng cuồng vọng của chiếc xe Đức, hung hăng nuốt nước bọt, mới xuất ra vô tuyến điện hồi báo: “Báo cáo sếp, đạo tặc…”
Lý Dật lái xe rời khỏi con đường chật hẹp, thoải mái quẹo vào một con đường, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, rõ ràng nhìn thấy mấy xe cảnh sát đang cấp tốc lao tới.
Ánh mắt Lý Dật cấp tốc quét một vòng hai bên đường, cho xe lái thêm mấy trăm thước, rồi đột nhiên quẹo vào, nỗ lực giảm tốc độ xe, đụng gãy cây cột ngăn đường, sau đó lại hướng vào một hầm ngầm dùng làm bãi đỗ xe của tòa lầu tên là Dương Quang chạy tới.
Ngay lối vào của hầm ngầm, hai gã bảo an đang đứng tán gẫu, ngạc nhiên nhìn thấy một chiếc xe bị tổn hại chạy tới, lập tức hạ rào cản, làm ra một thủ thế yêu cầu dừng xe.
Nhìn cử động của tên bảo an, Lý Dật căn bản không có ý tứ dừng xe, mà lần thứ hai đạp mạnh chân ga, bay thẳng vọt tới rào cản phía trước!
“Phanh!”
Lực đánh vào cường đại của xe trực tiếp làm rào cản vỡ thành hai đoạn, hai gã bảo an kêu lên sợ hãi trốn sang một bên, sắc mặt một mảnh tái nhợt.
Đây là một bãi đỗ xe lớn phi thường, diện tích đại khái cỡ một sân bóng lớn, trong bãi đỗ đầy loại xe có rèm che.
Lý Dật cho xe chạy đến một vị trí bí mật, sau đó không nhanh không chậm lục tìm ra một cây súng trên người Tiêu Cường, vặn ống hãm thanh, nhắm ngay máy giám thị phía trên, quả đoán bóp cò súng.
“Sưu!”
Một thanh âm trầm muộn qua đi, máy giám thị gần Lý Dật nhất liền bị bắn nát bấy.
Lý Dật thu hồi súng, nắm lấy tóc Tiêu Cường, phảng phất giống như xách một con gà con lôi Tiêu Cường ra khỏi xe, đi nhanh về phía trước.
Trước khi Lý Dật cho xe dừng lại đã quan sát hoàn cảnh chung quanh, chung quanh cũng không có người, thập phần an tĩnh, lúc hắn bước đi tiếng chân cũng áp đến thấp nhất, không phát sinh bất luận thanh âm gì.
Hơn mười giây sau, Lý Dật xuyên thấu qua một lớp kính xe mơ hồ thấy bên trong có hai bóng dáng đang nhúc nhích.
Vì thế Lý Dật mang theo Tiêu Cường, gương mặt không chút biểu tình đi qua, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe.
Bên trong xe, một nữ nhân đang phơi trần bộ ngực, đang ngồi trên người một nam nhân dùng sức vặn vẹo thân thể, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, ngạc nhiên nghe được thanh âm gõ cửa của Lý Dật, vô ý thức nhìn thoáng qua bên ngoài.
Vừa nhìn, con ngươi của nàng bỗng nhiên phóng lớn, hai tay vô ý thức ôm bầu ngực ngã sang bên.
Mà nam nhân trong xe đầu tiên là cả kinh, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lý Dật mắng gì đó, ý tứ bảo Lý Dật có bao xa thì cút bao xa.
Lý Dật mỉm cười, làm ra thủ thế mở cửa.
Nam nhân trong xe tựa hồ thân phận không thấp, thường ngày đã quen kiêu ngạo, thấy thủ thế của Lý Dật, vẻ mặt phẫn nộ giật lại cửa xe, mắng: “Tiểu tử, cút xa một chút cho lão tử…”
Lý Dật buông tay phải đang nắm Tiêu Cường ra, một tay nhấc nam nhân trong xe lên. Nam nhân vốn đang chìm đắm trong việc làm tình, bị Lý Dật đột nhiên cắt đứt, cây thương dưới thân đã mềm nhũn, lúc này thấy cử động của Lý Dật, vô ý thức muốn giãy dụa, thế nhưng không đợi hắn giãy ra, một bàn tay đã chém vào gáy hắn, trực tiếp làm hắn hôn mê bất tỉnh.
Nữ nhân trong xe vừa nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt trợn ngược cũng hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, xa xa truyền đến thanh âm xe chạy, hiển nhiên, xe cảnh sát đã tới.
Lý Dật cũng không chút hoang mang túm hai người trong xe ra, ném sang một bên, sau đó nhét Tiêu Cường vào trong xe, thành thạo khởi động máy, hướng cửa hông chạy tới.
Lý Dật không chạm vào tay lái, mà điều chỉnh tốt phương hướng, sau đó đạp chân ga cho xe đi tới. Song song, hắn vươn tay trái kéo xuống mái tóc dài và râu mép, vừa dùng tay phải cầm lấy súng lục, hướng máy giám thị phía trước nổ súng, một đường xóa sạch hai máy giám thị. Làm xong tất cả, Lý Dật cầm lấy kính râm trên xe đeo lên, hình tượng cả người lại lần nữa biến đổi.
Bảo an cửa hông đã nhận được sự thông tri của hai gã bảo an ngoài bãi trước, lúc này đã phong tỏa đường vào bãi đỗ xe.
Bất quá khi bọn hắn nhìn thấy chiếc Lincoln quen thuộc thì tự nhiên liền cho đi.
Bởi vì, bọn họ đều nhận được chủ nhân của chiếc Lincoln, có thể nói, chỉ một câu nói của chủ nhân chiếc Lincoln này, là bọn họ phải cuốn gói cút đi.
Thấy cử động của bảo an, Lý Dật chợt cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời cũng không dừng xe, mà trực tiếp lái xe ra ngoài.
Cho xe chạy ra đường chính, Lý Dật rõ ràng nhìn thấy hơn mười chiếc xe cảnh sát hướng cửa hông bãi đỗ xe chạy đi.
Hiển nhiên, đám cảnh sát dự định ngăn chặn mấy lối vào bãi đỗ xe, làm Lý Dật có chắp cánh cũng khó bay.
Hơn mười phút sau, Lý Dật lại đi tới một bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà lớn.
So sánh với bãi đỗ xe trước đó, bãi đỗ xe này còn lớn hơn một chút, xe đỗ bên trong cũng càng nhiều hơn, liên tục có xe rèm che ra vào.
Lý Dật sắc mặt bình tĩnh cho xe dừng tại một góc chết của bãi, sau đó cầm lấy điện thoại di động trên vị trí bên cạnh tài xế. Đây là một loại điện thoại đời mới, còn chưa đưa ra thị trường, chỉ có thể mua được qua con đường đặc thù, thuộc về chủ nhân của chiếc Lincoln.
Bởi Lý Dật cho xe dừng ở góc chết, trong góc cũng không có máy giám thị, Lý Dật rất thả lỏng bước xuống xe, giật cửa sau, dùng nịt ngực của nữ nhân kia cột hai tay Tiêu Cường vào chỗ ngồi.
Làm xong tất cả, Lý Dật ngồi vào bên cạnh Tiêu Cường, nắm tóc Tiêu Cường bỗng nhiên đập mạnh xuống trước mặt.
Chỉ nghe một tiếng “phanh” trầm muộn, Tiêu Cường kêu thảm mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt không chút biểu tình của Lý Dật thì khóe mắt hắn điên cuồng nhảy lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Cấp cho Tiêu Thanh Sơn chút lợi tức mà thôi.” Lý Dật nhàn nhạt cười, tay trái thành thạo bấm một dãy số điện thoại tư nhân của Tiêu Thanh Sơn.
Nghe được Lý Dật nói, Tiêu Cường vô ý thức muốn giãy dụa, thế nhưng lại bị Lý Dật dùng súng chĩa ngay vào đầu: “Ngươi hay nhất không nên lộn xộn, đạn không có mắt đâu.”
Cảm thụ được sự lạnh lẽo truyền đến từ họng súng, Tiêu Cường dừng giãy dụa, thế nhưng thân thể không thể khống chế run lên, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, trong con ngươi toát ra sự sợ hãi không thể che giấu.
Cùng lúc đó, điện thoại chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm quen thuộc của Tiêu Thanh Sơn, chỉ là giọng nói có chút trầm thấp: “Này.”
Lại nghe được thanh âm của Tiêu Thanh Sơn, trong đầu Lý Dật vô ý thức hiện ra bóng dáng của Tiêu Thanh Sơn, biểu tình không khỏi trở nên có chút dữ tợn, dữ tợn làm Tiêu Cường theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
“Lý Dật?” Đầu kia điện thoại, Tiêu Thanh Sơn thấy không ai nói chuyện, nghĩ tới cái gì, có chút gấp gáp hỏi thăm.
Lý Dật thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, cười lạnh nói: “Tiêu Thanh Sơn, ông không nghĩ tới phải không, tôi còn không chết, hơn nữa tôi còn bắt được con của ông!”
“Lý Dật…” Nghe được Lý Dật nói, Tiêu Thanh Sơn có vẻ có chút kích động.
Lý Dật không đợi Tiêu Thanh Sơn nói hết lời, trực tiếp cắt đứt lời Tiêu Thanh Sơn: “Tiêu Thanh Sơn, tôi gọi điện thoại cho ông, là muốn ông nghe một chút tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của con trai ông, tôi nghĩ, ông sẽ rất thích.”
“Tiểu Dật, đừng!” Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, đầu kia điện thoại Tiêu Thanh Sơn thoáng ngây ra, sau đó thất thanh hô to.
“Lý Dật, ta cầu ngươi, đừng! Ta sẽ cầu ông ngoại buông tha cho ngươi…” Cùng lúc đó, vẻ mặt Tiêu Cường sợ hãi hô to.
“Phanh!”
Nghe được tiếng xưng hô “tiểu Dật” thân thiết, trong lòng Lý Dật chấn động, sau đó không đợi Tiêu Cường nói hết lời, vẻ mặt băng lãnh bóp mạnh cò súng, đạn từ mi tâm Tiêu Cường xuyên vào, thân thể Tiêu Cường hung hăng run lên, ngã xuống chỗ ngồi, máu tươi nóng hổi trong nháy mắt từ mi tâm hắn bừng lên, nhiễm đỏ cả nệm xe.
Nghe được tiếng súng nổ, Tiêu Thanh Sơn bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp mười phần!
“Tiêu Thanh Sơn, tôi đã nói, tôi sẽ cho ông trả giá thật đắt với những hành vi ông đã làm, đây…chỉ là một sự bắt đầu!” Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc gấp gáp, thanh âm Lý Dật khàn khàn nói.
Dứt lời, Lý Dật không đợi Tiêu Thanh Sơn đáp lời, trực tiếp tắt đi điện thoại, giật cửa xe đi ra ngoài.
Cách đó không xa, một nữ nhân mặc trang phục model từ một chiếc xe BMWs màu trắng bước xuống, thấy Lý Dật thì thoáng ngừng chân lại, sau đó xoay người tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Sau đó, nàng cảm thấy phía sau truyền đến tiếng rít gió.
Nàng vô ý thức dừng chân quay đầu nhìn lại, thấy được một bàn tay, bàn tay lướt qua, nàng cảm thấy vùng gáy truyền đến một trận đau đớn, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lý Dật đỡ lấy cô gái, ôm nàng đi tới trước chiếc BMWs màu trắng, từ trong túi xách của nàng lấy ra chìa khóa, mở cửa xe, đặt cô gái vào băng sau, tiếp đó khởi động xe rời khỏi bãi.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn chiếc Lincoln đứng ngay góc, Lý Dật nhịn không được thầm hỏi chính mình, lúc này, biểu tình trên mặt Tiêu Thanh Sơn nhất định rất đặc sắc phải không
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT