Trên mặt Úc Tử Duyệt mang theo vẻ dứt khoát và kiên định gào lên với, đẩy mạnh cậu ta ra, liền mở cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc động lòng đó cô chợt nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, nghĩ đến thể diện của gia đình thì lý trí hoàn toàn khôi phục!
“Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? Ai chọc em giận hả?" Nhan Tịch nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngồi xuống bàn làm việc, vội vàng hỏi thăm.
“Là một con ruồi thối tha!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển vừa mắng vừa mở máy tính lên.
Nhan Tịch nhích lại gần nói, “Giám đốc Lệ là bạn trai cũ của em phải không?"
Úc Tử Duyệt nghe vậy mới quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tịch nói, “Không phải." Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô thoáng buồn bã.
“Duyệt Duyệt, có đôi lời chị cần phải nhắc nhở em, hiện tại em đã kết hôn, còn là vợ của quân nhân, em và giám đốc Lệ....” Nhan Tịch cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Điều này đương nhiên em biết! Em cũng là người biết giữ lễ nghĩa, sẽ không bao giờ dính líu với tên Lệ Mộ Phàm đó đâu....” Úc Tử Duyệt lập tức phản bác.
"Ừ, chị tin em. Mà nói mới nhớ, vậy còn “ông chú” nhà em đâu? Sao chị chưa thấy em nói chuyện điện thoại với chồng lần nào hết vậy....” Gần đây Nhan Tịch đang nghiên cứu tiểu thuyết ngôn tình về đề tài quân hôn. Lần trước biết được chồng Úc Tử Duyệt là quân nhân, sau đó liền quấn quít lấy Úc Tử Duyệt, bảo cô kể lại chuyện về Lăng Bắc Hàn cho mình nghe.
Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, lại nghĩ tới trong trụ sở năm ngày ba bữa là có quân nhân về nhà thăm người thân. Ngẫm lại kể từ ngày Lăng Bắc Hàn quay lại đơn vị cũng đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa gọi về cho cô một lần nào, khiến cục tức trong lòng Úc Tử Duyệt càng tăng cao.
Điều này cũng khiến cô rất xem thường mình, rõ ràng là không thích, còn để ý anh ta có gọi điện thoại về hay không làm gì? Không phải đường ai nấy đi sao?
"Chúng em có hợp đồng hôn nhân, đã nói đường ai nấy đi!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, nhưng trong giọng nói lại đầy mùi dấm chua. Nhan Tịch ngay lập tức ghi lại những lời cô nói vào trong máy tính, sau đó cười trộm. Duyệt Duyệt thật đáng yêu, rõ ràng rất quan tâm đến ông chú kia mà còn làm bộ.
*****
Tiếng chuông di động vang lên hết lần này tới lần khác, Úc Tử Duyệt đang đeo tai nghe chơi trò CS đánh Zombie cho nên không nghe thấy, “Đồ lính thúi! Bận lắm sao? Bận tạo ra bom nguyên tử chắc? Quân nhân người ta cũng đều ăn cơm trắng đó thôi, anh giả vờ cái gì?"
“Tôi đánh! Tôi đánh chết anh!"
"Đoàng, đoàng, đoàng....” Nhắm trúng đầu Zombie, cô ra sức bắn còn tức giận la mắng.
“Cốc, cốc, cốc….” Tiếu Dĩnh đứng trước cửa phòng cô gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy cô ra mở cửa. Điện thoại Úc Tử Duyệt thì kêu ầm ĩ không ngừng, thế nên bà tự đẩy cửa đi vào.
“Lăng Bắc Hàn! Anh chết đi."
“Duyệt Duyệt” Tiếu Dĩnh đi tới trước mặt cô, vỗ vỗ vào cái loa khẽ quát. Lúc này Úc Tử Duyệt mới kinh hãi ngẩng đâu lên.
“Mẹ....Mẹ, mẹ sao lại.....” Úc Tử Duyệt tháo tai nghe xuống, vội vàng cười tươi nói. Vẻ mặt nghiêm khắc của Tiếu Dĩnh khiến lòng cô lạnh run.
“Điện thoại reo kìa.” Tiếu Dĩnh trừng mắt nhìn vẻ khó chịu, nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Bây giờ Úc Tử Duyệt mới phản ứng, nhìn cuộc gọi trên màn hình di động, ngẩn người. Sau đó nhấn nút nghe, trong đầu cô vẫn đang nhớ tới bộ dạng nghiêm khắc của Tiếu Dĩnh, “Alô...."
“Sao giờ mới nghe điện thoại?” Giọng nói rất lâu mới nghe lại của Lăng Bắc Hàn từ trong loa vọng ra. Nhớ tới vẻ mặt nghiêm khắc ban nãy của mẹ chồng, giờ được nghe thấy giọng nói của Lăng Bắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy tủi thân nghèn nghẹn.
“Anh gọi điện về làm gì chứ?” Cô đi tới cửa, đá mạnh lên cánh cửa phòng, hét vào trong loa điện thoại.
Nhận ra vẻ buồn bực của cô, thực sự không thích nghe điện thoại của mình đến vậy sao? Cả người Lăng Bắc Hàn cực kì mệt mỏi, vất vả lắm mới tranh thủ thời gian rảnh gọi điện thoại cho cô, thế mà cô lại có thái độ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT