Kim Loan điện trang nghiêm lúc này lại ầm ĩ tiếng tranh cãi mà nguyên nhân chính là cái ngươi đang quỳ gối giữa chính điện. Hắn hôm nay đến lĩnh chỉ tạ ơn nhưng trang phục trên người thì lại…
Dật Hiên không để ý tới mọi ồn ào xung quanh, an tĩnh mà quỳ. Hắn biết hành động hôm nay quả thật ngông cuồng nhưng bản thân không thể không làm. Người đó là mẹ ruột của hắn cho dù là vô danh vô phận thì chính mình cũng phải vì người giữ đạo hiếu.
“Tiêu Hán thần, khanh thấy thế nào?” chịu không nổi tranh cãi ầm ĩ, Hoàng thượng trực tiếp chỉ vào đầu xỏ của sự việc.
“Theo vi thần kim khoa Trạng Nguyên Tiêu Dật Hiên ở thụ phong đại điển lại mặc tang phục chính là miệt thị Hoàng quyền, phạm tội bất trung. Vì một người vô danh vô phận giữ đạo hiếu là phạm tội bất hiếu nên nghiêm trị, ấn luật phải trảm thủ”.
Cả đại điện liền tĩnh lặng, không phải Tiêu Hán Thần nói quá mức nghiêm trọng, không ít văn quan trong triều cũng có đồng dạng ý tưởng. Chính là sự việc hôm qua đã lan truyền khắp kinh thành, ai nấy đều biết Tiêu Dật Hiên là Tiêu Hán Thần đích nhi tử, cũng biết Tiêu Dật Hiên từ nhỏ cùng mẹ ruột sống nương tựa lẫn nhau. Là thân sinh phụ thân lại nói ra những lời như vậy xem ra quan hệ phụ tử không mấy tốt đẹp.
“Thần phản đối”
Vương gia Đông Phương Sóc bước ra khỏi hàng nói: “Tiêu Dật Hiên cùng mẹ ruột sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, ở trong mắt hắn người này mới chính là hắn mẫu thân. Mặc dù hành vi hôm nay có điều bất kính nhưng có thể lượng tình, Thần đệ cho rằng Tiêu Dật Hiên là con người chí hiếu, tội không đáng chết”
Nghe mọi người vì mình tranh luận không ngớt, Dật Hiên cũng không mấy để tâm. Hành vi ngày hôm nay là muốn xem thử thái độ của người kia và biểu lộ thái độ của bản thân, không cần ai đồng tình. Chỉ cần là chuyện bản thân cảm thấy nên làm dù có trả giá hết thảy đại giới cũng tuyệt không hối hận.
Lời Phụ thân tuy chói tai nhưng là trong dự liệu, phụ thân hận mẫu thân như vậy lại gặp mình cố tình vì người giữ đạo hiếu không tức giận mới là lạ. Vốn sợ phụ thân cản trở mới mạo hiểm làm chuyện tài đình này. Về phần tranh luận tội có đáng chết hay không Dật Hiên càng không quá bận tâm, đương kim Hoàng thượng không phải bạo quân, chính mình lại không làm cái gì nguy hại xã tắc, dựa theo thái độ ngày hôm qua, Hoàng thượng tuyệt sẽ không lấy cái mạng nhỏ này.
“Tiêu Dật Hiên, ngươi nhất định phải vì mẹ ruột giữ đạo hiếu”
“Vâng thưa Hoàng thượng”
“Tốt lắm, kim khoa Trạng Nguyên Tiêu Dật Hiên ở Kim Loan điện có hành vi bất kính, trọng phạt năm mươi đình trượng. Ngươi vì mẹ ruột thủ hiếu là thành tâm chí hiếu, trẫm phá lệ chấp thuận bất luận kẻ nào cũng không được phản đối, Tiêu Dật Hiên, ngươi còn gì để nói”.
“Thần tạ ơn Hoàng thượng thành toàn” quả nhiên không ngoài dự liệu nhưng năm mươi đình trượng không phải chuyện đùa. Này hoàng quyền không thể tùy tiện miệt thị, trong lòng không khỏi vì cái mông đau xót.
“Bất quá thủ hiếu ba năm là không thể, Trẫm cho ngươi ba tháng thủ hiếu, sau ba tháng trở về nhậm chức. Trẫm quyết định phong ngươi là thái tử thái phó lập tức thi hành”.
“Thần lĩnh chỉ” chính mình chỉ nghĩ muốn được vì mẫu thân giữ đạo hiếu thời gian dài ngắn cũng không mấy ý nghĩa. Lòng cảm thấy vị Hoàng thượng này đúng là anh minh đại nghĩa nhất thời quên mất người đó muốn đánh mình năm mươi đằng trượng đâu.
Chúng đại thần đều xôn xao, Tiêu Dật Hiên này được Hoàng thượng nhìn trúng mắt rồi, vô cùng thiên vị. Không chỉ đáp ứng hắn nguyện vọng còn thăng quan trọng hậu. Thái tử thái phó chính là thái tử ân sư, tương lai thái tử kế thừa đại thống đối với ân sư cũng phải kính lễ ba phần. Mọi người còn nhẩm tính: năm mươi đình trượng tuy gian nan nhưng là dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, Hoàng thượng còn cho hắn ba tháng thời gian để dưỡng thương? hắn nửa điểm tổn thất cũng không có.
Ghé vào xe ngựa hồi tướng quân phủ, Dật Hiên mặt nhăn mày nhó. Năm mươi đình trượng tuy rõ ràng là thủ hạ lưu tình nhưng cũng đủ dọa người, mới hai mươi trượng đã muốn bong da tróc thịt, đau đến không biết trời đất. Càng nghĩ càng không biết kiếp trước mình vì sao có thể chịu qua bao nhiêu khổ hình trách phạt, chẳng lẽ cái này cũng giống như luyện võ công, không thường xuyên luyện tập năng lực sẽ giảm súc.
Cảm giác được xe ngựa ngừng lại, Dật Hiên biết là đã đến tướng quân phủ. Luôn tự nhủ là sẽ không có gì vẫn có chút khẩn trương. Chống người nhịn đau bước xuống xe liền gặp một tiểu gia đinh chờ trước cổng.
“Ngài chính là Tiêu Dật Hiên Tiêu công tử?”.
“Chính là ta” không nghĩ tới phụ thân còn cho người đợi mình ở trước cửa, còn chưa hết ngạc nhiên hắn đã lạnh lùng nói: “Tướng quân phân phó, công tử muốn vào tướng quân phủ, trước hãy đi quân doanh lĩnh quân côn. Tướng quân còn nói tám mươi côn một gậy cũng không thể thiếu. Tiểu nhân phụng mệnh mang công tử đi quân doanh” tiểu gia đinh chân thuật lại lời tướng quân nhà mình mà không biết rằng những lời đó đối với thiếu niên sắc mặt tái nhợt này là cỡ nào đích tàn khốc. Dật Hiên cả người choáng váng, may mắn tựa vào thành xe nếu không đã té ngã dưới đất.
Ngày hôm qua, phụ thân phạt tám mươi quân côn, Dật Hiên không hề oán hận vì hắn sẵn sàng trả giá đại giải đổi lấy phụ thân một ân điển. Sáng nay, ở Kim Loan điện, phụ thân lời nói vô tình nhưng cũng do chính hắn khiêu khích trước chọc phụ thân sinh khí, huống chi phụ thân hẳn cũng dự đoán được Hoàng thượng sẽ không thật sự động sát tâm. Chính là hiện tại bản thân mới chịu năm mươi đình trượng, phía sau bong da tróc thịt người kia thế nào nhẫn tâm. Hắn là tướng quân hẳn biết quân côn là thế nào lợi hại, ba mươi trượng có thể đánh cho nam tử hán sượng mặt nằm trên giường mấy ngày, tám mươi trượng liền muốn đánh chết người. Năm mươi đình trượng phía trước được hạ thủ lưu tình bản thân miễn cưỡng cũng chống được ba mươi quân côn. Trong mắt phụ thân bản thân chỉ là một văn nhược thư sinh, hôm nay bước vào quân doanh nhất định khó toàn mạng trở ra. Người nếu hận ta đến vậy không bằng ngày hôm qua trước mặt mẫu thân đánh chết ta đi cần chi giày vò ta thế này.
Kỳ thật việc này Dật Hiên đã trách lầm phụ thân mình. Hôm qua buộc miệng nói đến tám mươi quân côn là để Dật Hiên biết khó mà lui, sáng nay đứa con khiêu khích khó nhịn nhưng hắn chắc chắn Hoàng thượng sẽ khoan dung mới dám nói những lời vô tình đó. Dặn dò gia đinh là do bị nó ép buộc gặp nữ nhân kia mà trong lòng dậy sóng, muốn chứng kiến nó cuồng ngạo đến mức nào. Lúc từ ngôi nhà nhỏ trở về, hình ảnh nữ nhân kia yếu ớt van xin mình chiếu cố đứa trẻ, hình ảnh nó một mình ôm di thể mẫu thân đã khiến Hán Thần mềm lòng. Đêm khuya lòng thầm nghĩ ngày mai chỉ cần giáo hắn ba mươi quân côn để thị uy là đủ rồi, lại thêm hắn náo động triều cương có khi ba mươi quân côn đó cũng miễn luôn.
Trớ trêu thay một ngày bận rộn, hắn hiện giờ còn bị Hoàng thượng giữ lại tẩm cung thương nghị triều chính nào có thời gian nhớ đến sự tình kia. Hơn nữa hắn chỉ nói phải tính toán xong mới được hồi phủ nhưng không hề nói là phải thực hiện ngay lập tức.
Tiêu Hán thần vốn không phải là loại người không biết lý lẽ, tuy rằng thực oán hận mẫu tử Dật Hiên cũng chưa từng có ý nghĩ phải lấy mạng bọn họ. Hắn đối với đứa nhi tử từ trên trời này cũng có ít nhiều bận tâm nếu không cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đáng tiếc, tiểu gia đinh nào biết tâm tư tướng quân nhà mình chỉ biết tận tâm hoàn thành chức trách được giao.
Dật Hiên nhắm mắt định thần, hít một hơi thật sâu rồi xoay người bước lên xe. “Ngươi cũng lên xe đi, đi Tiêu gia quân quân doanh”
“Vâng công tử” tiểu gia đinh nhanh chóng nhảy lên xe, vừa rồi vừa truyền đạt xong mệnh lệnh liền cảm nhận một luồng khí lạnh bao quanh thân mình nhịn không được run rẩy, loại khí thế áp bực này chỉ có khi ở bên cạnh tướng quân nào lại y dạng từ người công tử mà ra vậy chứ?
Một lần nữa tựa vào thành xe, Dật Hiên cả ngươi đau nhức, cảm nhận có giọt chất lỏng rơi trên mu bàn tay mới biết rằng chính mình đang khóc.
Có gì phải khóc, đồng dạng sự tình bị mẫu thân suýt đánh chết không biết bao lần, kiếp này đổi lại là phụ thân mà thôi. Ngươi thế nào còn khóc được, thật không có chút tiền đồ.
Một năm sẽ rất nhanh trôi qua, thân thủ hiện tại so với kiếp trước còn lợi hại gấp mấy lần có gì phải lo lắng khiếp sợ. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Dật Hiên vẫn có chút khẩn trương, đã rất lâu không trải qua thảm khốc trách phạt không biết bản thân có thể chống đỡ tới cùng chỉ mong không phải xấu mặt cũng tốt rồi.
Quân đội hiệu suất cực cao, tiểu gia đinh vừa đến lát sau hình cụ đều chuẩn bị tốt. Cả người được ấn nằm xuống ghế, đôi chân bị cột chặt, hai bên tả hữu là hai tiểu binh cầm côn lần lượt đánh xuống. Tiêu gia quân luôn luôn quân kỷ nghiêm minh, trước giờ không có chuyện hạ thủ lưu tình, mỗi côn hạ xuống đều khiến người thụ phạt đau đến thấu trời xanh. Dật Hiên toàn thân run rẩy sinh tâm muốn né trách phạt. Ba mươi quân côn sớm đã đạt đến cực hạn chịu đựng, âm thầm cảm tạ phía sau có người giữ chặt mình nếu không đã lăn lộn dưới đất. Cảm giác đau đớn phía sau chợt ngưng lại, Dật Hiên thở dốc, một chút thanh tỉnh lại thêm tuyệt vọng vì chỉ mới đánh được một nửa. Là hình quan tạm nghỉ thay người, phải chăng là họ đối với mình có chút chiếu cố?
Đau đớn ngày một dồn dập, ngoài đau ra Dật Hiên hoàn toàn không còn bất cứ cảm xúc gì. Vất vả hoàn thành trượng hình, cả người không còn chút khí lực. Dật Hiên tự khinh bỉ sau này đừng có mà thổi phồng sức chịu đựng của bản thân, cho dù kiếp trước là ngao hình tàn khốc nhưng so với kiếp này hoàn toàn bất đồng.
Lau khô dòng lệ nóng, khuôn mặt thoáng ửng hồng nào biết rằng mình được cả ngàn người nơi này bội phục. Thoạt nhìn người này là một văn nhân yếu đuối thế mà tám mươi quân côn không rên một tiếng lại càng không ngất xỉu lần nào. Họ có biết chăng đối với Dật Hiên mà nói ngất xỉu đi thì một thân nội lực kia còn luyện làm gì? Không thể dùng nội lực kháng hình cũng có thể dùng nó bảo vệ tâm mạch, giữ cho bản thân luôn được tỉnh táo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT