Ở bên phụ thân giằng co một ngày, tham luyến cái kia hạnh phúc, Dật Hiên trở về Thiên Tàn giáo đã là hoàng hôn. Tùy ý đi theo Tử Vũ đến phòng gặp hai đồ đệ. Dật Hiên còn chưa kịp giơ tay, cửa phòng đã bật mở, chạm ngay gương mặt vô cùng quen thuộc.

“Sư phụ” – Nhận tin Hiên ca ca đã đến Thiên Tàn giáo, Dật Hi cũng không ngờlại nhanh như vậy.

“Dật Hi, Khang nhi đâu?” – Thấy được Dật Hi, Dật Hiên vui mừng khôn xiết,nhưng chợt lo lắng hiện lên. Không phải nói Hi nhi cùng Khang nhi ở chung một chỗ? Vì sao Hi nhi ở đây, còn Khang nhi đâu?

“Sư đệ hắn… ở trong phòng.” – Nhớ đến vết thương của Tống Khang, Dật Hi chợt run rẫy.

Nhìn sắc mặt Dật Hi đại biến, Dật Hiên vội vàng đi vào phòng, liền thấy chân Tống Khang băng bó trắng muốt, nằm ở trên giường.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Dật Hiên hoảng hốt hướng Dật Hi hỏi.

“Sư phụ, là lỗi của Tử Vũ.”

Từ lúc sư phụ trở về, Tử Vũ sớm biết sẽ tới cái ngày này, sớm đã chuẩn bị tư tưởng đối mặt. Sư phụ hỏi liền thành thật đem sự tình nói rõ ràng từ đầu đến cuối.

“…. Sự tình chính là như vậy, về phần chân của Tam sư huynh, quỷ y nói qua vài ngày nữa là có thể đi lại.”

Nghe Tử Vũ nói xong, lòng Dật Hiên trăm vị giao tạp. Phía trước vui sướng dần hoá thành tự trách, hắn tự trách mình rời nhà trốn đi, tự trách mình sơ sẩy bị bắt làm hại các đệ tử chịu khổ. Hắn cảm động ái đồ vì mình lo lắng, hắn sinh khí Hi nhi và Khang nhi không biết trời cao đất rộng, lại càng tức giận Tử Vũ vẫn như trước ngoan lệ, cố gắng của mình từ trước đến nay đều không hề có chút tác dụng. Ta cuối cùng không thể vẫn đều đem ngươi ở bên cạnh, rời xa sư phụ, này quy củ, ngươi cũng sẽ như xưa không hiểu sao?

“Sư phụ, Tử Vũ biết sai rồi.” –  Mắt thấy sắc mặt sư phụ biến đổi, Tử Vũ biết sư phụ sinh khí, nhu thuận quỳ xuống nhận lỗi.

Nhìn Tử Vũ nhu thuận, Dật Hiên lại càng thấy vô lực.

“Tử Vũ, ngươi rốt cuộc muốn sư phụ như thế nào giáo ngươi mới tốt? Biết sai rồi? Tử Vũ, ngươi đến tột cùng là biết mình sai lầm rồi, vẫn là biết sư phụ sinh khí? Cố gắng của sư phụ từ trước đến này đều lãng phí mà thôi.”

“Sư phụ, Tử Vũ biết sư phụ sinh khí, Tử Vũ cũng biết mình sai rồi.” – Tử Vũ thật hốt hoảng, mỗi lần làm sai sự, bị sư phụ giáo huấn nghiêm khắc đều nghe ra ngữ khí cưng chìu nhưng lần này hoàn toàn là ngữ khí lạnh lùng, thất vọng.

“Sư phụ, Tử Vũ không có dối gạt sư phụ. Tử Vũ biết hành vi của mình thập phầntàn ác.” – Tử Vũ quỳ đi đến nắm lấy vạt áo sư phụ, vội vàng nói.

“Tử Vũ biết những người đó đều vô tội, Tử Vũ không nên vì ý nghĩ của mình tự tiện làm thương tổn người khác. Tử Vũ biết dùng hình rất tàn nhẫn, huỷ đi rất nhiều người. Cho dù họ thật sự có tội cũng không nên xuống tay ngoan độc như vậy, Tử Vũ tội không thể tha.”

Sư phụ vẫn không hề có phản ứng, nước mắt nhịn không được rơi xuống,   Tử Vũ nghẹn ngào khẩn cầu.

“Sư phụ dạy bảo Tử Vũ đều nhớ rõ, cũng hiểu được, sư phụ không có lãng phí. Là Tử Vũ lỗi, là Tử Vũ biết rõ cố phạm, tội thêm một bậc. Chính là … Tử Vũ sợ sư phụ gặp chuyện không may, Tử Vũ sợ sẽ không còn được gặp lại sư phụ. Sư phụ, Tử Vũ nhận thức đánh, nhận thức phạt, cầu sư phụ tha thứ, tha thứ Tử Vũ một lần nữa được không?”

Nghe Tử Vũ vừa khóc vừa nói, lòng Dật Hiên quặn đau. Biết Tử Vũ đều hiểu được, Dật Hiên nhẹ lòng ít nhiều. Cố gắng kia không có uổng phí. Tuy rằng như Tử Vũ nói biết rõ cố phạm, tội thêm nhất đẳng. Chính là người xấu làm việc xấu so với hài tử làm chuyện xấu là bất đồng. Tiêu Dật Hiên, ngươi đây có tài đức gì làm cho hài tử kia hậu đãi với ngươi như vậy?

“Sư phụ, tiểu sư đệ đã muốn biết sai rồi, Dật Hi cũng đã trách phạt qua,  sư phụ tha thứ cho tiểu sư đệ một lần đi.” –  Dật Hi  không đành lòng nhìn Tử Vũ quỳ khóc thảm thiết nơi đó, mở miệng cầu tình.

“Sư phụ, Khang nhi cũng không trách tiểu sư đệ, sư phụ tha thứ tiểu sư đệ đi.” – Tống Khang sớm đã mềm lòng, gặp Dật Hi cầu tình cũng liền vội vàng cầu tình.

“Tử Vũ, chỉ có việc này sao? Ngươi đã nói sẽ không lừa sư phụ?” – Áp chế tức giận, Dật Hiên lạnh lùng hỏi.

“Sư phụ!”

Sư phụ đã có phản ứng, Tử Vũ vui mừng trong lòng. Có thể nghe ra trong lời nói của sư phụ mang theo chút độ ấm. Chỉ cần sư phụ biết Tử Vũ không bất trị, chỉ cần sư phụ không vứt bỏ Tử Vũ. Những thứ khác, vô luận trừng phạt thế nào, Tử Vũ đều nguyện ý thừa nhận.

“Tử Vũ, chân Khang nhi là làm sao chữa khỏi?” – Dật Hiên hảo tâm nhắc nhở. Dật Hiên lửa giận, không chỉ có những người vô tội bị giam giữ trong đại lao mà còn từ cái chân được chữa khỏi này. Xương đùi vỡ vụn, như thế nào trị khỏi, Dật Hiên so với bất kì ai đều biết rõ ràng.

Sắc mặt Tử Vũ liền trắng bệt. “Phía trước liên luỵ người vô tội vì là để tìm ra kẻ có tội chân chính, liên luỵ đến Tam sư huynh, vì để bù lại lỗi lầm của Tử Vũ, những người đó…”

“Sư phụ, chuyện này không trách Tử Vũ. Là chủ ý của Hi nhi, là Hi nhi đồng ý cho quỷ y dùng chân của mười người kia chữa trị cho Tống Khang.” – Mình cái gì cũng chưa nói mà sư phụ đã nhìn ra vấn đề. Dật Hi chủ động quỳ xuống nhận sai.

Lửa giận trong lòng Dật Hiên bị cái gọi là cảm động dần dập tắt. Có lẽ ngoan tâm chưa đủ. Đáng lẽ nên tức giận lại cảm thấy cao hứng và vui sướng đi.

Vì Tử Vũ vài lần biết rõ cố phạm, vì Dật Hi che chở gánh tội thay, vì Khang nhi trong lao ngục lắm miệng hại thân.

“Tử Vũ, sư phụ muốn nghe chính miệng ngươi nói. Chuyện này là chủ ý của sư huynh ngươi?” –  Nơi này là Thiên Tàn giáo, không phải Tiêu Tướng quân phủ. Một cái công tử, ngay cả chiến trường chưa trải qua nói gì có tư cách, có chủ ý.

“Không phải!” – Tử Vũ không dối gạt, thành thật trả lời.

“Lúc Nhị sư huynh biết, mọi chuyện đã xong. Những người đó đều là cùng phản loạn có quan hệ…”

“Cho nên, ngươi cảm thấy bọn họ có thể tùy ý ngươi xử trí?”

“Không phải” – Khẽ xê dịch đầu gối tê rần, Tử Vũ tiếp tục nói.

“Tử Vũ biết những người chỉ là kẻ liên lụy, tội không đáng chết. Tử Vũ… không có gì biện bạch. Sư phụ, Tử Vũ thật sự biết sai rồi, sư phụ phạt Tử Vũ đi.”

Nhìn Tử Vũ biểu tình, Dật Hiên lại muốn bật cười. Không có gì biện bạch? Chỉ là muốn chữa khỏi chân cho Tam sư huynh của ngươi thôi đi. Kỳ thật, Tử Vũ là một hài tử tốt, chỉ là có khi sẽ đối xử với người xa lạ có phần tàn nhẫn, là một đứa trẻ tốt nhưngphạm sai lầm.

“Nếu thỉnh phạt, còn quỳ nơi này làm gì? Ngươi cảm thấy lỗi lầm của mình chỉ mấy bàn tay là xong chuyện sao?”

Nhìn Tử Vũ đi đến hộp gỗ đặt ở góc phòng lấy ra nào thước, roi mây, mãng roi, hình trượng, … Chuẩn bị thật đầy đủ, sớm chuẩn bị ăn đòn từ lâu rồi nhỉ?

“Dùng hình tàn nhẫn, liên luỵ người vô tội, sư huynh ngươi đã muốn phạt qua, vi sư sẽ không tái truy cứu. Phương pháp trị thương tuy nói vì cứu Tam sư huynh nhưng cũng không nên tổn hại người khác.”

Mắt thấy sư phụ cầm lên mãng roi, Tử Vũ nhịn không được thân mình run lên. Quỳ gối đi đến bên cạnh sư phụ, giang cánh tay ôm chặt lấy chân người, gương mặt nhỏ đáng thương mím chặt môi muốn khóc, ngước nhìn sư phụ không nói lời nào.

Dật Hiên thở dài. Tiểu đệ tử này đúng là quỷ quái mà. Rõ ràng chính mình không hề có chút biến hoá nào mà nó đều dễ dàng nhận biết mình có sinh khí hay không, ít hay nhiều. Tựa như hiện tại, vừa mới còn vẻ mặt hoảng sợ, lúc này liền dám khoe mẽ xin khoan dung!

“80 roi”

Dật Hiên đáp ứng Tử Vũ mong muốn, bỏ xuống mãng roi, cầm lên thước gỗ. 80 roi cũng có thể da tróc thịt bong đi. Chính mình chưa từng chịu nhiều như vậy, huống chi mình hiện tại… sợ là gian nan.

Tuy sợ hãi, Tử Vũ cũng không dám trì hoãn, cởi quần theo thường lệ nằm trên đùi sư phụ chờ bị phạt. Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không cảm nhận đau đớn rơi xuống, Tử Vũ ngẩng đầu nhìn sư phụ.

“Sư phụ?”

Dật Hi nói đã ngoan phạt Tử Vũ, Dật Hiên cũng không nghĩ lại nặng đến vậy? Qua nhiều ngày vẫn không thấy một điểm da thịt hoàn hảo, có nhiều chỗ chỉ vừa kết vảy, còn ẩn ẩn vết máu. Tiểu tử, ngươi là mang một thân thương như vậy cường thế dẫn đại quân xông vào Tuyệt Tình cung cứu sư phụ sao?

“Sư phụ?” – Tùy ý để sư phụ kéo lên quần, ôm mình đặt đứng thẳng trước mặt,  Tử Vũ khó hiểu gọi.

“Trở về phòng quỳ trên ghế, đem 37 quy củ sư phụ quy định chép 500 lần, sáng mai đem nộp.” –  Dật Hiên thương tiếc xoa đầu Tử Vũ.

“Dạ, Tử Vũ đã biết… Sư phụ…” – Nước mắt Tử Vũ cứ không ngừng chảy dài.

“Tại sao lại khóc? Phạt ủy khuất ngươi?”

“Không có, Tử Vũ nên phạt, Tử Vũ không ủy khuất.” – Tử Vũ khóc thút thít trả lời. 500 lần tuy rằng rất nhiều nhưng nếu cả đêm không ngủ cũng sẽ viết xong. Biết sư phụ thương tiếc mình, Tử Vũ lại cảm thấy ấm áp rất nhiều.

“Không ủy khuất liền nhanh đi chép phạt, sáng mai nếu không xong sẽ thêm phạt, thiếu một lần đánh một roi, đến lúc đó không cho ủy khuất, không cho khóc nhè.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play