Nhìn vài cái đại phu lại thu dọn đồ đạc rời đi, Dật Hi và Tống Khang nhìn nhau không nói nên lời. Đã có năm vị đại phu tới đây, bọn họ đều nhìn chân Tống Khang rồi lắc đầu thở dài. Không khí đau thương ngột ngạt phủ đầy căn phòng. Đột nhiên có vài người đem hình cụ đặt vào phòng, Dật Hi bất chấp vết thương, đứng chắn trước mặt Tống Khang. Nhưng thật ra bọn họ nào có tâm để ý đến hai người. Cửa phòng lại đóng chặt, chỉ còn hai người lại trơ mắt nhìn nhau.

“Bọn chúng lại muốn làm gì?” – Cố nén bi thương tuyệt vọng trong lòng, Tống Khang thanh âm khẽ run.

“Không biết, nếu đã cho chúng ta trị thương thì sẽ không tồi tệ như trong nhà lao. Tóm lai, một lát nữa tất cả đều giao cho ta, cấm ngươi mở miệng!” – Dật Hi kiên quyết nói.

Từ khi Hiên ca ca rời đi, tuy rằng là trở về bình thường như trước kia nhưng Dật Hi cảm thấy không khí trong nhà lại trầm lặng hơn rất nhiều. Phụ thân cũng trở nên trầm mặc ít lời, Dật Hi thường trộm đi Tây viện nơi Hiên ca ca ở, rất nhiều lần bắt gặp phụ thân đứng ở cửa viện rất lâu rồi thở dài. Ở thời điểm không biết lần thứ mấy Dật Hồng hỏi “Hắn bao giờ trở về”, Dật Hi quyết tâm chạy đến phủ Thừa Tướng, kéo Tống Khang xông pha giang hồ tìm sư phụ.

Hai người hỏi đông hỏi tây một đoạn thời gian, nghe được cái gọi là Tiêu Dao đường – Vân Hiên. Nhưng ngay lúc bọn họ mừng như điên, tràn trề hy vọng cũng là lúc hiện thật tàn khốc bắt đầu. Tiêu Dao đường như phù dung sớm nở tối tàn, vụt mất trong tích tắc, bọn họ lại bất ngờ bị bắt đi, trải nghiệm cái gọi là thống khổ trên thế gian.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta sao phải nghe lời ngươi. Ngươi không muốn ta nói ta càng thích nói đó.” – Đối nghịch với ý muốn của Dật Hi tựa hồ đã trở thành lạc thú lớn nhất của Tống Khang. Cho dù hiện tại đang ở tình cảnh khốn đốn thế này, cũng không ngoại lệ. Lời lẽ thoải mái nhưng ẩn chứa biết bao miễn cưỡng vui cười.

“Ta là sư huynh của ngươi, ngươi phải nghe lời ta, nếu không… không cần bọn chúng động thủ ta cũng sẽ đánh gãy chân ngươi.” – Dật Hi cầm lên hình trượng, khí thế bức người, mặc dù biết rằng hắn rõ ràng không thể làm được, Tống Khang vẫn chợt run rẫy, bĩu môi nhìn Dật Hi.

“Được rồi… cho ngươi lấy thân phận sư huynh áp ta.” – Nói xong, Tống Khang quay lưng về phía Dật Hi, cố nén nước mắt trực trào nơi khoé mắt.

“Két!”

Tiếng cửa mở, hai người trong phòng cả kinh, lúc Dật Hi  xoay người lại chỉ thấy tiểu hài tử vừa rồi đang đứng ngoài cửa.

Thật vất vả lấy hết dũng khí đẩy cửa vào, liền thấy Dật Hi cầm hình trượng trong tay, Tử Vũ  sợ hãi không tự chủ lui về sau nửa bước. Nó hít sâu một hơi, xoay người đem cửa phòng đóng chặt lại.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Dật Hi tay cầm hình trượng thoáng như khiêu khích lại không mấy tự nhiên. Tiểu hài tử tiến bước hướng về chính mình, Dật Hi không tự giác lui về sau mấy bước. Nhưng nằm ngoài Dật Hi dự liệu, tiểu hài tử kia đột nhiên quỳ xuống.

Đây là tình huống gì vậy?”

“Thực xin lỗi!” – Tử Vũ ngập ngừng nói ra ba tiếng.

“Hả?” – Khiếp sợ cùng kinh ngạc, Dật Hi cố lấy lại bình tĩnh nói.

“Là tại hạ nên tạ ơn cứu mạng mới đúng, các hạ là…” – Dật Hi trước mắt muốn làm rõ thân phận của tiểu hài tử này, có thể hay không giúp bảo trụ mình và Tống Khang..

“Giáo chủ Thiên Tàn giáo – Đoạn Tử Vũ.”

“Hả?… Đùa sao? Chính mình lại bị bắt trong tay một tiểu hài tử?”

“Thực xin lỗi!” – Tử Vũ lại nói, ngoài ba chữ này ra nó cũng không biết nói gì cho phải.

“….” –  Dật Hi ngày càng mơ hồ. Hà cớ gì đường đường Giáo chủ đệ nhất ma giáo – đã hại mình thê thảm thế này, ngay lúc này, lại nơi đây quỳ dưới chân mình xin thứ lỗi?

“Sư phụ nói, Tử Vũ có một Nhị sư huynh tên là Tiêu Dật Hi, Tam sư huynh tên là Tống Khang!” – Biết các sư huynh khó hiểu, Tử Vũ chủ động giải thích.

“Cái gì?” – Lời nói ra khiến cả hai sửng sốt, Tống Khang thiếu chút nhảy dựng trên giường.

“Theo như ngươi nói, kẻ làm chúng ta thảm hại như vậy, đem chân Tống Khang đánh gãy, là sư đệ của chúng ta. Phần lễ gặp mặt thật đúng là quá lớn a!”

“Thực xin lỗi, Thiên Tàn giáo có một cái quỷ y, chuyên chữa trị hình thương, Tử Vũ đã gấp rút triệu hắn trở về, nhất định có thể chữa khỏi.” – Thanh âm Tử Vũ ngày càng nhỏ.

“Có thể chữa khỏi” – Dật Hi nổi giận hét lên khiến Tử Vũ sợ đến mức ngả ngồi trên mặt đất.

“Năm mươi trượng toàn bộ đánh ở đầu gối, xương đùi như vỡ vụn, ngươi nói cho ta biết còn có thể chữa khỏi sao?”

“Thực xin lỗi!” – Quỳ thẳng trở lại, Tử Vũ nghẹn ngào nói. Nỗi lo lắng, mong nhớ sư phụ cùng áy náy, tự trách đối với các sư huynh khiến Tử Vũ nhịn không được khóc nấc lên..

“Câm miệng! Ngươi còn dám ở đây khóc. Một câu thực xin lỗi của ngươi, đổi được một cái chân lành lặng sao?”

Nghe nhị sư huynh hét lớn, Tử Vũ cuống quít gạt nước mắt, cắn môi kiềm nén tiếng khóc, nghẹn ngào đáp:

“Tử Vũ biết sai rồi, sư huynh cũng đánh gãy chân Tử Vũ đi!” – Nói xong, Tử Vũ liền cởi quần, nằm úp sấp trên hình đẳng.

“Ba… Ô…”

“Ba ba ba ba … ô… ba… ô… ba”

Dật Hi xuống tay cực kỳ ngoan độc. Một đứa trẻ mới từng tuổi này mà tâm ngoan thủ lạt. Mà Tống Khang về sau phải làm thế nào bây giờ? Nếu lúc trước mình không kéo Tống Khang đi sẽ không dẫn đến tình cảnh này.

“Ba… ô… ba… ô… ba”

Đau, đau quá! Từ ngày làm bị thương Tiểu Cửu đến nay, đã lâu không có bị đánh nặng như vậy. Bị sư phụ đánh cũng đau lắm nhưng chưa từng phá da, tróc thịt. Sư phụ, người ở đâu? Tử Vũ đau quá!”

“Ba… ô… ba… ô… ba”

“Giáo chủ! Thuộc hạ Lưu Phi có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Dật Hi khẩn cầu. Hình trượng cũng tạm dừng, Tử Vũ tự giãy giụa cố gắng đứng dậy.

“Vào đi!”

Lưu Phi vừa bước vào cửa đã thấy Giáo chủ ngồi trên ghế mà người kia lại cầm hình trượng xoay lưng, tình cảnh rất kỳ quái nhưng hắn cũng không dám ngó nghiêng nhiều lời, cúi người bẩm báo.

“Khởi bẩm Giáo chủ, đã tra ra tin tức, Vân tiên sinh hơn mười ngày trước bị bắt tới Tuyệt tình cung.”

“Tuyệt tình cung?”

Ba chữ làm Tử Vũ chấn động. Tuyệt tình cung tuy thế lực không quá lớn nhưng vô cùng thần bí, người trong giang hồ không ai biết nó thật sự ở nơi nào. Nghe đồn xung quanh Tuyệt tình cung trải đầy cơ quan trận pháp. Người trong Tuyệt tình cung xưa nay ít qua lại giang hồ nhưng thường hay bắt nam tử vào cung, một đi không trở lại.

“Truyền lệnh xuống, toàn giáo dốc hết toàn lực truy tìm tung tích Tuyệt Tình cung.”

“Thuộc hạ tuân lệnh. Thuộc hạ xin cáo lui.”

“Khoan đã!”

“Bổn Giáo chủ  không phải đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai xuất hiện ở phòng này trong vòng hai mươi bước, ngươi không nghe sao?”

“Thuộc hạ biết tội” –  Lưu Phi cuống quít quỳ xuống nói.

“Giáo chủ đã hạ lệnh chỉ cần có tin tức của Vân tiên sinh phải lập tức bẩm báo cho nên thuộc hạ mới…”

“Cho nên nói, ngươi cảm thấy ngươi làm đúng?” – Tử Vũ liếc mắt.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đáng chết” –  Lưu phi run rẫy cúi đầu chờ trọng phạt.

“Tử tội có thể tha, chính mình đi Hình đường lĩnh năm mươi roi. Nếu có kẻ nào còn dám trái lệnh giết không tha. Lui xuống!”

“Thuộc hạ tạ ơn Giáo chủ không giết.” – Có thể toàn mạng bước ra cửa, Lưu Phi thở phào một hơi. Về phần năm mươi roi, ở Thiên Tàn giáo này xem như nhẹ nhất xử phạt.

Chỉ còn lại ba người, Tử Vũ cẩn thận đứng dậy. Vừa rồi ngồi trên ghế dồn ép miệng vết thương đau đến trước mắt như tối sầm lại. Hiện giờ sư phụ không ở đây, tại Thiên Tàn giáo, Tử Vũ chỉ có thể học được chính mình kiên cường cùng nhẫn nại. Dựa vào bàn ổn định thân mình, Tử Vũ không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Vừa rồi trách phạt, bị Lưu Phi làm gián đoạn mà sư huynh lại chưa nói đã xong. Nhưng sư huynh đánh thật đau, Tử Vũ chịu không nổi, Tử Vũ không muốn lại bị đánh.

Trong lúc này, Dật Hi mới thật sự khẳng định người vừa bị mình đánh cho thê thảm đích thực là Giáo chủ của thiên hạ đệ nhất tà giáo – Thiên Tàn giáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play