Nhanh chân chạy xuống núi, trận mưa lớn tối qua vây hãm Vân Hiên ở trên đỉnh núi đến tận rạng sáng nay. Tử Vũ ở nhà một mình suốt một đêm sợ là lo lắng gần chết đi!

Từ lúc rời Tướng quân phủ đến này đã hơn bảy tháng, có những đêm mộng mị, đủ loại kí ức của một năm đó ồ ạt kéo về. Tuy nơi đó cùng mình không còn có bất cứ quan hệ gì nhưng Vân Hiên cũng khó lòng khống chế được cõi lòng nhung nhớ. Tuy nhiên, Lão thiên gia tựa hồ đối với hắn đặc biệt chiếu cố, mỗi khi bản thân rơi vào cõi tịch mịch, buồn đau thì hài tử kia lại đúng lúc xuất hiện ba hoa này nọ, gắt gao nhào vào lòng hắn ôm chặt, khiến tâm tình của hắn phần nào được giải toả rất nhiều. Vân hiên cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc trước đã lựa chọn cho hài tử này cũng như cho mình một cơ hội. Có đi sâu được vào nội tâm sâu thẫm của đứa hài tử này mới phát hiện ra nét đơn thuần đáng yêu tiềm ẩn đó.

Vừa bước đến vào thôn, Vân Hiên liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Những thôn dân lương thiện ngày nào nằm la liệt trong vũng máu. Có người vẫn mở to hai mắt, có lẽ đến chết cũng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Tử Vũ!… Tử Vũ!…” – Vân Hiên nhớ tới đứa hài tử của mình, bất chấp nguy hiểm, lo lắng chạy nhanh về nhà. Sẽ không có chuyện gì đi, Tử Vũ được chân truyền một thân nội lực hùng hậu của phụ thân nó, tuy chưa thể vận dụng thuần thục nhưng người bình thường không dễ dàng làm gì được nó. Hi vọng mình trở về vừa kịp lúc.

Bước tới cửa nhà, Vân Hiên càng ngây dại, đầu óc như trống rỗng. Có phải hắn bị hoa mắt, hắn như thế nào nhìn thấy Tử Vũ nhu thuận thường ngày, vẻ mặt đầy hưng phấn cầm thanh kiếm đâm thẳng vào ngực người bạn thân thiết Tiểu Cửu. Nó xoáy đầu kiếm, thuần thục đem trái tim đầy máu lấy ra, chậm rãi ngẩng đầu hướng ánh mắt khiêu khích về phía hắn.

“Sư phụ tốt của ta, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Ngươi sững sờ đứng ở ngoài cửa làm gì? Mau vào đây a! Tử Vũ đói bụng lắm, chờ mãi mà sư phụ mãi chưa trở về, Tử Vũ đành phải tự mình nghĩ biện pháp.” – Nói xong, nó còn bóp chặt lấy trái tim kia như một minh chứng hùng hồn.

“Hữu hộ pháp Tề Chiến, trong phòng kia có treo mãng tiên, ngươi đi lấy cho ta.Khách đến nhà nên có lễ gặp mặt mới phải đạo.” – Tề Chiến hơi khó hiểu nhìn Tử Vũ nhưng vẫn nghe lệnh rời đi.

“Sư phụ sợ sao? Bước qua một cánh cửa cũng không dám? Ngươi cho là bằng bản lĩnh của ngươi dù đứng ở cửa cũng có thể chạy trốn ư?” – Lời nói chế nhạo, mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào tận đáy lòng.

Ổn định cảm xúc, Vân Hiên quan sát một lượt tình thế hiện tại. Hơn hai mươi người sát khí đằng đằng, thân thủ xem ra không tồi, cái tên Tề Chiến gì đấy sợ cũng không phải hạng vừa. Đi thêm vài bước đến gần Tử Vũ hơn, Vân Hiên đem cả tâm tư quan sát nó một lần nữa. Trong thoáng chốc Vân Hiên nhận ra trong ánh mắt của nó mang theo né tránh cùng tuyệt vọng.

“Đưa roi cho ta!”

“Giáo chủ, loại sự tình này sao dám làm phiền giáo chủ, chi bằng để thuộc hạ thay ngài cống hiến sức lực.”

“Không cần, đưa roi cho ta!”

“Giáo chủ thiên phúc vĩnh hưởng…”

“Ta nói đưa roi cho ta, ngươi … nghe không hiểu?” – Tử Vũ ra vẻ mất nhẫn nại, tản ra loại khí thế bức người không thuộc ở độ tuổi của nó, ý đồ làm cho mọi kẻ trước mặt nó phải khuất phục. Cuối cùng, Tề Chiến cũng phải lui một bước, đem mãng tiên giao cho Đoạn Tử Vũ

“Sưu… Ba!” – Tử Vũ bất ngờ quất một roi trên đùi của Vân Hiên, roi mang theo nội lực bá đạo khiến Vân Hiên nhất thời khuỵ một gối quỳ xuống.

“Sưu… Ba!”

“Sưu… Ba!”

Bất quá ba roi, tay Tử Vũ đã run rẩy lợi hại, rốt cuộc không thể hạ thủ được nữa. Chậm rãi tiến lên, Tử Vũ dùng mãng tiên nâng cằm Vân Hiên.

“Thế nào… có cảm thấy bị đánh kỳ thật là chuyện rất thoải mái? Nghĩ đến những ngày qua ngươi hầu hạ bổn giáo chủ cũng không tệ, tha cho ngươi một mạng. Ngươi thấy bổn giáo chủ diễn trò có đạt không? Một kẻ ti tiện như ngươi, được ta phí sức lừa gạt cũng xem như vinh hạnh đi!” – Tử Vũ vốn là dùng ánh mắt đầy ngạo mạn,khiêu khích Vân Hiên nhưng dần dần lại gục xuống muốn trốn tránh.

“Diễn đích thực rất tốt, sư phụ thiếu chút nữa đã bị Tử Vũ lừa!”

Thời điểm roi đầu tiên mang theo nội lục hạ xuống, Vân Hiên đau đến tê dại, đầu óc mù mờ trống rỗng. Đến roi thứ hai, roi thứ ba, lực đạo ngày càng giảm xuống. Đến lúc hài tử trước mắt không còn thể hạ roi nữa, Vân Hiên mới dần bừng tỉnh thông suốt.

Nhìn kỹ trái tim đỏ ửng trong tay hài tử, tuy máu tươi chói mắt nhưng vô luận là trái tim hay miệng vết thương đều không có nhiều nhiều máu chảy ra, sợ là người đã sớm chết từ lâu. Lại nhìn đến bàn tay cầm roi đang không ngừng run rẩy, Vân Hiên đột nhiên tỉnh ngộ, hậu tâm đau xót, hành động đơn thuần biểu lộ tất cả như vậy, chính mình như thế nào không tin tưởng nó.

Vân Hiên đưa tay xoa lấy hai má Tử Vũ, lực có chút mạnh khiến tầm mắt của nó đối diện với chính mình mà nói.

“Có phải vi sư mấy ngày nay lập thêm nhiều quy củ lắm nên Tử Vũ mới không nhớ rõ?”

Cảm nhận bàn tay ấm áp xoa vào mặt mình, Tử Vũ nhịn không được run nhè nhẹ.

Không nhớ rõ? Như thế nào mà không nhớ rõ chứ? Đây là yêu cầu duy nhất của sư phụ đối với Tử Vũ. Mỗi thời điểm gặp chuyện, Tử Vũ luôn suy nghĩ rất nhiều, sợ trái với quy củ của sư phụ, nhạ sư phụ sinh khí. Chỉ là dù nhớ kỹ nhưng lại có đủ năng lực tuân thủ đâu? Tử Vũ sợ là về sau cũng không còn cơ hội tuân thủ quy củ của sư phụ đi! Mấy ngày nay bất quá là một giấc mộng đẹp, Tử Vũ hội ghi tạc trong lòng. Còn sư phụ, ngài về sau có thể nhớ Tử Vũ không? Sợ là cho dù nhớ rõ, cũng chỉ nhớ đến Tử Vũ đầy ngoan lệ lúc này đi! Nếu vậy, so với việc sư phụ hoàn toàn quên Tử Vũ đi còn không tốt hơn sao? 

“Quy củ? Nếu không phải cảm thấy có chút thú vị, ngươi nghĩ bổn giáo chủ sẽ vui vẻ tuân thủ sao?” – Mạnh miệng nói những lời trái lòng nhưng Tử Vũ không để ý rằng ánh mắt có chút phiếm hồng, bàn tay cầm roi không ngừng run rẩy đã sớm bán đứng tất cả.

“Sư phụ đã từng nói Tử Vũ không được nói dối sư phụ? Tử Vũ trong lòng nghĩ những gì, lo lắng những gì đều phải nói thật với sư phụ có nhớ không?” – Vân Hiên mạnh mẽ kéo hài tử ôm chặt vào lòng.

“Hài tử, dù ngươi hội rất nhiều quy củ nhưng sư phụ tuyệt không quên hứa hẹn của chính mình. Lúc bái sư, sư phụ đã hứa sau này thà rằng đánh chết Tử Vũ cũng tuyệt không bỏ rơi Tử Vũ, ngươi đã quên rồi sao?”

“Buông tay!” –  Một lần nữa được bao bọc trong lòng sư phụ, ấm áp đến vô cùng. Cho dù ấm áp này chính mình không ứng đáng hưởng lấy, Tử Vũ vẫn hy vọng có thể đem nó lan toả trong giây phút ngắn ngủi. Luyến tiếc là thế, nhưng nếu rời bỏ Tử Vũ mà sư phụ có thể an bình sống tốt, Tử Vũ nguyện ý buông tha tất cả.

Nghĩ đến đây, Tử Vũ âm thầm vận nội lực đánh Vân Hiên văng ra xa,   cắn răng lui về phía sau nhưng cánh tay vẫn bị người nắm chặt lại. Vì cái gì?… Như thế tâm ngoan thủ lạc bày ra trước mặt mà người vẫn không chịu buông tay? Không cần như vậy, người nếu cứ kiên trì, Tử Vũ hội chống đỡ không được sẽ bổ nhào vào lòng sư phụ mà khóc nức nở.

“Hài tử, ta đã hứa sẽ cưng chìu ngươi cả đời. Vì cái gì không tin sư phụ có thể bảo hộ được ngươi a?”

“Sư phụ!”

Từng lời của sư phụ khiến Tử Vũ vừa hạnh phúc càng vừa đau lòng. Thân thủ của sư phụ thế nào Tử Vũ hiểu rất rõ ràng, ngay cả nó sư phụ còn đánh không lại.

Sư phụ, hãy để cho Tử Vũ đến bảo hộ người đi được không?”

Lời nói đau lòng đã đến cửa miệng vẫn không thể nào thốt nên lời.

“Tử Vũ hôm nay đích thực không nghe lời nha. Chính mình tự ngẫm xem đã vi phạm bao nhiêu quy củ, chờ sư phụ lột một tầng da của ngươi!” –  Vân Hiên cười cười xoa đầu hài tử.

“Sư phụ!”

Giọng điệu quen thuộc mang theo cưng chìu lẫn nghiêm khắc, Tử Vũ rốt cuộc không được nữa nhào vào lòng sư phụ khóc nức nở, gắt gao ôm chặt lấy như muốn thu trọn toàn bộ ấm áp. Mặc kệ ánh mắt của sư phụ lúc đứng ngoài cửa tràn đầy thất vọng làm Tử Vũ sợ hãi, Tử Vũ cũng không phải là đứa trẻ hư trong lòng của người. Xin lỗi sư phụ, là Tử Vũ liên luỵ người, kiếp sau Tử Vũ sẽ hoàn trả gấp bội còn kiếp này xin người hãy cho Tử Vũ tuỳ hứng một lần đi.

“Ngoan, Tử Vũ đừng khóc. Nam tử hán đại trượng phu phải mạnh mẽ, kiên cường lên chứ. Tử Vũ ngoan ngoãn đứng xem sư phụ dạy dỗ bọn người xấu nào!”

Thật tốt, nguyên lai hài tử nhu thuận nghe lời vẫn còn đó. Vân Hiên thật sự rất sợ, hắn không muốn thêm một lần nào nữa nếm trải cảm giác đau lòng vừa qua. Chỉ cần có thể bảo trụ tâm hồn ngây thơ kia dù chính mình lại thành cũng xứng đáng. Lão thiên gia, nếu thật sự có báo ứng, Vân Hiên cũng sẵn sáng tiếp nhận tất cả. An ủi một chút hài tử vẫn còn khóc nhè kia, Vân Hiên đứng dậy nhìn về phía Tề Chiến.

“Các hạ chính là thủ lĩnh của nhóm người này? Xâm nhập gia môn người kháckhông phải cũng nên tự giới thiệu một chút sao?” – Không còn là ánh mắt ôn nhu vừa rồi an ủi Tử Vũ mà là ánh mắt ẩn hiện đầy sát khí.

“Thiên Tàn giáo Hữu hộ pháp, Tề Chiến!”

Chứng kiến một màn vừa rồi, Tề Chiến đã thay đổi một chút suy nghĩ. Thả người này đổi lấy Đoạn Tử Vũ cùng mình trở về không bằng bắt cả hai mang về. Người này thoạt nhìn không có võ công mà hình như rất quan trọng với Đoạn Tử Vũ. Có hắn trong tay không lo Đoạn Tử Vũ không ngoan ngoãn nghe mình sai khiến.

Vì cái gì Thiên Tàn giáo giáo chủ chỉ có thể do người của Đoạn gia kế thừa, một ngày nào đó, Tề Chiến ta sẽ đường đường chính chính ngồi ở ngôi vị giáo chủ, khiếnmọi người phải quỳ gối thần phục. Say mê trong dục vọng, Tề Chiến đã sớm xem nhẹ người trước mặt.

“Tự giới thiệu một chút, tại hạ họ Vân, tự Vân Hiên, mới ra giang hồ bất quá hơn một năm. Cũng làm được một chuyện nhỏ được người trong giang hồ quá khen tặng cho một danh hiệu: “Bạch ngân… tu… la … vương”

Vân hiên nói xong, lấy roi trong tay Tử Vũ vung lên đem cánh cửa đóng chặt lại. Hôm nay, bọn ác ma này nên vì tội lỗi của chúng mà trả đại giới. Các ngươi dám ra tay sát hại những thôn dân lương thiện, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.

Tiếng động vang dội, toàn bọn người Tề Chiến đều khẽ run. Không phải bởi roi này có bao nhiêu lợi hại, một người tập võ cơ bản đều có thể làm được. Mà là cái ngươi cầm roi kia cố ý nhấn mạnh từng chữ như khắc sâu vào tâm trí họ.

“Bạch ngân tu la vương” năm chữ này trong chốn giang hồ như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lại làm cho mỗi một người đều nhớ kỹ. Sự thần bí, ngoan lệ, cường đại của nó đều vẫn còn tại. Năm đó, Huyết sát môn là tổ chức đệ nhất sát thủ trên giang hồ. Dù Thiên Tàn giáo thế lực không nhỏ cũng không dám đắc tội với bọn chúng. Thiên tàn giáo có thể toàn lực diệt trừ Huyết sát môn để diệt trừ hậu hoạn nhưng sẽ tổn thất không nhẹ. Một thế lực to lớn như vậy lại trong một đêm, chỉ bởi một người tiêu diệt sạch sẽ. Người đó gọi là “Bạch ngân tu la vương.”

“Xảo trá, bộ dáng của ngươi mà dám xưng là Bạch ngân tu la vương? Ta nói bất cứ một ai trong bọn ta đều có thể đánh bại ngươi.” – Tề Chiến mạnh miệng nói. Rõ ràng hắn đã theo dõi suốt nhiều ngày nay, chắn chắn người này chỉ là một đại phu thông thường không biết chút võ công nào. Nhưng tại sao thời khắc hắn vung roi kia lại mang đến cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng.

“Là thật hay không các hạ rất nhanh sẽ biết.”

Tử Vũ cảm thấy những gì đang diễn ra giống như một giấc mơ. Nó lấy tay nhéo cánh tay mình, đau đến vậy chắc không phải là mơ. Đây hoàn toàn là sự thật.

Người của Thiên Tàn giáo thật tìm tới cửa, những thôn dân thường ngày hay cười nói với mình đều đã chết, quan trọng nhất là sư phụ… người… Tử Vũ nhớ rất nhiều lần nó không cẩn thận phát tác nội lực ngộ thương sư phụ nhưng hiện tại người sao lợi hại đến vậy?

“Sư phụ!” – Tận mắt nhìn cả đám hung thần ác sát vừa rồi đều mặt trắng bệt té nhào trên mặt đất, không một tia sinh khí, Tử Vũ tròn xoe mắt gọi lớn một tiếng.

“Sư phụ, người không phải mới tu luyện lại nội lực không bao lâu sao? Như thế nào mà….”

“Cái này gọi là “Nhật Nguyệt Tinh thần”, hấp thụ tinh nguyên nội lực của người khác vào cơ thể mình, tuỳ mình sở dụng, là võ công vô địch thiên hạ.”

Đã hút hết nội lực của hơn hai mươi người, Dật Hiên thật lòng không biết nên vui hay buồn. Lúc bị người kia ép buộc tu luyện loại ma công đệ nhất thiên hạ này. Vân Hiên sống chết cũng không chịu. Người kia liền lôi đến mười người, hoặc là Vân Hiên tự chọn lấy một người để hút lấy nội lực, hắn sẽ thả chín người còn lại, hoặc là phải trơ mắt nhìn cả mười người bị tra tấn đến chết. Đây là cỡ nào tàn khốc lựa chọn. Nhưng đến ngày hôm nay, Vân Hiên phải cảm tạ người kia đã tàn nhẫn ép buộc mình. Nếu không, hắn như thế nào có thể trừng phạt những tên ác nhân này, như thế nào có thể bảo toàn cho Tử Vũ a.”

“Sư phụ?”

Hài tử mang theo nét mặt vừa kinh hỷ lại vừa sợ sệt, bàn tay nhỏ muốn nắm lấy chính mình nhưng tựa hồ lại không dám, cả người nó cũng lấm lem toàn máu, Vân Hiên nhìn một lượt lại đau xót thở dài. Vân Hiên mạnh tay ké Tử Vũ về phía mình liền lột quần của nó, đánh liên tiếp mấy bàn tay thật mạnh, thật vang. Hài tử gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, đau đến mặt mày nhăn nhó khó coi nhưng lại nhếch miệng cười rất hạnh phúc.

Được tựa vào người sư phụ như vậy luôn rất ấm áp. Một loại cảm giác an tâm bao bọc lấy to thân mà không đâu có được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play