Thúc ngựa vào thành, Tiêu Hán Thần nhắm thẳng tướng quân phủ mà chạy. Tiêu gia quân sử dụng đấu pháp đặc biệt, trong vòng một tháng triệt hạ hoàn toàn Hạ Cốc quốc, khiến chúng tổn thất nặng nề. Với tình hình hiện tại, Hạ Cốc quốc nếu muốn gây hấn cũng cần ít nhất mười năm nữa mới đủ tiềm lực.

Chiến sự ổn định, Tiêu Hán Thần liền bỏ đại đội nhân mã, giục ngựa chạy thẳng về Tiêu gia. Tuy rằng đã qua một tháng nhưng hắn vẫn ôm một hy vọng nhỏ nhoi rẳng Dật Phong vẫn đang thoi thóp chờ gặp hắn.

Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, Tiêu Hán Thần vẫn rất sợ nhìn thấy những tấm khăn tang trắng nhưng đến trước cửa phủ lại cái gì cũng không có.

Không kịp đợi hạ táng? Hắn ngay cả cơ hội tiễn nhi tử một đoạn đường cuối cùng cũng không có sao?

Ngơ ngác đứng trước cửa phủ, vừa lúc một tên gia đinh chạy ra liền hô to.

“Lão gia đã về… Phu nhân, Nhị thiếu gia, lão gia đã trở lại.”

Nhìn đến Dật Phong đi phía sau phu nhân, Tiêu Hán Thần trợn tròn mắt, bấu chặt móng tay đến đau nhói gọi:

“Phong nhi?”

“Con bất hiếu, làm cho phụ thân lo lắng.” – Dật Phong bước nhanh đến trước mặt phụ thân quỳ xuống.

“Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh, ngươi như thế nào đi ra đây, nhanh về phòng nghỉ ngơi…”

“Phụ thân, Phong nhi không sao, bệnh của Phong nhi đã khỏi hẳn rồi.”-Gặp phụ thân gấp gáp lo lắng, Dật Phong liền lên tiếng trấn an.

“Cái gì? khỏi hẳn…” – Kinh hỉ tột độ, Tiêu Hán Thần giọng nói đều run rẫy.

“Này Tiết Toản, rõ ràng là có biện pháp còn gạt ta, xem ta như thế nào thu thập hắn.”

“Tiết lão đã đi rồi. Hán Thần, việc trước mắt không phải là đi tìm Tiết Toản tính sổ cũng không phải xem Phong nhi mà chính là nên đi thăm đứa hài tử kia kìa.” – Phu nhân đứng một bên nhắc nhở trượng phu về cái người trước nay luôn bị hắn xem nhẹ.

“Là ai?” – Tiêu Hán Thần chuyển hướng nhìn thê tử chờ đáp án thì đại đội Ngự lâm quân từ xa kéo tới.

“Tiêu Hán Thần tự ý rời quân doanh, một mình nhập kinh, ý đồ bất chính, lập tức bắt người.”

Vẫn đang còn kinh hỉ, Tiêu Hán Thần mặc cho người bắt trói, lòng suy nghĩ không ngờ tới Hoàng thượng nắm tin tức nhanh đến vậy. Bất quá lúc này hắn là toàn quân đại thắng, một mình hồi kinh tuy có xúc phạm quân pháp nhưng Hoàng thượng cũng phải nể tình mà tiểu trừng đại giới.

“Hán thần!”

“Phụ thân!”

“Không sao đâu… Phu nhân, nàng hãy chuẩn bị tiệc mừng chờ ta về chung vui.” – Hưng phấn theo Ngự lâm quân rời đi tướng quân phủ, Tiêu Hán Thần nào ngờ tới lúc này, thiếu chút nữa chính là lần cuối bản thân bước chân vào gia môn.

Dật Hiên nhàm chán nằm úp sấp nằm trên giường, lần này bị thương thật sự rất nặng. Đã trúng sáu mươi quân côn lại không ngừng nghỉ cưỡi ngựa suốt hai ngày hai đêm, vết thương bị chèn ép đến thảm hại, đến giờ vẫn không thể bước xuống giường.

Dật Hiên nhớ rõ ngày ấy khi vừa khôi phục ý thức liền có cảm giác hạ thân đau không thể tả, mở to mắt là Tiết lão đang ở bên giường canh giữ chính mình, mắt đầy tơ máu mà cảm thấy ấm lòng.

“Dật Phong đã không còn nguy hiểm, điều dưỡng thích hợp liền khoẻ mạnh.” – Không chờ đứa nhỏ mở miệng hỏi, Tiết Toản đã giải đáp lo lắng.

Nghe vậy, Dật Hiên vui cười mãn nguyện, thật sự đã không có chuyện phải tiếc nuối.

“Nội lực của ngươi?”

Tuy không đành lòng nhắc tới nhưng Tiết Toản vẫn không thể không nói. Thừa lúc Dật Hiên hôn mê, Tiết Toản âm thầm dò xét nhưng không có hề có chút nào lực nào cả. Nghe

Tiết bá nói, Dật Hiên liền thử dò xét, sắc mặt không khỏi trắng bệt… Không nghĩ tới sẽ không… không…

“Không sao cả, Hiên nhi còn chưa đến hai mươi tuổi, còn có rất nhiều hai mươi năm thời gian. Sớm muộn, Hiên nhi cũng sẽ trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ.”

Yếu ớt mỉm cười an ủi Tiết bá hai câu, Dật Hiên vô lực đem mặt vùi vào gối. Thật sự không cần sao? Nhưng vì cái gì trong lòng vắng vẻ, mũi cũng đau xót khó chịu.

Nhìn đứa nhỏ vừa mới còn nói không sao, hiện tại liền một bộ dáng cự tuyệt cùng mình tán gẫu, Tiết Toản thương tiếc thở dài, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.

“Sư phụ, Hiên ca ca, Ninh nhi có thể vào không?”

“Là Ninh nhi? Vào đi” – Thu hồi bộ dáng ảo não, Dật Hiên cao giọng đáp.

“Hiên ca ca, ca thế nào rồi? Thương thế chưa khỏi đã vội rời đi, Ninh nhi thật rất lo lắng.”

“Ta không sao, tịnh dưỡng vài ngày liền tốt. Ninh nhi làm sao vậy? Thấy Hiên ca ca nằm ở trên giường đau lòng sao?” – Gặp Ninh nhi đôi mắt hồng Dật Hiên trong lòng ấm áp.

“Ninh nhi vừa trở về liền đến chỗ phụ hoàng thỉnh an nhưng thái y nói phụ hoàng sinh bệnh nặng không nên gặp người, chết sống cũng không cho Ninh nhi gặp mặt phụ hoàng.” – Nghe Ninh nhi nói, Dật Hiên lòng cả kinh.

Hai ngày trước nghe phụ thân đã trở về, Dật Hiên trong lòng không yên, không biết nên như thế nào đối mặt với phụ thân. Sau trận chiến ở Lâm Thành đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mình và phụ thân đều không có cơ hội ở chung, không biết phụ thân thấy chính mình sẽ có phản ứng gì.

Còn không chờ Dật Hiên nghĩ ra đối sách đã nhận tin phụ thân tự tiện hồi kinh bị Ngự Lâm quân bắt giữ. Cùng một suy nghĩ với Tiêu Hán Thần, Dật Hiên cũng nghĩ không có đại sự gì. Cho nên dù phụ thân hai ngày còn chưa trở về, Dật Hiên cũng không có quá mức để ý ngược lại có thể trì hoãn mấy ngày phải đối mặt với phụ thân mà thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng hôm nay nghe Ninh nhi nói, Dật Hiên có điểm bất an. Hoàng thượng ngăn cách với người bên ngoài, ngay cả Thái tử cũng không thể gặp mà Đại tướng quân nắm giữ trọng binh lại bị bắt giam, tình huống này tuyệt không đơn giản.

“Ninh nhi, đệ vừa nói Hoàng thượng sinh bệnh nặng?”

“Dạ, chính thái y nói như vậy. Đúng rồi Hiên ca ca, y thuật của ca rất cao mà, chân Tống Khang còn chữa được không bằng đi xem bệnh của phụ hoàng đi.” – Đột nhiên nhớ đến Hiên ca ca y thuật cao siêu, Ninh nhi mắt rực sáng lên.

“Ninh nhi! Lúc đệ đi gặp phụ hoàng, ngoài thái y còn có người nào khác không? Hoặc đệ có biết tên thái y ngăn cản đệ là người của ai, bình thường cùng ai có quan hệ qua lại.”

“Lúc ấy, Đại ca ở đó… Hiên ca ca? Không có khả năng…” – Đông Phương Ninh tâm tư đơn thuần cũng không có nghĩa là không đủ thông tuệ. Nghe Hiên ca ca hỏi, trong lòng liền run lên.

“Ninh nhi, đệ có biện pháp nào trà trộn vào cung?”

“Đệ có”

“Đừng lo lắng, nếu là trúng độc, Hiên ca ca sẽ có biện pháp.” – Nhìn Ninh nhi vẻ mặt khẩn trương, Dật Hiên nhỏ giọng an ủi.

“Ninh nhi” – Đã rất lâu mới nghe được giọng nói của phụ hoàng, Đông Phương Ninh nhịn không được rơi lệ.

“Phụ hoàng, Ninh nhi nhờ Hiên ca ca đến giải độc cho người.”

“Hoàng thượng, nếu hạ quan suy đoán không lầm, hiện tại Ngự Lâm quân cùng thái y viện đều nằm trong tầm khống chế của Đại hoàng tử. Tiêu Tướng quân bị Đại hoàng tử giả truyền thánh chỉ hạ ngục, quan viên trong triều không biết có bao nhiêu người là người của Đại hoàng tử nhưng hạ quan có thể khẳng định đại bộ phận quan viên đều không biết tình hình thực tế, Hoàng thượng có hay không đối sách?” – Gặp Hoàng thượng đảo tầm mắt về phía mình, Dật Hiên nhanh chóng đem tất cả tình huống mình nắm bắt được nói ra.

Nghe vậy, Đông Phương Khôn vô lực nhắm lại hai mắt, thẳng đến Đông Phương Ninh nhịn không được, mới mở miệng nói bốn chữ: “Án binh bất động”.

“Phụ hoàng?”

“Ninh nhi yên tâm, phụ hoàng đã tỉnh, bất luận là người nào có mưu đồ bất chính đều sẽ không thực hiện được. Ninh nhi đi về trước, bảo vệ tốt chính mình.”

Bước ra khỏi tẩm cung của phụ hoàng, Đông Phương Ninh vẫn thập phần lo lắng, ngoáy đầu lại nhìn. Độc của phụ hoàng tuy đã giải nhưng trong cung hiện tại đều bị Đại ca khống chế, phụ hoàng có thể hay không gặp nguy hiểm.

“Tam đệ của ta, mặc trang phục này là muốn đi đâu a?” – Vốn tưởng có thể an toàn thoát ly hoàng cung, ai ngờ đã chạm mặt ngay kẻ thù.

“Vị này chắc là hồng nhân bên cạnh Tam đệ… Tiêu Thái Phó đi. Tiêu Thái Phó quyền cao chức trọng, gặp bổn hoàng tử cũng không cần thỉnh an a…” – Đối với Tam đệ đơn thuần trước mặt, Đông Phương Nghĩa càng thêm ngạo mạn.

“Hạ quan Tiêu Dật Hiên tham kiến Đại hoàng tử.” – Dật Hiên thức thời vẫn là trước tiên quỳ xuống thỉnh an.

“Tiêu đại nhân có biết trong cung đang có lệnh giới nghiêm, bất luận là kẻ nào, không có bổn hoàng tử đồng ý cũng không được tự tiện vào cung hay sao? Người đâu… Tiêu Dật Hiên kháng chỉ, tự tiện xông vào cấm cung, lập tức kéo ra ngoài chém.” – Lại nhìn chằm chằm Tam đệ, Đông Phương Nghĩa đắc ý hạ lệnh.

“Đông Phương Nghĩa, ngươi dám” – Đông Phương Ninh đứng chắn trước mặt Hiên ca ca.

“Ta đây chính là muốn cho ngươi xem rốt cuộc ta có dám hay không, người đâu…”

“Đông Phương Nghĩa, ngươi đừng quên Tiêu Thái Phó không chỉ mệnh quan triều đình còn là nhi tử của Tiêu Tướng quân, hôm nay nếu ngươi dám giết hắn không sợ Tiêu gia quân sẽ làm phản sao?” – Đông Phương Ninh lớn giọng uy hiếp Đông Phương Nghĩa.

Nghe xong lời của Tam đệ lại nghĩ đến người còn giam trong ngục thất, Đông Phương Nghĩa cười lạnh.

“Xem ra tên Tiêu Dật Hiên này vẫn còn chút giá trị, không bằng trước mắt lưu lại cái mạng quèn này của hắn, bất quá chừa một hơi tàn là được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play