Nhìn Dật Hồng nhu thuận đứng trước mặt, Tiêu Hán Thần thật sự phiền lòng, lúc này hắn tình nguyện người đó là Dật Hi. Hi nhi tuy thường xuyên gây họa khiến hắn sinh khí nhưng đều có chừng mực, không gây hậu quả lớn, nhiều lắm chỉ cần kéo nó vào thư phòng đánh một trận. Nhưng lần này lại khác…

“Là tại sao? Nói cho rõ ràng.” – Phụ thân nét mặt ôn hoà lại càng làm Dật Hồng run sợ.

“Hôm nay con ra phố dạo chơi tình cờ gặp Tống Khang. Không rõ từ đâu hắn biết chuyện của Đại ca, nói những lời rất khó nghe.”

“Cho nên ngươi động thủ, đánh đứt gân chân hắn.” – Tiêu Hán Thần cảm thấy cả người vô lực, vài câu nói khó nghe, đã huỷ đi tương lai của hai đứa trẻ.

“Không phải, lúc đầu con rất tức giận, muốn động thủ thì bị Tứ ca ngăn lại nhưng hắn còn tiếp tục nói đến muội muội… hắn nói…”

“Hắn nói cái gì?”

“Nói Hồng nhi và muội muội rất giống nhau, nếu không chiếm được muội muội, chi bằng… chi bằng đem Hồng nhi rước vào phủ.” – Dật Hồng xấu hổ nói, hiện tại nhớ lại những lời đó vẫn còn thấy rất tức giận.

“Con không có ác ý, chỉ tiện tay rút kiếm trong tay hắn đâm tới, không ngờ hắn ngay cả một kiếm cũng không tránh được, nên mới …”

Lại thở dài, Tiêu Hán Thần phiền muộn nói: “Về phòng đi, ngày mai cùng phụ thân vào cung diện Thánh thỉnh tội.”

Chuyện lần này không phải giáo huấn một chút là xong. Đứa trẻ Tống Khang kia gân mạch đứt đoạn, sợ cả đời này không thể đứng lên được nữa lại thêm Thừa Tướng xưa nay cùng hắn bất hoà, liệu có thể bỏ qua.

“Phụ thân, Ngũ đệ là Hi nhi dẫn ra ngoài, Tống Khang hiềm khích với con mới gây sự với Hồng nhi. Lúc đó con cũng có mặt, là con cảm thấy cần giáo huấn hắn mới không ngăn cản Hồng nhi, là lỗi của con, người mang con tiến cung thỉnh tội đi.” – Nghe phụ thân phân phó, Dật Hi liền biết sự tình không hề đơn giản.

“Ngươi…” – Tiêu Hán Thần chỉ tay vào mặt nó lại không biết nên nói thế nào? Hắn không thể nói, nếu ngươi thấy Tống Khang nên bị giáo huấn sao không tự mình ra tay? Thân thủ Dật Hi vượt xa Dật Hồng, mấy ngày qua được cái kia sư phụ dạy dỗ càng tiến bộ thần tốc. Hôm nay nếu là Dật Hi ra tay sẽ không phát sinh chuyên ngoài ý muốn này.

“Không cần gấp gáp lãnh trách nhiệm, chuyện này ngươi cũng trốn không khỏi gia pháp. Đi Từ Đường quỳ, không có lệnh của ta, dám bước chân ra khỏi Từ Đường nửa bước, ta đánh gãy chân ngươi. Cút!”

“Phụ thân, Hi nhi van cầu người ngày mai hãy mang Hi nhi tiến cung. Hi nhi tốt xấu vẫn là thư đồng bên cạnh Thái tử, Hoàng Thượng….”

“Dư bá, đem Tứ thiếu gia nhốt vào Từ Đường, không có lệnh của ta không cho phép bất cứ người nào thả nó ra.” – Không màng tới nhi tử cầu xin, Tiêu Hán Thần trực tiếp kéo Dật Hi giao cho Dư bá.

Hốt hoảng trở về phòng mình, Dật Hồng sợ phát run. Thấy phụ thân thái độ khác thường, cho mình trở về phòng, hắn còn tưởng may mắn tránh được một kiếp nhưng nhìn đến phản ứng của phụ thân cùng Tứ ca mới ý thức được chuyến đi ngày mai sẽ không dễ dàng.

Trốn trong góc phòng âm thầm khóc, chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Dật Hồng ngẩng đầu lau nhanh nước mắt.

“Phụ thân”

Tiêu Hán Thần thương tiếc gạt nước mắt trên gương mặt nhem nhuốc của nhi tử.

“Sợ sao?”

Xấu hổ cúi đầu, Dật Hồng không muốn thừa nhận trước mặt phụ thân nhưng lại không nhận ra thân thể đang phát run đã sớm bán đứng chính mình.

“Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, chuyện mình làm phải có dũng khí gánh vác hết thảy mọi hậu quả.”

Tiêu Hán Thần nhẹ nhàng vỗ vai nhi tử an ủi:

“Ngày mai phụ thân sẽ luôn ở bên cạnh con, sẽ không để con xảy ra chuyện gì.”

“Phụ thân… có phải ngày mai Hồng nhi cũng sẽ bị đánh gãy chân, suốt đời không thể đứng lên nữa?” – Thái độ phụ thân càng ôn nhu khác thường, Dật Hồng càng sợ hãi muốn khóc lên.

“Nhất định sẽ không, bất luận thế nào phụ thân sẽ bảo hộ tốt cho Hồng nhi. Nhưng chính ngươi đừng sớm cao hứng, trong cung trở về phụ thân cũng không tha cho ngươi.”

Dật Hồng bật cười nịnh nọt: “Hồng nhi không sợ, phụ thân đánh đau cũng sẽ không đánh chết Hồng nhi.”

Co rút người trong lòng ngực phụ thân, Dật Hồng cảm thấy bình tâm không ít. Suốt một ngày đánh nhau rồi hoảng sợ lo lắng, vừa mới còn khóc lớn một trận nên Dật Hồng mệt mỏi thiếp đi. Đem nhi tử say ngủ đặt lên giường, xoay người bước ra ngoài, lại gặp ngay kẻ không ngờ tới.

“Ngươi ở chỗ này làm gì?”

“Nghe nói Dật Hồng xảy ra chuyện nên đến xem thử.” – Đứng ngoài cửa nghe lén lại bị phụ thân bắt gặp, Dật Hiên có phần hoảng hốt.

“Tiêu đại nhân xem ra rất thanh nhàn, chuyện gì đều tiến trước một bước, không ai dạy ngươi chuyện nhà người khác không được tùy tiện nhúng tay vào hay sao?” – Tiêu Hán Thần không phải ý tứ này, nhưng vừa mở miệng lại theo thói quen nói lời khó nghe.

“Nếu Dật Hồng đã vô sự, Hiên nhi xin cáo lui.” – Dật Hiên bất chợt có vài ý nghĩ liền vội vã rời đi.

Tiêu Hán Thần không kịp thích ứng. Mỗi lần ở loại thời điểm này, hắn ta đều cười cợt xảo ngôn, sao hôm nay lại…

Lòng Dật Hiên dậy sóng, những gì hắn vừa nghe chính là máu mủ thâm tình, là chân chính phụ thân đi. Bất luận ở bên ngoài gây họa gì, về nhà chịu chút gia pháp xem như đã xong. Họa đến phụ thân sẽ thay ngươi chống đỡ, kiên định nói cho ngươi biết không cần phải một mình sợ hãi, phụ thân sẽ luôn ở bênh cạnh ngươi. Nguyên lai đây mới chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng Dật Hiên.

Dật Hiên đổi hướng đi đến Từ Đường, dễ dàng đánh ngất gia đinh canh cửa. Dật Hi thân quỳ tại Từ Đường nhưng lòng phiền muộn tìm cách giải quyết, vừa ngẩng đầu thiếu chút kinh hỉ thốt lên:

“Sư phụ, sao người lại tới đây? Có phải hay không…”

“Dật Hi, sư phụ sắp thu nhận cho ngươi một sư đệ, có thích không?” – Dật Hiên cắt ngang lời.

“Người cứ tùy tiện” – Nguyên lai Dật Hi tưởng sư phụ đã biết chuyện của Dật Hồng mới đến giúp chính mình liền có chút thất vọng.

“Ngươi đồng ý thì tốt. Về sau sư huynh đệ ở chung với nhau, Tiêu Dao phái tuy môn quy rộng rãi nhưng tuyệt không cho phép đồng môn sát hại lẫn nhau.”

“Hi nhi tuân mệnh.” – Tuy không hiểu vì sao sư phụ trịnh trọng nói với mình những lời này nhưng Dật Hi không có tâm tình gặng hỏi, tùy tiện đáp ứng.

Nhìn đứa trẻ trước mặt ưu tư, Dật Hiên cười cười nói:

“Vi sư biết ngươi và Tống Khang bất hòa nhưng về sau hắn làm sư đệ của ngươi, phải học cách khoan dung. Nếu để vi sư biết ngươi ỷ vào thân thủ lợi hại khi dễ sư đệ, môn quy hầu chờ.”

“Sư phụ… sư phụ, sư đệ người nói là… là Tống Khang.” – Dật Hi kinh hoảng.

“Như thế nào? Không thích sao?” – Dật Hiên có chút cảm giác muốn khi dễ đồ nhi.

“Không… không có, Hi nhi rất vui, cầu còn không được. Sư phụ yên tâm, Hi nhi nhất định sau này sẽ chiếu cố tốt sư đệ, không để hắn chịu ủy khuất. Sư phụ, Hiên ca ca, Hi nhi tạ ơn người.

Nguyên lai sư phụ thật sự là vì chuyện Ngũ đệ mà tới. Sư phụ thật sự lợi hại, một con đường chết liền được người nhẹ nhàng hóa giải. Người là sư phụ của Thái tử, càng là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng. Tống Khang kia tuy tàn phế một chân nhưng có thể làm đồ đệ của sư phụ, sư đệ của Thái tử xem như bồi thường khá thích đáng đi. Hơn nữa sau này hắn và mình trở thành đồng môn sư huynh đệ, hắn sẽ không thể trách móc nặng nề Hồng nhi.

“Ngươi đừng cao hứng quá sớm, chỉ mới là ý nghĩ của sư phụ còn chưa chắc thực hiện được. Trước mắt ta phải xem qua chân của tiểu tử Tống Khang kia còn cứu chữa được hay không, cứu được liền tốt.” – Thấy Dật Hi vui mừng quá sớm, Dật Hiên tạt ngay một chậu nước lạnh.

“Không lo lắng, Hi nhi tin tưởng chỉ cần sư phụ xuất trận trong thiên hạ này không việc gì không thành.”

Xem ra một chút nước lạnh kia hoàn toàn vô dụng, phỏng chừng tạt lên người Hi nhi còn bị nhiệt huyết trên người nó làm khô ráo.

“Tốt lắm, tốt lắm… Hiên ca ca sẽ không làm cho đệ thất vọng. Đệ vẫn là thành thật ở Từ

Đường này quỳ cho tốt, đừng chọc phụ thân… khụ… khụ… ý ca là phụ thân của đệ sinh khí.”

“Hi nhi chờ tin tốt lành của Hiên ca ca.” – Nhìn Hi nhi cao hứng quỳ thẳng tại Từ Đường, Dật Hiên mỉm cười rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play