Đêm đã khuya, Tiêu Hán Thần vẫn không thể chợp mắt, hắn rảo bước đến tiểu viện của mấy đứa con xem xét một lượt như thói quen từ ngày Huyết sát lệnh được ban ra. Cũng bởi vì ngày ấy bất tri bất giác bước đến Tây viện phát hiện Tiêu Dật Hiên kia không ở trong phòng, ngồi chờ cả một đêm tâm phiền ý loạn.

Hiện tại chuyện Huyết Sát lệnh đã giải quyết, Tiêu Hán Thần như trút được gánh nặng. Sáng sớm tỉnh giấc, dạo vòng các tiểu viện tình cờ phát hiện Dật Hi một thân dạ hành vọt chạy đi, hắn hiếu kì phi thân đuổi theo.

Đi vội vàng, lòng hưng phấn, Dật Hi nào phát hiện bị phụ thân theo dõi. Từ ngày ấy bái sư, Hiên ca ca đồng ý mỗi ngày dạy mình võ nghệ một canh giờ. Chỉ qua mấy ngày, Dật Hi cảm thấy công phu bản thân tăng thêm mấy phần lại càng khẳng định một chuyện: Hiên ca ca so với phụ thân lợi hại hơn rất nhiều a.

Vẫn như mấy ngày qua, Hiên ca ca đứng trong rừng đợi mình, Dật Hi trong lòng đầy thỏa mãn, tâm nguyện suốt sáu năm rốt cuộc thành hiện thực. Có đêm không hề dám chợp mắt, lo lắng đó chỉ là một giấc mộng cho tới sáng gặp Hiên ca ca mới yên lòng.

“Hiên ca ca”

Mỗi ngày khi mình đến, Hiên ca ca đều xoay người mỉm cười với mình, sao hôm nay đến một lúc lâu mà huynh ấy không có chút phản ứng.

“Tiêu Tướng quân nếu đã đến đây, xin mời hiện thân” đã sớm dự đoán chuyện Dật Hi dối gạt người trong nhà sẽ bị phát hiện chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

“Hiên ca ca, đệ…đệ không có” nghe Hiên ca ca nói, Dật Hi hốt hoảng nhìn phụ thân đứng ở phía sau. Dật Hi nghĩ đến đã đáp ứng sư phụ không để ai biết chuyện mình bái sư mà lo lắng giải thích, căn bản quên mất bên kia phụ thân cũng đang cần một lời giải thích.

“Không quan hệ, Tiêu Tướng quân đã có ý theo dõi, đệ làm sao ngăn cản được, Tiêu Tướng quân, đã lâu không gặp” trấn an tứ đệ, Dật Hiên chuyển hướng sang phụ thân.

“Các hạ là?” cảm nhận người trước mặt có chút quen mắt chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu.

“Sáu năm trước cùng tướng quân gặp mặt một lần, tướng quân thân phận cao quý, bề bộn quốc sự sao nhớ đến kẻ hèn này. Chuyện hôm nay mong tướng quân đừng trách mắng Dật Hi, tại hạ vốn là do Hoàng thượng tuyển chọn giáo Thái tử luyện võ, bởi thân phận đặc biệt, không muốn phô trương nên trong triều không ai biết đến sự tồn tại của ta. Dật Hi là do Thái tử kịch liệt yêu cầu mới theo ta bái sư học nghệ.

“Vậy ngươi…ngươi là Bạch ngân tu la”

Bắt gặp phụ thân như tỉnh ngộ điều gì đó, cứ tưởng người nhớ đến mình sáu năm trước ai ngờ lại là một câu như vậy, Dật Hiên chẳng biết nên vui hay buồn.

“Đều là thừa lệnh Hoàng thượng làm việc, Tướng quân không cần để tâm”.

Hoàng thượng, ngài dùng quan hệ sư đồ trói buộc ta nên có đổ lỗi cho người cũng không oan uổn đi. Phụ thân đâu thể nào đi tìm vua một nước mà đối chất, còn ngài đường đường là Sở Nguyệt quốc Hoàng thượng cũng không thể nhỏ mọn như thế.

“Bất luận như thế nào, Vân công tử là ân nhân cứu mạng của Tiêu gia, xin nhận tại hạ một lại”.

Không nghĩ tới phụ thân vẫn nhớ mình họ Vân còn muốn bái tạ mình, Dật Hiên hốt hoảng ngăn cản, đùa cái gì, hôm nay để người quỳ gối bái tạ, ta còn không bị thiên lôi đánh chết.

Theo sau phụ thân hồi phủ, Dật Hi tâm tình rối loạn, từ lúc từ giả Hiên ca ca người không nói một lời chỉ sợ tiếp theo là phải vào thư phòng thôi.

“Phụ thân, Dật Hi không phải cố ý lừa gạt người” Dật Hi chịu không nỗi cảm giác lo sợ, cúi đầu giải thích.

“Đã muốn mười sáu tuổi, có một số việc chính con cứ tự mình quyết định. Nếu là người do Hoàng thượng chỉ định, phụ thân cũng không có gì lo lắng, vị thiếu niên kia võ công thâm hậu, theo hắn bái sư cũng là phúc của con”.

Đúng như dự tính, lúc vừa muốn bái tạ, vị thiếu niên kia liền đưa tay ngăn cản, chớp cơ hội thâm dò nội lực của hắn. Không nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ mà nội công thâm hậu như vậy, chính mình dùng đến mười phần nội lực cũng bị hắn đễ dàng đỡ lấy, xem ra hắn một mình tiêu diệt Huyết Sát môn không phải là lời đồn thổi.

“Về sau không cần lén lút như vậy, ở nhà mình mà mặc y phục dạ hành còn ra thể thống gì?”.

Liếc mắt nhìn đứa con mới để ý nó rất hợp với hắc y, phong thái anh tuấn tiêu sái khác xa vẻ non nớt thường ngày.

Phụ thân không có ý truy cứu, Dật Hi nhẹ nhỏm cả người, về sau có thể quang minh chính đại đi gặp Hiên ca ca, thật quá tốt đi.

Vui vẻ đến mức đâm sầm vào người trước mặt, Dật Hi ngẩng đầu mới phát hiện phụ thân đột ngột dừng bước mà chính mình không chú ý tới.

“Phụ thân”

Nét mặt lạnh lùng, đầy sát khí làm Dật Hi khẽ rợn người. Chẳng phải vừa rồi nói không truy cứu sao bây giờ lại…hướng theo ánh mắt phụ thân thì…

“Đại…đại ca….”

Nơi đó chính là Vạn Hoa lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chính mình cùng Ninh nhi có bàn luận qua vài lần nhưng nào dám bén mảng đến, Đại ca sao có thể sáng sớm từ nơi đó bước ra. Trộm nhìn phụ thân nổi cơn thịnh nộ, Dật Hi thầm nghĩ thư phòng ngày hôm nay là của Đại ca rồi.

Đứng giữa phụ thân và Đại ca, muốn đỡ lời lại không biết làm sao mở miệng, Đại ca lại bình thản không nói lời nào.

“Hồi phủ” Tiêu Hán Thần tức giận quay đi.

Đi theo sau phụ thân, Dật Vân phát hiện bản thân không hề thấy sợ hãi như đã nghĩ. Nhận thức Sang Sang hơn nửa năm, từ lần đầu gặp mặt Dật Vân đã say men tình, quyết tâm phải cưới nàng làm chính thất.

Từ lúc nói hai chữ “Hồi phủ”, phụ thân cũng không nói thêm một lời nào, vào thư phòng liền ngồi xuống ghế nhìn chầm chầm Đại ca. Đại ca tự giác quỳ xuống, Dật Hi theo lẽ cũng quỳ gối phía sau nhưng: “Dật Hi, gọi Dư bá đến Từ đường thỉnh gia pháp”.

Đoán biết Đại ca hôm nay không qua khỏi kiếp nạn nhưng không nghĩ tới phụ thân dùng đến gia pháp. Trong thư phòng luôn có sẵn roi mây, thước gỗ, mỗi lần phạm sai, phụ thân đều dùng nó giáo huấn. Gia pháp Tiêu gia xưa nay chỉ như một loại uy hiếp.

“Phụ thân, thư phòng chẳng phải đã có gia pháp?”

“Tiêu Dật Hi, lá gan ngày càng lớn? Có phải hôm nay cảm thấy ta không tính toán sổ sách với ngươi mà giả vờ hồ đồ? Đi mau” bị phụ thân nhìn ra ý đồ, Dật Hi không dám chần chừ rời khỏi thư phòng.

“Khoan đã” vốn hy vọng phụ thân nghĩ lại, thốt ra câu: “Thôi bỏ đi” nhưng là:

“Tìm được Dư bá sau đó ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, cấm chạy loạn, nếu không nghe lời đừng trách phụ thân không nể tình, đi đi” cảnh cáo đứa con, Tiêu Hán Thần vô lực nhắm nghiền hai mắt.

“Dạ” ra khỏi thư phòng, Dật Hi tính toán sau đó phải đi tìm mẫu thân cứu mạng.

Tuy rằng mẫu thân chưa bao giờ xen vào chuyện phụ thân quản giáo mình cùng các huynh đệ nhưng sự việc hôm nay chỉ có mẫu thân có khả năng khuyên giải phụ thân. Về phần lời cảnh cáo của phụ thân, tốt xấu cứ cứu được đại ca rồi nói sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play