Bởi vì màn đêm đen, Ưu Vô Song nhìn không thấy hướng Vân Nhi chỉ, nhưng nàng phát giác được sự sợ hãi trong lòng Vân Nhi, bất giác quay đầu lại nhìn, cái quay đầu này khiến lông người nàng dựng đứng cả lên!
Trong màn đêm, nơi cách nàng và Vân Nhi không xa, đang có vài đốm sáng xanh nhìn rất quỷ dị.
Nhìn thấy chấm sáng xanh ấy, Ưu Vô Song bất giác cảm thấy cực kì sợ hãi, bởi vì, nàng biết những chấm sáng ấy đại diện cho gì!
Nếu như nàng không đoán nhầm thì, đó ắc hẳn là mãnh thú, dù không phải là cọp hay sư tử thì cũng là loài sói dữ tợn.
Sói! Lòng Ưu Vô Song nhất thời cảnh giác xung quanh.
Lúc còn ở thế kỉ 21, có một lần, nàng và đồng nghiệp vì truy đuổi một trọng phạm, mà vô tình bước vào khu rừng nguyên sinh.
Ở trong ấy, họ đã gặp phải một bầy sói, khi đó là lần đầu tiên nàng biết được lũ sói đáng sợ như thế nào.
Nhưng dù sao đi nữa, khi ấy họ cũng có khoảng mười người, hơn nữa, trong tay còn có vĩ khí, nhưng dù là vậy, vẫn có một đồng nghiệp hy sinh dưới nanh vuốt sắc nhọn của lũ sói.
Cảnh tượng đầy máu đáng sợ ấy, khiến nàng cả đời không thể quên.
Và bây giờ, trong khu rừng tối đen như mực này, nếu như nàng và Vân Nhi gặp phải sói, vậy thì, cách duy nhất có thể làm là chạy, nếu như chạy không khỏi, vậy thì, kết cục chỉ có chôn thân nơi bụng sói!
Nhìn những chấm xanh ấy lượn lờ trong đêm tối đang từ từ di chuyển đến gần nàng và Vân Nhi, trong đầu Ưu Vô Song trống không, nàng vô thức nắm lấy tay Vân Nhi, giọng run rẩy hét lên: “mau chạy!”
Trong đêm tối, căn bản không nhìn thấy đường, Ưu Vô Song chỉ có thể theo bản năng, kéo lấy Vân Nhi chạy cắm cúi, tuy nhiên, những chấm sáng xanh ấy vẫn không ngừng đuổi theo.
Những loài cây cỏ vô danh không ngừng quệt qua làn da mềm mỏng của Ưu Vô Song và Vân Nhi, để lại một vết rồi lại một vết thương đỏ đau đớn vô cùng, nhưng Ưu Vô Song lúc này nào còn quan tâm việc ấy, nàng chỉ làm theo bản năng, kéo lấy Vân Nhi không ngừng chạy về phía trước.
Mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, khiến cho nàng không biết bao lần suýt té, nhưng nàng không dám dừng lại, bởi vì, nàng biết, nếu như nàng dừng lại, thì sẽ bỏ mạng nơi rừng hoang vắng này.
Nhìn những chấm sáng xanh càng đuổi càng gần kia, trong lòng Ưu Vô Song lo sợ vô cùng, không lẽ, hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng trong khu rừng này sao?
Chính trong lúc này, Vân Nhi cơ hồ đã không còn chạy nổi nữa, chỉ là sự kinh hãi trong lòng khiến nàng ta cố gắng tiếp tục không dám dừng bước, chạy theo Ưu Vô Song, trong lòng nàng ta đã sợ hãi đến cực điểm.
Thân người Vân Nhi đột nhiên mềm hẳn, ngã mạnh xuống đất, thở dốc nói: “tiểu thư……nô tỳ……nô tỳ thật sự chạy không nổi nữa rồi………người đừng quan tâm nô ty nữa…..mau chạy đi……..”
Tuy biết rằng nếu như Vân Nhi lưu lại, những mãnh thú kia sẽ không đuổi theo mình nữa, nhưng nàng làm sao có thể bỏ Vân Nhi một mình làm mồi cho mãnh thú?
Nhín những chấm sáng xanh không ngừng kia đuổi theo kia, Ưu Vô Song cắn chặt răng, kéo Vân Nhi từ dưới đất lên, vội vã nói: “ngươi nói bậy gì vậy? Có chết chúng ta cùng chết, mau đứng dậy!”
Vân Nhi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, không biết từ đâu lấy lại sức lực, một lần nữa đứng dậy chạy theo Ưu Vô Song.
Nhưng mà, hai người dù sao vẫn là hai nữ tử yếu ớt, trong khu rừng đưa tay không thấy năm ngón này, muốn chạy trốn nanh vuốt của những loài mãnh thú đó, căn bản là chuyện không thể, những động vật không biết tên bám theo nàng và Vân Nhi kia, phảng phất như đã biết được sự thật này, chỉ là không nhanh không chậm đuổi theo chủ tớ hai người, không ngừng chạy, phảng phất như đang chờ đợi họ tiêu hao hết thể lực.
Thời gian cứ trôi qua, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy chân mình ngày càng nặng dần, tim đập ngày càng nhanh, còn Vân Nhi, nếu như không phải nàng dìu lấy nàng ta, thì e là nàng ta đã ngã xuống từ lâu rồi.
Nàng biết, sức lực của nàng, cũng đã sắp cạn kiệt, còn những mãnh thú kia, phảng phất như mất đi nhẫn nại, đang áp sát nàng.
Cuối cùng, cơ thể Vân Nhi khụy ngã xuống đất, bị cơ thể Vân Nhi đụng phải, cơ thể Ưu Vô Song cũng mất đi thăng bằng, cùng ngã về trước, và chính trong lúc này, chân nàng đột nhiên hụt bước, cả người lăn xuống đất.
Ưu Vô Song còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, một chất dịch ươn ướt đang dọc theo khuôn mặt nàng mà chảy xuống, cò nàng chỉ cảm thấy trước mắt là một màn đen, rồi sau đó ngất đi.
Vân Nhi nghe thấy tiếng Ưu Vô Song ngã xuống đất, trong lòng kinh hãi, không quan tâm đến vết thương trên người, nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, mò mẫn tìm Ưu Vô Song: “tiểu thư……tiểu thư………”
Rất nhanh, trong màn đêm đen, Ưu Vô Song đang tìm được Ưu Vô Song, nhưng Ưu Vô Song lúc này đã ngất đi, nào còn nghe được tiếng kêu gào của Vân Nhi?
Phát hiện Ưu Vô Song không động đậy, lòng Vân Nhi sợ hãi đến cực độ, nàng ta không còn nhịn được sự kinh sợ trong lòng, trong màn đên tối, ôm lấy người Ưu Vô Song, lớn tiếng khóc gào.
Còn những chấm sáng xanh ấy giờ đây đã áp gần, nhưng có lẽ là do tiếng khóc gào của Vân Nhi, chúng không lập tức xông tới, nhưng cũng không tình nguyện rời đi, mà chỉ vây thành vòng tròn, không ngừng xoay quanh Ưu Vô Song và Vân Nhi.
Qua một hồi lâu, cũng có lẽ là không còn nhẫn nại được nữa, những chấm sáng xanh ấy phát ra một tiếng gầm lớn, sau đó từng chút từng chút tiến gần Vân Nhi đang khóc kia, sau đó bỗng nhảy xổ vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT