Hai mi mày Ưu Vô Song nhíu chặt, nàng lạnh lùng nhìn Liên Đường đang nắm lấy tay áo mình, lòng dâng lên sự không vui, nàng tức giận nói với Vân Nhi: “còn sửng ở đó làm gì? Mau kéo ả ta ra!”

Vân Nhi giờ mới hồi thần, vội vàng tiến lên trước định kéo Liên Đường ra.

Nhìn bộ dạng có thể bay đi trong gió của Liên Đường, nhưng sức lực lại lớn vô cùng, Vân Nhi nhất thời không thể kéo ả ta ra.

Tuy nhiên, Ưu Vô Song sớm đã bực tức, nàng thật sự đã chịu quá đủ người nữ nhân vô cớ gây sự này, nàng không còn nhịn nữa, hai tay kéo lấy tay áo của mình, ra sức giật mạnh, giật lại tay áo của mình ra khỏi tay Liên Đường.

Và chính trong lúc này, Liên Đường vốn dĩ đứng vững kia, theo sau động tác của Ưu Vô Song mà đột nhiên đẩy Vân Nhi ra, sau đó ngã mạnh xuốnng đất, đập mạnh xuống nền đất lạnh, tay và tay ả đầy vết thương, máu tươi, phút chốc trào ra.

Mọi người còn chưa kịp hồi thần, đã truyền đến tiếng quát phẫn nộ của Lãnh Như Tuyết: “các ngươi đang làm gì vậy?”

Chính trong lúc Ưu Vô Song chưa kịp hồi thần, Liên Đường ngã trên đất kia đã khóc lên: “Tuyết Nhi, không liên quan đến Ưu cô nương, là ta…..là ta không cẩn thận ngã thôi………”

Cơ thể Liên Đường khẽ run rẩy, thậm chí cả âm thanh cũng run lên, khuôn mặt trắng bệch của ả, đầy lệ và máu, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương, nhuốm đỏ cả y phục đạm sắc của ả. Cả người nhìn cứ như thỏ con bị kinh sợ, khiến người khác tội nghiệp.

Còn Ưu Vô Song sau khi nghe thấy tiếng nói của Lãnh Như Tuyết, lòng không ngừng trầm xuống, nàng thật là xem thường người nữ nhân này!

Nhìn Lãnh Như Tuyết ôn nhu dìu người nữ nhân đó dậy, nàng không thể không thừa nhận, người nữ nhân này thủ đoạn tuy rất thô tục, nhưng thập phần có hiệu quả, thậm chí ả còn thành công khiến Lãnh Như Tuyết hiểu lầm!

Nàng kì thực không đẩy người nữ nhân đó, nàng chỉ giật lại tay áo của mình mà thôi, còn người nữ nhân đó là cố ý ngã xuống, ả không hề nói dối, ả ngã thật sự không liên quan đến nàng!

Nhưng trong tình huống này, những sự thật này, nói ra từ miệng người nữ nhân khóc thút thít kia, ai lại tin chứ?

Lãnh Như Tuyết ôm Liên Đường vào lòng, nhìn cơ thể đầy thương tích của ả, bất giác nhìn Ưu Vô Song với ánh mắt quở trách, tức giận nói: “Song Nhi! Nàng sao có thể rat ay nặng với Liên Đường như vậy? Nàng thật khiến ta thất vọng!”

Tiếng của Lãnh Như Tuyết vừa dứt, Liên Đường không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã khóc nói: “Tuyết Nhi……việc này không liên quan đến Ưu cô nương……đều tại ta…….là ta không cẩn thận……….”

Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng yếu ớt của Liên Đường, lòng càng phẫn nộ, nộ thanh nói: “đừng nói nữa, Ưu Vô Song, bổn vương thật sự là nhìn nhầm ngươi! Không ngờ, ngươi lại là người nữ nhân tâm địa thâm độc như vậy!”

Ưu Vô Song nhìn Liên Đường bị Lãnh Như Tuyết ôm trong lòng đang khóc đến hoa lê mang vũ kia, rồi lại nhìn ánh mắt bi ai đầy phẫn nộ của Lãnh Như Tuyết, cả người nàng dường như bị ném vào hầm băng, một cơn lạnh thấu xương không ngừng từ lòng nàng dâng lên, khiến máu trong người nàng phút chốc đông cứng.

Vân Nhi nhìn tiểu thư nhà mình bị Lãnh Như Tuyết chỉ trích, lòng càng phẫn nộ, nàng ta nhìn Lãnh Như Tuyết, lớn tiếng nói: “vương gia, việc này căn bản không liên quan đến tiểu thư, là ả tự mình ngã, tiểu thư căn bản không hề đẩy ả, sao người có thể vu oan cho tiểu thư…….”

Trong lúc Ưu Vô Song giật lại tay áo, Lãnh Như Tuyết đúng lúc đi đến ngoài viện Vô Trần điện, bởi vì Ưu Vô Song đứng quay lưng về phía hắn, hắn căn bản không nhìn thấy hành động của Ưu Vô Song là muốn giật lai tay áo mình, chứ không phải là đẩy ngã Liên Đường.

Dưới góc độ của hắn, nhìn thấy Liên Đường đột nhiên ngã mạnh xuống đất, thì cứ như Ưu Vô Song cố ý đẩy ngã, hắn tận mắt nhìn thấy những điều này, lúc này làm sao có thể nghe lọt tai những lời của Vân Nhi?

Hơn nữa, thấy Ưu Vô Song không nói gì, hắn cho rằng nàng muốn để a hoàn thay nàng thoát tội, lòng càng thêm tức giận, nhất thời phẫn nộ nhìn Vân Nhi quát: “một nô tì nho nhỏ như ngươi, cư nhiên dám xảo biện trước mặt bổn vương? Trong mắt ngươi còn có bổn vương không hả?”

Trong lòng Vân Nhi thầm kêu ủy khuất thay cho Ưu Vô Song, thấy Lãnh Như Tuyết vẫn cứ vu oan cho Ưu Vô Song, nào có quan tâm thân phận Lãnh Như Tuyết, vẫn lớn tiếng nói: “nô tì không xảo biện, việc đó căn bản không liên quan đến tiểu thư nhà nô tì………..”

Ưu Vô Song hai tay siết chặt với nahum nàng đột nhiên quát Vân Nhi: “Vân Nhi, đừng nói nữa!”

Dứt lời, Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, có đè nén cơn đau đớn trong lòng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Lãnh Như Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết, từng câu từng chữ nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi không tin ta?”

Lãnh Như Tuyết nhìn mâu đen thuần khiết không chút vấy bẩn của Ưu Vô Song, lòng thầm giật thót, hắn rất muốn trả lời là hắn tin nàng, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy nàng đẩy Liên Đường ngã xuống, việc này làm sao khiến hắn tin nàng được?

Nhìn sự hoài nghi trong mắt Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng bật cười thê lương, hắn vẫn là không tin nàng, hắn chỉ tin người nữ nhân trong lòng hắn sao?

Trái tim vốn dĩ đã đầy thương tích, nay một lần nữa vì sự không tin tưởng của hắn mà lần nữa bị xé toạt ra, lộ ra vết thương đầy máu, cơn đau tận tâm phế đó đang nhắc nhỏ Ưu Vô Song, hắn lại một lần nữa giẫm đạp lên trái tim mà nàng yêu hắn.

Hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ kia, đã thật sự đâm sâu vào tim nàng, khóe môi nàng, cong lên nụ cười thê lương, đôi mâu sáng vẫn nhìn Lãnh Như Tuyết, lẳng lặng đợi câu trả lời của hắn, có lẽ, nàng không cần đợi nữa, bởi vì, sự trầm mặc của hắn, đã cho nàng đáp án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play