Dịch: Trác Hồn

Thẩm Thạch tưởng niệm phụ thân rất nhiều năm, cũng tìm phụ thân rất nhiều năm, đến nay, chuyện này dường như đã gần trở thành tâm bệnh trong hắn. Chẳng qua hắn tưởng tượng rất nhiều đến cảnh gặp mặt, thậm chí vào thời điểm tệ nhất, hắn còn nghĩ tới hai cha con thiên nhân vĩnh viễn chia cắt (ý là không thể gặp lại). Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới, tại thời điểm nhiều năm sau, khi phụ tử gặp lại, chính là lúc nhìn thấy cảnh phụ thân dầu hết đèn tắt.

Vừa gặp mặt, lại muốn ly biệt, tâm tình như vậy, có lẽ không ai cảm nhận được.

Chẳng qua, từ ngày đầu tiên gặp cha, Thẩm Thạch đều không có biểu lộ gì với người bên ngoài, hắn chỉ yên tĩnh đứng bên trong phòng của Thẩm Thái một cách cố chấp, một mực không có ly khai. Lúc Thẩm Thái thiếp đi, hắn yên tĩnh chờ đợi mà thủ hộ cho phụ thân, đến khi Thẩm Thái tỉnh lại, hắn sẽ cùng phụ thân nói chuyện, tâm sự về chuyện những năm gần đây của mình, cùng phụ thân nhớ về những hồi ức năm xưa. Mà Thẩm Thái lúc thanh tỉnh cũng sẽ kể cho hắn nghe một số chuyện không muốn người biết, phảng phất như dặn dò, nhưng cả hai cha con đều không muốn nói những lời nhớ nhung, quan tâm.

Cuộc sống yên lặng đó một mực trôi qua ba ngày.

Sáng sớm ba ngày sau, Thẩm Thái ngừng hô hấp. Hắn yên tĩnh rời đi cái thế giới này khi đứa con thân thiết vẫn chăm chú nhìn mình.

Thẩm Thạch trầm mặc bên người Thẩm Thái thật lâu. Hắn không khóc, cũng không có nghẹn ngào. Có lẽ, ba ngày qua, nhìn như có vẽ bình tĩnh nhưng thực ra lại là khoảng thời gian giày vò tâm can hắn, để cho hắn sớm nghĩ đến thời khắc này. Hoặc là những lời dặn dò của Thẩm Thái trước lúc đó đã có hiệu quả.

Hắn nhìn phụ thân ra đi dường như cũng không mang bộ dáng bi thương.

Dù người vừa ra đi trước mắt hắn, người vẫn nằm im bất động nơi kia, là thân nhân duy nhất trên đời của hắn.

Cảm giác cô độc triệt để, cảm giác cô tịch khi trên đời không còn huyết mạch thân nhân để hắn đột nhiên cảm thấy cả thế giới này đột nhiên trở nên lạ lẫm.

Đến buổi trưa, hắn mở cửa phòng ra, dùng ngữ khí mờ mịt đầy mệt mỏi đem tin tức phụ thân đã ra đi truyền cho mọi người đang chờ đợi bên ngoài. Cố Linh Vân đã không còn ở nơi này, mà Tiểu Tề cùng đám hắc y nhân đều lên tiếng khóc lớn, nhao nhao quỳ gối ở ngoài cửa phòng gào khóc. Hiển nhiên, đôiv ới cái chết của Thẩm Thái, bọn hắn có được sự nhất tâm trung thành (DG: ta nghĩ chỗ này ý của lão Tiêu là sự đau đớn của bọn Tiểu Tề là thực lòng).

Nhưng mà thế sự tang thương, sinh ly tử biệt, cũng không vì tâm ý của bất kỳ kẻ nào mà cải biến. Người chết đi cũng không thể nào sống lại, vì vậy, tiếp theo chính là làm hậu sự. Nghe nói, sau đó Cố Linh Vân có chạy đến giúp lo việc hậu sự. Tuy đám người Tiểu Tề đều có dị tài nhưng đối với rang sự phàm tục đều không giúp được gì. Từ trước đến giờ, quanh năm suốt tháng đều đem tính mạng cột vào lưỡi dao trên tay, vì vậy cuộc sống bọn hắn chính là liều mạng. Có lẽ vì thế nên họ đều cho rằng sau khi chết đi, chính là vận mẹnh phơi thây ngoài hoang dã.

Sau khi trưng cầu ý kiến của Thẩm Thạch, Cố Linh Vân ra mặt chủ trì tang ễ của Thẩm Thái. Dựa theo nguyện vọng lúc còn sống của Thẩm Thái cùng thái độ của Thẩm Thạch, tang sự cũng không rầm rộ, tất cả đều tiến hành đơn giản nhưng long trọng. Cuối cùng, di thể của Thẩm Thái bị hỏa táng, sau đó, Thẩm Thạch mang tro cốt của phụ thân tiến về Âm Châu, để cho phụ thân cùng mẫu thân đã mất hợp táng (chôn cùng) ở một chỗ.

Ngày đó, khi rời đi thành Thiên Hồng, Tiểu Tề cầm đầu nhóm hắc y nhân lại một lần nữa bày tỏ ý nguyện đi theo Thẩm Thạch, nhưng mà Thẩm Thạch không có tính toán làm trái nguyện vọng của phụ thân đã mất, nên cuối cùng đã nhã nhặn từ chối.
Đám hắc y nhân dù không muốn nhưng cuối cùng cũng phải tản đi, lúc Thẩm Thạch đi qua mặt biển Long Kiều, quay đầu lại nhìn tòa thành hùng vĩ Thiên Hồng, vẫn không nhịn được chút khổ sở, thổn thức cùng cảm thán. Phụ thân cũng không để lại cho hắn quá nhiều đồ vật, nhưng điều đó không quan trọng. Những người kia đều xác nhận sự tồn tại của phụ thân hắn, bọn hắn đã chứng minh trên đời này từng có một người mập lùn không có gì nổi bật, tuy rằng thiên tư không cao nên đạo hạnh rất bình thường, nhưng dựa vào trí tuệ cảu mình và sự gan dạ, sáng suốt, lại chính thức có dược một cỗ lực lượng cường đại.
Cỗ lực lượng này thậm chí từng để cho cao thủ Nguyên Đan cảnh là cường đại nhất trên đời này đều chịu kiêng kỵ cùng đã từng thảm bại. (DG: Đọc đoạn này, thấy buồn lão Tiêu thật)

Nhưng hôm nay tất cả đều tan thành mây khói, như chuồn chuồn lươt nước, tiêu tán không dấu vết, dường như những người kia vừa đi, chứng cứ Thẩm Thái từng tồn tại trên đời này đều biến mất. Có lẽ từ nay về sau, chỉ có trong nội tâm Thẩm Thạch, còn có thể vẫn nhớ rõ thân ảnh nam tử ục ịch, không tầm thường.

Đó là phụ thân của hắn.

Người đã đi qua hết cuộc đời của chính mình.

Hắn vô danh, đạo hạnh thấp kém nhưng Thẩm Thạch cảm thấy hắn vô cùng cao lớn, hắn đối với phụ thân thủy chung kính ngưỡng, trong lòng hắn, trên đời này phụ thân hắn là người cường đại nhất.
Phụ thân hắn gọi là Thẩm Thái.

Mang theo Hồ Ly, Thẩm Thạch từ bên ngoài trận đảo thành Thiên Hồng rời đi, hắn bắt đầu đi đến Tây Nam Âm Châu của Hồng Mông chủ giới. Ngoài trừ vì cảm kích Cố Linh Vân nên hắn đã từng nói qua hành trình và đích đến của mình, còn lại, hắn cũng không có trao đổi việc này với bất kỳ người nào khác. Nghĩ đến bên trong thành trì cực lớn này, có vô số tu sĩ Nhân tộc, hắn chợt nhận ra chính mình đúng là đặc biệt cô độc.

Bất quá, có lẽ Thẩm Thạch cũng đã hình thành thói quen này, bởi vì sau khi gánh nặng ban đầu khi người cha mất đi đã qua đi, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình cho thật tốt. Sau khi rời đi nơi này, một đường đi gấp, ngày đêm luân chuyển, lặng yên mấy ngày sau, hắn lại một lần nữa thấy được bầu trời sơn mạch Thiên Âm ở Âm Châu. Không trung là một phiến âm u, còn có chân núi quen thuộc phía dưới cùng với thành Tây Lô lạ lẫm.

Cùng lúc đó, ở thành Thiên Hồng, có một đạo thân ảnh xinh đẹp, yêu mị quen thuộc đi vào tòa thành trì này, nàng cũng không để ý tới phần đông nam tử ở ven đường hữu ý hay vô ý dòm ngó cùng đến gần mình. Nàng một đường đi lên sơn mạch Thanh Long, sau đó liền nhìn thấy bên trên đỉnh núi một mảnh phế tích của di tích Đế cung Yêu tộc.

Nàng là Lăng Xuân Nê.

Nàng quét mắt mảnh địa vực này, sắc mặt bình tĩnh nhưng vẫn có thể thấy được tại đáy mắt nàng có một tia sáng kì dị lóe ra, phản chiếu một tia hưng phấn, còn có một chút khẩn trương cùng sợ hãi.

Bất quá Lăng Xuân Nê đương nhiên không có bất kì ý tứ lùi bước nào, nàng không một động tĩnh đi lên đỉnh núi Thạch Long, đi đi lại lại bên trong phế tích và vô số đổ nát thê lương, như là đang tìm gì đấy. Mà kì quái là, yêu thú hung ác hoặc quỷ vật ngày bình thường tung hoành hôm nay thoạt nhìn đặc biệt trung thực, hầu như không có con nào đi ra, nói chính xác hơn là hầu như không có con yêu thú hay quỷ vật nào xuất hiện ở phụ cận Lăng Xuân Nê.

Ngẫu nhiên sẽ có mấy cái gia hỏa linh trí thấp kém sẽ đi lên, sau đó đừng nói là đọng thủ, hầu như mỗi cái đều sợ tới mức bị giày vò, nằm bẹp xuống mà không dám vọng động. Mà Lăng Xuân Nê dường như đôi với đám gia hỏa này không có điểm gì hứng thú, đa số thời điểm đều là không đổi sắc mặt mà đi qua, xem như không nhìn thấy đám đui mù này.

Tình hình như vậy giằng co vài ngày, Lăng Xuân Nê đã dạo bên trên núi Thanh Long một vòng, lại không phát hiện ra được cái gì, sau khi suy nghĩ, nàng rời đi phía trước, bắt đầu tìm kiếm ở phía sau núi. Yêu thú, quỷ vật phía sau núi đều mạnh hơn xa so với đằng trước nhưng trước mặt Lăng Xuân Nê, tất cả cường đại đều biến thành chê cười, không có bất kì một tên gia hỏa nào dám can đảm khiêu khích nữ tử xinh đẹp quyền uy này, tất cả đều nhao nhao tránh lui. Tuy rằng như thế, Lăng Xuân Nê cũng không thu hoạch được gì ở đây.

Sau vài ngày tìm kiếm, khi đến địa phương cuối cùng, nàng bỗng nhiên phát hiện một mảnh có chút lỏm xuống, mọc đầy cỏ xanh. Nàng nhìn chằm chằm vào mảnh đất kia thật lâu, lông mày có chút nhíu lại, tựa hồ đang suy tư gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play