Cái gọi là ngôn ngữ Cổ Yêu đương nhiên là do Hoàng Minh lúc trước ở bên dưới địa cung dạy lại cho Thẩm Thạch. Dựa theo những lời này thì đây là một đoạn mật chú truyền thừa qua nhiều thế hệ của dòng tộc Yêu Hoàng. Mà loại ngôn ngữ Cổ xưa này cũng chỉ lưu truyền bên trong gia tộc Yêu Hoàng, ngoại nhân cho dù là Yêu nhân bình thường cũng không thể nào thông hiểu được.
Những lời mật chú này chính là phương pháp để giải khai cấm chế của tế đàn. Chỉ là khi Thẩm Thạch đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi từ phía trước truyền đến nhất thời nhịn không được cũng trở nên kinh ngạc. Nguyên lai là lúc trước kia khi dạy cho Thẩm Thạch những lời nói này, Hoàng Minh có nói với hắn rằng chỉ có những nhân tài thuộc Yêu Hoàng nhất mạch mới có thể lãnh hội được. Có lẽ trong vạn năm trở lại đây thì Thẩm Thạch chính là ngoại nhân đầu tiên học được đoạn mật chú này.
Nhưng lúc này bên trong tế đàn đã có người nhận ra đoạn mật chú này, rõ ràng là còn tồn tại một người thuộc Yêu Hoàng nhất mạch. Giờ đây trong nội tâm Thẩm Thạch như trường giang dậy sóng lập tức nhớ đến một sự kiện trong sử sách lưu lại kể rằng, thời điểm cuối cùng của đại chiến Nhân Yêu năm đó , Thiên Yêu Ngân Hồ mang theo ấu chúa của Đại Yêu Hoàng theo mật đạo trốn tới Yêu giới. Nhưng với sự bám riết sát xao của Nhân Tộc nên đành huyết tế cùng với Thần Khí Âm Minh Tháp khiến toàn bộ Phi Hồng giới tuyệt diệt ngăn cách Nhân Tộc phía bên kia.
Về sau thì nhân yêu hai tộc không còn gặp nhau nữa. Cùng với sự lụi tàn của Thiên Yêu Vương Đình huy hoàng một thời trong Hồng Mông chư giới năm đó thì huyết mạch Yêu Hoàng cũng bị chôn vùi theo. Hiện tại có lẽ đứa bé năm đó chính là huyết mạch truyền thừa duy nhất của Yêu Hoàng rồi, lẽ dĩ nhiên là ngoại trừ Hoàng Minh ra.
Chỉ là một hài tử nhỏ như vậy thì làm sao mà học được cái gì gọi là Cổ Yêu mật chú với truyền thừa long mạch Yêu Giới. Nói như vậy không chừng trong đám Yêu Tộc tinh anh đào tẩu năm đó hẳn phải có người thuộc Yêu Hoàng thế gia.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà long mạch ẩn sâu trong lòng đất tối tăm không chút ánh mặt trời mới lồ lộ trồi lên trên mặt đất che chở cho tụi hắn vào giây phút cuối cùng như thế.
Những ý niệm này khiến hắn phải liếc qua phía Tế đàn bên kia, nhưng động tác vẫn không vì thế mà dừng lại. Những tiếng cổ ngữ đều đều vang vọng khắp sơn cốc như từng trận gió nhẹ, như từng cánh chim từ từ lượn lên.
Những cây cột đá chất phát tự nhiên trầm mặc đứng đấy tự đã bao nhiêu năm tháng, đến nay đã xảy ra biến hóa. Đồ văn trên cột đá thượng cổ lần thứ nhất sáng lên lập lòe, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, theo từng chú ngữ dồn dập của Thẩm Thạch lại dần dần sáng lên đến chói mắt. Một cỗ khí tức cổ xưa tản ra tràn ngập bốn phương tám hướng khiến người ta run rẩy.
Ví với những loại ánh sáng như Tân Hỏa tương truyền hay Tinh Hỏa Liệu Nguyên thì cái loại ánh sáng cổ xưa của sáu cây cột đá này nổi trội hơn. Nó giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa xa xưa, ánh sáng lập lòe chớp động trên sáu cây cột đá.
Khí tức cường đại lập tức tràn ngập khắp cả tòa sơn cốc nhưng trong lòng mọi người lại trở nên run sợ bởi nguyên do là cái trận thế kia đã vững vàng ngăn bọn Quỷ Vật ở bên ngoài, nhưng bây giờ giới tuyến vô hình của thế trận kia đang không ngừng chớp động dường như có dấu hiệu tan vỡ.
Vô số Quỷ Vật gào thét ầm vang, một mảnh không gian tràn ngập tiếng Quỷ khóc Sói tru. Mà lúc này phần đông Yêu tộc phía trên tế đàn lộ rõ vẻ mặt sầu thảm. Đúng ngay lúc này có một nhân ảnh lao ra từ phía dưới cái đầu lâu thật lớn kia phóng tới cách Thẩm Thạch độ mười trượng thì dừng lại, nổi giận lôi đình quát mắng Thẩm Thạch:
"Ngươi, Cuối cùng ngươi là ai? Tại sao lại biết rõ mật chú Hoàng Tộc của ta, nếu như ngươi là huyết mạch Hoàng Tộc tại sao lại muốn quay lại gia hại chúng ta?"
Thẩm Thạch hơi bất ngờ liếc nhìn người nọ chỉ thấy là một thanh niên tuổi tác không lớn lắm, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút mỏng manh, khuôn mặt thập phần lạ lẫm. Bất quá khi hắn chạy đến lại làm xao động bao nhiêu Yêu Tộc, có khoảng mười mấy người bộ dạng cực kỳ coi trọng hắn nhanh chóng bước theo. Người nhanh nhất trong bọn là một thanh niên cẩm y, chỉ cần một cái lách mình đã lướt đến bên cạnh. Hắn vừa hộ vệ cho thanh niên bên cạnh lại vừa dùng thứ ánh mắt lạnh lùng bất thiện liếc nhìn Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch khẽ giật mình, trong chốc lát hắn lập tức nhận ra người này. Cùng năm đó tại Yêu Giới khi cùng tham gia trận chiến giữa hai tộc Thanh Xà và Hắc Phượng, vào đêm hôm ấy hắn đã gặp qua người thanh niên này, đó là một Địa Yêu thập phần cường đại.
Hắn lờ mờ còn nhớ rõ năm đó thanh niên cẩm y này còn liều lĩnh cứu đi một đứa bé trai. Sau đó hắn lại vô thức nhìn thân ảnh đơn bạc của người thanh niên này lần nữa. Quả nhiên khuôn mặt kia có phần giống với khuôn mặt trong trí nhớ mơ hồ của mình.
Từ những lời lẽ của người thanh niên này phần nào cũng đoán được hắn cũng biết mật chú Cổ Yêu, thậm chí khi nhớ đến huyết mạch Yêu Hoàng thì có thể đoán định có lẽ hắn chính là hậu nhận của huyết mạch Yêu Hoàng. Đồng thời những Yêu Tộc kia rất coi trọng hắn thì việc này lại càng không phải không có khả năng.
Huyết mạch Yêu Hoàng nhất tộc cuối cùng a...
Thẩm Thạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt. Nội tâm cũng không kinh sợ, chỉ là muốn một câu với hắn: Con cháu bất tài.
Đoạn cổ chú ngữ tụng niệm tới đây đã như gần hết. Bên trong bầy Quỷ vật lại lần nữa tách ra, bóng dáng xinh đẹp của Lăng Xuân Nê thấp thoáng ở xa xa. Đôi mắt đẹp dừng lại trên bóng lưng Thẩm Thạch, ánh mắt phức tạp, có khi ôn nhu, khi thì lạnh giá, khi thì uyển chuyển, lúc lại sát tâm, hỗn tạp quyện lấy lẫn nhau.
Giữa không trung hào quang giờ đây đã tới cực hạn, không gian chợt như yên tĩnh theo lời chú cuối cùng Thẩm Thạch nói ra. Bảy cây trụ lớn rung động ầm ầm, nứt toát, muôn vạn hào quang lập tức hội tụ thành một đạo ánh sáng chiếu rọi lên người Thẩm Thạch, trong nháy mắt nuốt trọn lấy thân ảnh của hắn.
Ở nơi xa Lăng Xuân Nê đột nhiên biến sắc. Không đợi cho nàng kịp phản ứng gì, thân ảnh Thẩm Thạch đã biến mất trong màn ánh sáng mãnh liệt. Cùng lúc đó cây cột đá thật lớn ông ông rung động, xuất hiện vô số vết nứt trên mặt cột đá. Tế đàn ở phía xa thì phát ra âm thanh ù ù. Loại khí tức cường đại cổ xưa tràn ngập khắp nơi đang dần thu liễm lại.
Trên tế đàn tất cả Yêu Tộc đều hết sức tuyệt vọng, mà ở dưới Quỷ Vật thì thét gào thê lương.
Hào quang tản đi, Trận pháp biến mất, Thẩm Thạch thì chẳng biết đã đi đâu. Giữa những cây cột đá to lớn kia hắn cứ như vậy mà tiêu thất vào hư không.
Lúc Thẩm Thạch chậm rãi tỉnh lại từ trong mê muội liền phát hiện thân thể mình đã rơi vào một nơi tối tăm nào đó, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh tựa như không có một bóng người.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, quả thật là giống hệt những lời Hoàng Minh nói lức trước. Dựa theo những lời ấy thì hắn đang ở trong long mạch tế đàn trận pháp, đã tiến vào mật thất khẩn yếu nhất của tế đàn rồi.
Chỗ mà phá hủy cốt lõi nhất của Long mạch chính là ở nơi này. Vả lại truyền thuyết kia cũng nói ngoài khối đầu lâu cực đại bên ngoài kia thì bên trong này cũng có một mảnh di hài Thiên Yêu Hoàng lẫn đâu đó trong bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT