Ngọc Lâm ngồi trên một toà đài cao trong Vũ Khư, nhìn rừng rậm vô biên phía trước, nhẹ giọng lầm bầm một câu. Giữa mưa phùn gió nhẹ, trong trẻo mà lạnh lùng, vài chiếc lá rụng đầy trên những tảng đá không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, ánh mắt nàng bình tĩnh mà ôn hoà, thấp thoáng còn có một tia mệt mỏi ôn nhu.
Vì hoàn cảnh sống sâu trong rừng mưa quá mức gian nan, yêu thú đủ loại càng ngày càng mạnh, độc trùng quái vật kỳ lạ không thiếu cái nào, những ngày gần đây quân số Thiên Thanh Xà Yêu tộc không ngừng giảm sút. Tuy nhân số chết không nhiều lắm, nhưng với Thanh Xà tộc vốn vừa trải qua nhiều trắc trở rất khó có thể chịu nổi tổn thất. Còn chưa nói tới mọi người dù trước mặt vẫn kính phục Ngọc Lâm, nhưng phía sau vẫn có những tiếng phàn nàn đối với mệnh lệnh tiến sâu vào trong rừng mưa mà không có mục đích rõ ràng kia.
Nên cuối cùng, Ngọc Lâm vẫn không thể không đưa tộc nhân lùi lại, vì nói gì đi nữa thì Vũ Khư này trong rừng mưa vẫn là chỗ tốt nhất có thể nghỉ lại. Mặt khác, những lo lắng trong lòng nàng, sau mấy ngày bình an vừa qua cũng dần nhạt đi.
Người kia, hẳn là chết rồi a…
Thanh Tiên Đan kịch độc, chưa từng có người ngoài nào có thể hoá giải.
Quay lại Vũ Khư, hiển nhiên phần lớn tộc nhân của Thanh Xà Tộc đều thở ra một hơi, nhiều người trên mặt còn tươi cười, vui vẻ đi kiếm lấy chỗ ở trong Vũ Khư, nhóm lửa nấu ăn, còn có một đám trẻ con yêu tộc ngây thơ vui cười, tạo ra âm thanh huyên náo truyền đến, nhìn cũng có chút màu sắc thịnh vượng. Nhìn qua những tộc nhân này, Ngọc Lâm cảm thấy những thống khổ trắc trở trải qua trên đường tới đây vừa rồi cũng không uổng phí.
Ngọc Lung cùng Thanh Xà vệ cảnh giới bốn phía Vũ Khư, hôm nay mọi thứ đều yên bình, chung quanh không hề có tung tích nhân tộc xuất hiện, mọi việc đều tốt đẹp.
Dù là, trời mưa phùn vẫn bay bay như cũ.
Ngọc Lâm thu hồi ánh mắt, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị thoáng nét vui mừng, tay đặt lên ngực, trong lòng nhẹ nhàng cảm tạ tổ tiên Thanh Xà nhất tộc đã bảo hộ. Bỗng nhiên nàng như cảm thấy gì, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy phía chân trời phương xa, trong tầng mây vĩnh viễn mù mịt dày đặc, bỗng nhiên như có sóng lớn kịch liệt cuồn cuộn, trận trận kinh lôi, ngay cả gió từ xa xa thổi tới cũng phảng phất như mạnh dần.
Còn có chút lạnh.
Phảng phất như một hồi phong bạo sắp đến.
Nàng lẳng lặng nhìn trời xa, trong lòng không biết đang nghĩ gì, suy nghĩ xuất thần, như ngây dại.
Trong vùng đất khắc nghiệt của Thiên Tinh Thành, nơi tán tu nhân tộc tập trung, giờ phút này giống như những con thú nhỏ bị kinh hãi, ai nấy đều chui vào góc ẩn núp, che giấu khí tức trên người, lâu lâu lại nhịn không được tò mò, vụng trộm nhìn quanh ra quang cảnh đáng sợ kinh tâm động phách bên ngoài.
Bất kể từ góc độ nào nhìn vào, đội ngũ tinh nhuệ của Tứ chính danh môn tập trung ở đây cũng là lực lượng cường đại nhất, kinh khủng nhất trong toàn cõi Hồng Mông chư giới từ trước tới nay. Những đệ tử tinh nhuệ cao cao tại thượng của những danh môn này, cũng căn bản không để ý tới những tán tu kia, mà chỉ trầm mặc trong trận thế ngoài Thiên Tinh Thành.
Vô thanh vô tức, lại phảng phất làm phong vân biến sắc, ngay cả mưa phùn đầy trời kia cũng như sợ hãi uy thế bực này, cứ đứt quãng, như không dám ở lại Thiên Tinh Thành này quá lâu.
Trong đám chân nhân Nguyên Đan Cảnh, bốn chưởng môn của Tứ chính đứng ngạo nghễ, Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Thẩm Thạch, còn Thẩm Thạch hít sâu, vươn tay chỉ về phía rừng mưa khoát đạt rộng lớn kia.
Đó là hướng Vũ Khư.
Gió thổi mưa phùn, im ắng bay xa, trời đất trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi lạnh bên người phảng phất như thành thực chất.
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ gật đầu, cùng ba vị chưởng môn liếc nhau, sau một lát, mây gió phía chân trời cuốn động, những tu sĩ tinh nhuệ trong đại quân với khí thế làm người ta cảm thấy da đầu phát run, cứ như vậy chậm rãi di động, đi sâu trong rừng mưa, nhắm hướng Vũ Khư phiêu di đi tới.
Trong đám người vẫn có thể thấy chia làm bốn khối rõ ràng, lấy Tứ chính danh môn làm cơ sở, trong đội ngũ của Lăng Tiêu Tông, ngoại trừ những Nguyên Đan Cảnh trưởng lão cường đại ra, những đệ tự tinh nhuệ kia cũng là dạng tàng long ngoạ hổ, xếp trước nhất vẫn là Lăng Tiêu Tam Kiếm thành danh đã nhiều năm, gồm ba người Đỗ Thiết Kiếm, Vương Tuyên và Cam Văn Tinh, phía sau bọn họ là những đệ tử trẻ tuổi, thanh niên tuấn tài như Tôn Hữu, Cam Trạch, Chung Thanh Chúc.
Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí thế kinh người, có thể thấy được bên trong Lăng Tiêu Tông tiềm lực không thể đo lường.
Chẳng qua khi Thẩm Thạch trong lòng có vài phần phức tạp, đảo qua nhữn bóng hình quen thuộc kia ở phía sau, chợt nghe Hoài Viễn Chân Nhân bên cạnh truyền tới tiếng than nhẹ, nói:
“Kỳ thật trong mấy ngày này, ta vẫn nghĩ đi nghĩ lại một chuyện.”
Thẩm Thạch quay đầu nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, nói: “Xin chưởng môn sư bá nói.”
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Trên đường ta quan sát ngươi, nghĩ tới việc ngươi tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết trong tay những Yêu tộc kia, lại liều lĩnh trở lại Lăng Tiêu Tông báo tin, ta liền suy nghĩ, đệ tử đắc ý nhất của ta Thiết Kiếm, nếu ở tình cảnh của ngươi, liệu có thể xử trí quyết đoán như thế?”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: “Sư bá, Đỗ sư huynh thiên tư vô cùng cao minh, tài hoa gấp mười lần đệ tử, đệ tử không dám cùng sư huynh đánh đồng.”
Hoài Viễn Chân Nhân nói: “Đúng vậy, Thiết Kiếm đúng là kỳ tài tu đạo trời sinh, một thời gian nữa, thành tự đạo hạnh chưa hẳn đã kém ta, về mặt này ngươi đúng không bằng hắn.” Thẩm Thạch hơi cúi đầu. Hoài Viễn Chân Nhân thoáng dừng lại, cười cười, mặt lại phảng phất vẻ mù mịt, nói khẽ, “Chỉ là ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy đổi lại nếu là hắn mà nói, Thiết Kiếm sẽ phản ứng thế nào?”
Thẩm Thạch nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, sắc mặt tựa hồ không hề giống đang nói giỡn, đột nhiên cổ họng thấy khô khốc, không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên nghĩ tới năm đó ở Quy Nguyên Giới, lúc Đỗ Sư Huynh đem mình trở về, đúng là một nam tử phóng khoáng hùng hồn.
Hắn trầm mặc một hồi, rồi nói: “Sư bá, đệ tử cho rằng nếu là Đỗ sư huynh, với tính cách anh hùng khí khái, nhất định sẽ cùng dư nghiệt Yêu tộc huyết chiến đến cùng, thể hiện Lăng Tiêu Hùng Phong.”
Hoài Viễn Chân Nhân sắc mặt nhàn nhạt, như thể với nhiệt huyết đang sôi sục của Thẩm Thạch cũng không thèm để ý, nói: “Ôi, nếu là kịch chiến, hắn có lẽ sẽ như thế. Chỉ là... nếu như có một nữ tử nhu nhược đáng thương, đau khổ năn nỉ hắn, ngươi nghĩ hắn có thể hạ thủ được sao?”
Thẩm Thạch biến sắc, lập tức gật đầu, nói: “Đỗ sư huynh nhất định...”
Chỉ là lời nói vừa đến một nửa, hắn bỗng im bặt, câu nói kia cũng không nói hết. Thật lâu sau, hắn mới nói tiếp, giọng chát chát:
“Chưởng môn sư bá, sư huynh chính là người anh hùng khí khái, với đệ tử tầm thường như ta thì bất đồng, sư bá hà tất phải muốn như thế này...”
Hoài Viễn Chân Nhân ánh mắt như có vài phần lạnh lùng, lặng lặng nhìn hắn, một lát sau, tiếng nói tuy nhỏ, nhưng lại phảng phất như sấm nổ vang bên tai Thẩm Thạch, làm hắn toàn thân đột nhiên run lên:
“Đúng vậy, hắn không hung ác bằng ngươi a!”
Thẩm Thạch ngạc nhiên không thể tiếp lời.
Vị đại chân nhân đỉnh phong của nhân tộc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn xa phía trước, trầm mặc không nói nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT