Tiếng huyên náo như xích đu ngày hè, lắc một cái đảo mắt đã thấy đung đưa quay trở lại, khoảnh khắc sau khi kinh ngạc cùng ngẩn ngơ ngưng mắt nhìn, tất cả cũng lại đều khôi phục như thường, nhưng ngay sau đó Thẩm Thạch liền chứng kiến ở cửa vào truyền tống pháp trận đầu phố, ngoại trừ Hứa Tuyết Ảnh đứng ở bên ngoài đó, Hứa Đằng và Hứa Hưng hai người cũng đứng cách nàng không xa, lúc này cũng đã đảo mắt hướng phía hắn ở đây nhìn qua.

Thẩm Thạch khóe miệng lộ ra một nét cười khổ, khe khẽ thở dài, sau đó đi tới.

Hứa Tuyết Ảnh là người đầu tiên chạy ra đón, trên nét mặt mang theo vài phần mừng rỡ, nhưng chỉ một lát sau trong ánh mắt lại có một chút vẻ u oán, thấp giọng nói: "Thẩm đại ca, huynh tại sao không nói với ta một tiếng lại cứ như vậy mà đi hả?"

Thẩm Thạch cười cười, nghĩ thầm chính là sợ nhìn thấy tình huống như vậy, nhưng ngay lúc này mọi người đều đã tới, đương nhiên trốn tránh cũng chẳng có gì hay, trước tiên hướng phía Hứa Tuyết Ảnh khẽ cười một cái, sau đó đối với hai người Hứa Đằng Hứa Hưng đang theo sát sau lưng Hứa Tuyết Ảnh bước tới chắp tay chào nói: "Thẩm Thạch bái kiến hai vị..."

Lời còn chưa dứt, Hứa Hưng đã bước đến trước mặt của hắn, một phát nắm được cánh tay của hắn, môi nhúc nhích mãi một hồi lâu, sắc mặt kích động, mãi rồi mới mở miệng nói: "Thẩm huynh đệ, thật sự rất cảm ơn huynh!"

Thẩm Thạch còn chưa kịp nhún nhường, Hứa Đằng bên cạnh cũng đã đi đến trước mặt, so với Hứa Hưng kích động, vị này là gia chủ hiện tại của Hứa gia xem ra trấn tĩnh nhiều hơn, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch, cũng là mang theo vẻ cảm kích giống nhau, chắp tay nói: "Thẩm công tử, chuyện xảy ra lần này, chúng ta đều từ chính miệng Tiểu Ảnh biết được, không nghĩ tới trên thế gian này lại có kẻ hung ác thối nát như thế, may mắn được Thẩm công tử huynh đây trượng nghĩa cứu giúp, ta cùng Hứa gia trên dưới đều thật sự vô cùng cảm kích."

Dứt lời nói liền chắp tay, xem ra là muốn nghiêm túc hành lễ, Thẩm Thạch bị mấy người này dọa cho hết hồn, vội vã từng bước bước lên phía trước ngăn lại, đồng thời nhìn mọi người xung quanh náo nhiệt, Hứa gia ba người cũng đã hiểu ý, mấy người liền đi tới một chỗ hẻo lánh phố bên cạnh nói chuyện.

Chờ đợi chỗ lân cận xung quanh không có ai, Thẩm Thạch mới cười khổ nói: "Hứa gia chủ, ta với các huynh cũng là thường ngày quen biết, vô tình thấy Tiểu Ảnh gặp chuyện không may, chuyện ra tay cứu giúp vốn là chuyện bản thân phải làm , cần gì phải như thế?"

Hứa Đằng lắc đầu, nói:"Nói thì là như vậy, nhưng từ trước đến nay đều là dễ nói khó làm, Thẩm công tử cao thượng, lặn lội ngàn dặm không ngại cực khổ, không sợ kẻ xấu hung ác, thậm chí trong khi ấy biết được lúc sau tu sĩ Nguyên Đan có khả năng tham gia, công tử vẫn là mạo hiểm cứu Tiểu Ảnh ra đồng thời vạn dặm hộ tống về nhà. Đại ân này, Hứa gia ta cảm động lây, thực không thể coi như không nhìn thấy."

Nói xong, hắn bỗng nhiên lập tức nghiêm mặt lại: "Gia mẫu ngày thường coi trọng nhất chính là gia phong Hứa gia ta, đối với công tử cũng là cảm kích vạn phần. Chẳng qua lão nhân gia người tuổi tác đã cao, quả thật không thích hợp ở chỗ huyên náo này mà chờ đợi lâu, nếu không chắc chắn tự mình đến đây bái tạ công tử."

Thẩm Thạch lắc đầu liên tục, cười khổ nói: "Không dám nhận, không dám nhận rồi, Hứa gia chủ, nói thật, ta chính là sợ mấy người các huynh khách khí quá mức như vậy, cho nên mới nghĩ muốn đi trước."

Hứa Tuyết Ảnh ngay từ đầu không có nói gì luôn nhìn ngắm Thẩm Thạch, thế nhưng đúng lúc này lại bỗng nhiên nói: "Thẩm đại ca, huynh có phải sợ răng chuyện này đã bị người của Lăng Tiêu tông biết được hay không?"

Thẩm Thạch ngưng trệ một chút, trong chốc lát có chút không biết nên nói gì cho phải, lúc trước hắn ở cửa nhà Hứa gia không từ mà biệt, ngoài việc không muốn người ngoài quấy rầy Hứa gia, đương nhiên cũng có lo ngại Lăng Tiêu tông bên kia cảm nhận được. Hứa Tuyết Ảnh thấy hắn không nói chuyện, lại thấp giọng nói: "Huynh yên tâm đi, tổ mẫu (bà nội) đại nhân của ta đã phân phó xuống, việc này trong hơn nửa ngày tạm thời giấu đi, tiếp đó hồi báo tông môn."

Thẩm Thạch khẽ giật mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, đối với vị Hứa lão phu nhân kia trong lòng lại có thêm vài phần ngưỡng mộ bội phục, từ trong đáy lòng nói: "Đa tạ Hứa lão phu nhân."

Lúc này Hứa Hưng một bên lôi kéo Thẩm Thạch, lời nói một tràng toàn là lải nhải cằn nhằn, đại ý đều là muốn thỉnh cầu Thẩm Thạch đừng làm như người xa lạ, ân tình lớn như thế, Hứa gia sẽ có đền đáp thích đáng, trước mắt hai bên vô sự, không bằng về Hứa gia trước ở thêm mấy ngày rồi nói sau, về phần tông môn bên kia, kỳ thực cũng không có gì quá to lớn...

Thẩm Thạch đương nhiên không thể đáp ứng, đành chỉ cười nhưng kiên quyết chối từ, Hứa Hưng không biết làm sao, tiện tay từ trên người lấy ra một cái túi Như Ý, trịnh trọng kỳ lạ đưa cho Thẩm Thạch, đồng thời trong miệng bày tỏ đây là một chút tâm ý của Hứa gia, tùy ý thuận miệng mà nói một ít đồ này, trái lại không thấy chỗ nào chứng tỏ không phải là bảo vật trân quý, Lưu Vân thành thế gia hào phú, một lần ra tay, quả nhiên không giống bình thường. (cái đoạn này hack não nhau à, khó dịch xuôi vãi?)

Thẩm Thạch hoảng sợ, một lần nữa kiên quyết khước từ, trong chuyện này, Hứa Tuyết Ảnh cũng không có mở miệng khuyên Thẩm Thạch nhận lấy phần hậu lễ, ngược lại luôn luôn im lặng, chẳng qua sau khi khi nàng nhìn thấy Thẩm Thạch khăng khăng không muốn nhận những món đồ quý hiếm này, chẳng biết tại sao, trong mắt nàng lại có vẻ vui thích hơn nhiều, ánh mắt như nước, cứ như vậy nhẹ nhàng ôn nhu mà ngắm nhìn Thẩm Thạch.

Hứa Đằng một bên nhìn thấy Thẩm Thạch không nhận đồ, liền tiến lên một bước, nói: "Thẩm công tử, hôm nay huynh cùng Hứa gia ta đã qua sinh tử giao hảo (lại hack não), ta cũng không muốn nói nhiều lời thừa thãi, những vật nhỏ này huynh nếu nhất quyết không lấy, vậy cũng thôi đi. Công tử cao thượng, Hứa gia ta vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có chỗ cần sai bảo(*), Thẩm công tử cứ mở miệng, Hứa gia nhất định toàn lực ứng phó, quyết không nói hai lời."

(*Hán ngữ: "驱驰": đem sức vì người khác phục vụ. thúc ngựa chạy cho nhanh => hack não nữa)

Một câu nói sau cùng này, Hứa Đằng nói như chém đinh chặt sắt, Thẩm Thạch cũng là có chút xúc động, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tại hạ đã rõ."

Ngay sau đó, mọi người lại hàn huyên một hồi, Hứa Đằng Hứa Hưng tuy rằng vẫn là thập phần muốn cảm tạ Thẩm Thạch một cái, nhưng Thẩm Thạch lần nữa bày tỏ ý nhất định phải đi, hai người cũng đành phải tiếc nuối cáo từ, đồng thời dặn đi dặn lại, khiến Thẩm Thạch thời điểm lần sau trở lại thành Lưu Vân, nhất định phải tới Hứa gia làm khách, Thẩm Thạch cũng liền miệng nói hoàn toàn đáp ứng.

Sau lúc hai vị trưởng bối kia rời đi, Hứa Tuyết Ảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn Thẩm Thạch một lát, trong mắt hào quang bỗng lóe lên một cái, thân mình có chút nghiêng về phía trước, nhích tới gần Thẩm Thạch, sau đó thấp giọng nói: "Thẩm đại ca."

Thẩm Thạch nói: "Sao thế?"

"Có một việc, huynh có muốn lần nữa giúp ta không?"

"Ừ sao?"

"Người trong nhà hỏi ta những chuyện ta từng gặp trong thời gian qua, ta chỉ nói huynh đã cứu ta ra, trước đó ta bị tặc nhân làm hại, bản thân bị trọng thương."

Thẩm Thạch hơi hơi nhăn mặt cau mày một chút, có chút nghi hoặc liếc nhìn cô nương xinh đẹp này một cái, chỉ thấy Hứa Tuyết Ảnh ánh mắt dịu dàng trong vắt, cứ thế ngưng mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt giống như có vài phần ý nguyện khẩn cầu.

Thẩm Thạch trong tâm một ý niệm ngẫm nghĩ chuyển động, một lúc lâu sau, gật gật đầu, nói: "Ta biết, mọi chuyện chính là như vậy."

Hứa Tuyết Ảnh thản nhiên cười, trên khuôn mặt thần tình dường như bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau đó nhìn Thẩm Thạch, trong mắt từ từ hiện lên vài phần ý tứ không đành lòng, thấp giọng nói: "Thẩm đại ca, vì cái gì huynh nhất định phải đi vậy? Ở lại nhà của chúng ta...Cho dù không thể lâu dài, chí ít cũng nên ở lại thêm mấy ngày chứ?" (ôi thích rồi à? ==)

Thẩm Thạch nói: "Ta còn có chút chuyện cần phải làm."

Hứa Tuyết Ảnh khẽ cúi đầu, nói: "Từ nay về sau, có phải chăng ta đây sẽ rất khó gặp lại huynh phải không?"

Thẩm Thạch cười một chút, nói: "Sau này nếu có cơ hội, ta tự nhiên sẽ trở lại gặp cô thôi."

Hứa Tuyết Ảnh giương mắt nhìn hắn, bất thình lình nói: "Mẫu thân của ta tuy rằng không có hiểu biết mấy, nhưng khi ta còn bé từng lén lút nói với ta một chuyện."

"Hả, cái gì?"

"Mẫu thân nói, nam nhân thường xuyên lời nói gió bay, sau cùng quá nửa chỉ còn nhớ rõ một hai cái quan trọng nhất, ngoài ra những thứ khác liền đều không để trong lòng, vô tình liền quên hết."

"Này..." Thẩm Thạch cười khanh khách mất một lúc.

"Vậy huynh sẽ không quên những lời hôm nay đã từng nói qua đấy chứ?"

Thẩm Thạch vừa định trả lời, liền chỉ nghe bên kia đường một tiếng kêu lên, nhưng là Hứa Đằng Hứa Hưng phát hiện Hứa Tuyết Ảnh không có đi theo, ngoảnh đầu lại gọi một tiếng. Hứa Tuyết Ảnh lớn tiếng trả lời một cái, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Thạch, không nói thêm gì nữa, chỉ biết cúi đầu bước nhanh đi.

Thẩm Thạch nhìn theo bóng lưng người thiếu nữ kia, trông thấy một đoàn người Hứa gia ở đó đối với hắn vẫy tay từ biệt sau đó dần dần đi xa, biến mất trong biển người. Trong lòng của hắn đột nhiên cảm giác được một hồi mờ mịt khó hiểu, cảm thấy rằng có một số việc tựa hồ có chỗ nào đấy không đúng.

Ở tại chỗ suy nghĩ một lát, hắn cười khổ lắc lắc đầu, xoay người lại, hít sâu một hơi, tinh thần phấn khởi, đạp không (bay) đi vào một chỗ ở truyền tống pháp trận.

Bầu trời trên cao Lưu Vân thành, xanh thẳm rộng lớn, dường như đúng là một ngày mới nắng ráo, từ đó mở ra khúc dạo đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play