Thấy Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên tỏ ra mừng rỡ, Thẩm Thạch lại có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không hiểu rõ vì sao nàng vừa mới trông ưu tư buồn bã mà thoáng cái tâm tình đã tốt lên nhiều như vậy, có lẽ đó chính là tâm tình thiếu nữ, hắn cũng không sao minh bạch được. Chẳng qua là sau khi nói một câu gần giống như lời hứa đó thì nội tâm lại bỗng nhiên khẽ động, hắn không khỏi nhớ tới một sự kiện khác cách đây rất lâu, lâu đến nỗi đã bị lãng quên.

Từ rất nhiều năm trước hắn đã từng hứa với một thiếu nữ khác rằng nếu tương lai có cơ hội thì sẽ đưa nàng đi thăm quan cố hương của mình một chuyến. Đó chính là Hải Tinh cô nương của Hồng Bạng Yêu Tộc, hắn hứa vậy bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn sinh sống trong Hồng Bạng thôn trên đảo Thanh Ngư, chưa bước ra thế giới bên ngoài.

Dù ở thời thiếu niên trên đảo, hắn hứa hẹn vô cùng dứt khoát nhưng đến giờ nhớ lại lại thấy mình lỗ mãng và không thực tế đến lạ thường, có thể đoán được rằng trong tương lai đến quá nửa là lời hứa này sẽ không sao thực hiện được. Đầu tiên là với hiện thực của thế đạo bây giờ thì một khi rời khỏi Thanh Ngư Đảo bước vào Hồng Mông Đại lục, Hải Tinh với bề ngoài đeo vỏ sò vô cùng nổi bật sẽ lập tức bị nhận ra là Yêu tộc, vận mệnh nàng sẽ ra sao quả thực là khó đoán. Hơn nữa ngay cả Thẩm Thạch hiện giờ cũng đã rời khỏi Lăng Tiêu Tông, muốn trở lại Thanh Ngư Đảo cũng vô cùng khó khăn.

Cũng không biết là cả đời này có còn cơ hội để gặp lại Hải Tinh cô nương nữa hay không.

Hắn nhất thời suy nghĩ đến xuất thần, Hứa Tuyết Ảnh gọi cũng không phản ứng lại. Nàng phải gọi thêm một tiếng nữa thì Thẩm Thạch mới giật mình tỉnh ra, hắn liền thoáng nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng đặt Hứa Tuyết Ảnh nằm xuống đất, sau đó thấp giọng nói: “ Tốc độ hồi phục của muội tốt thế này, ngoại trừ do hiệu quả của Linh dược ra thì hẳn là trước đây người trong nhà cũng đã bồi dưỡng chút đỉnh, cho muội tu luyện chút công pháp và ăn một ít linh tài cho nên thể chất của muội mới vượt xa người thường. Với tốc độ hồi phục này thì chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày nữa là có thể miễn cưỡng chịu được quãng đường bôn ba vất vả, đến lúc đó ta sẽ mang muội rời khỏi đây, quay lại Lưu Vân Thành ở Hải Châu”

Hứa Tuyết Ảnh nhẹ gật đầu, nói: “Vâng.”

Thẩm Thạch nhìn nàng, do dự một lúc rồi nói: “Tiểu Ảnh, tối qua vội vàng quá ta không kịp hỏi muội, rốt cuộc là vì sao muội lại có vết thương này, mà A Hồng, nữ nhân canh giữ muội đâu? Mấy ngày trước muội bị kẻ xấu bắt đi, có phải chịu khổ không?

Hứa Tuyết Ảnh nằm yên trên mặt đất, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, chẳng vui cũng chẳng buồn, chỉ trầm mặc nhìn Thẩm Thạch một lát rồi đáp: “ Nói đến chuyện này thì muội cũng có một thắc mắc trong lòng đó. Từ lúc muội gặp chuyện không may cho tới giờ, vì sao người trong nhà còn chưa kịpđuổi tới cứu mà Thẩm đại ca đã có thể chạy tới đầu tiên?”

Thẩm Thạch cười cười, cũng không hề giấu giếm gì mà kể lại mọi chuyện từ lúc bản thân còn ở phía sau Thanh Long sơn mạch, vô tình gặp được ba người Trần Trung và nghe được đôi câu ba lời của bọn họ, sau đó lại gặp Hứa Tuyết Ảnh trong đêm tại trường thành, cùng ngắm trăng nhìn biển, cuối cùng đến sự việc hắn bắt gặp bên ngoài khách sạn Thanh Sơn vào ngày hôm sau.

Khóe miệng của Hứa Tuyết Ảnh vẫn giữ nụ cười thản nhiên, ngay cả đôi gò má cũng tựa như đang tỏa sáng trong ánh nắng ban mai, toát ra một vẻ mỹ lệ vô cùng. Nàng khẽ cười, hỏi: “Thẩm đại ca, huynh có thể khẳng định người bên trong xe ngựa bị ba kẻ xấu bắt đi đó chắc chắn sẽ là muội sao?”

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Giờ suy nghĩ lại một chút mới thấy đúng là không thể khẳng định chắc chắn được, chẳng qua là sự tình khi đó quá khẩn cấp, ta cũng không thể nghĩ được quá nhiều. Nếu như ta nhìn lầm thì cùng lắm cũng chỉ tốn công vô ích một lần thôi, nhưng nếu đúng là muội mà ta không đuổi theo thì chỉ sợ là cả đời này cũng không an tâm nổi.”

Hứa Tuyết Ảnh nhìn Thẩm Thạch với ánh mắt ôn nhu, nói: “Vì vậy mà huynh không ngại đường xa vạn dặm, xuyên qua đại lục mà đuổi thẳng tới Lam châu này sao?”

Thẩm Thạch cười cười, đáp: “May mắn là ta đã đến.”

Hứa Tuyết Ảnh cũng cười tự nhiên, nói theo: “Đúng vậy đấy, may mắn là huynh đã đến.”

Thẩm Thạch nhìn thấy một lọn tóc mai rối bời đã phủ cả tới gò má trắng nõn của Hứa Tuyết Ảnh, liền tiện tay vuốt nhẹ giúp nàng rồi cười nói: “Đúng rồi, muội còn chưa nói cho ta biết, tối qua rốt cuộc là muội đã làm thế nào để trốn thoát khỏi sự trông coi của nữ nhân A Hồng kia?”

Hứa Tuyết Ảnh bỗng nhiên trầm mặc lại, sắc mặt không thay đổi quá nhiều nhưng ánh mắt cũng hơi rủ xuống, đôi đồng tử sáng ngời cũng tựa như khẽ co rút lại.

***

Trên dưới núi Hoàng Lân đều hoang vu vắng vẻ, ở trong vùng núi rừng cỏ cây này thì nó cũng là một ngọn núi cao vút, tuy vậy vùng này ít có người lui tới cho nên dù là ban ngày thì xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh.

Nhưng đến giữa trưa hôm nay, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trên đỉnh núi Hoàng Lân. Đó là một nam tử có dáng người thon gầy, toàn thân mặc ào dài màu xám, trên mặt đeo một tấm khăn che, không nhìn rõ được dung mạo và tuổi tác thế nào. Tuy vậy, nhìn búi tóc màu trắng xám của hắn thì hiển nhiên cũng đã không còn ít tuổi.

Sau khi xuất hiện trên đỉnh núi, lão già che mặt này liền thoáng nhìn quanh bốn phía, sau đó cả người bỗng nhiên lướt xuống, động tác nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, trong nhát mắy đã chui vào bên trong thâm cốc đầy khe rãnh và những tảng đá kỳ quái, lởm chởm. Sau vài lần nhấp nhô, chẳng mấy chốc sau hắn đã đi tới một khe hở có bề ngoài vô cùng kín đáo.

Đi dọc theo khe hở gồ ghề một hồi, vượt qua một chỗ có đá nhọn đột ngột nhô ra, một huyệt động được ẩn giấu sau tảng đá lớn liền xuất hiện. Khi bước chân của lão già che mặt vừa thoáng dừng lại, có thể thấy khuôn mặt chỉ lộ ra chút ít của lão tựa như bỗng nhíu mày.

Không khí nơi cửa động tràn ngập mùi máu tanh.

Lão già che mặt đứng lại một lát rồi đi vào bên trọng động, tựa như không hề đặc biệt để ý nguy hiểm gì. Có lẽ trong mắt lão, trên núi Hoàng Lân này hoàn toàn không có gì uy hiếp được mình. Bước chân vào trong huyệt động, khung cảnh bỗng trở nên tối sầm. Lão nhanh chóng thích ứng được với ánh sáng ở trong động, nhìn thấy hang động này tuy không tính là lớn nhưng cũng rất bí mật, nó là một sơn động hình tròn cao hơn một trượng, sâu khoảng hai trượng, tất cả các đồ vật trong đó chỉ cần nhìn qua là thấy được hết.

Ánh nắng mờ nhạt chiếu đến từ sau lưng của lão già che mặt, chiếu sáng cảnh vật bên trong huyệt động này. Sau đó, một màu sắc vô cùng đậm, vô cùng đỏ, vô cùng dày đặc liền đập vào mắt lão.

Đó mà màu của máu tươi.

Máu tươi rải đầy khắp huyệt động, khắp trên tường và mặt đất, giống như một họa sĩ điên cuồng đã bôi một màu máu đỏ lên toàn bộ cái huyệt động này khiến cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình, giống như một chậu máu tươi đã được hất ra, máu văng đến từng ngóc ngách.

Có một thân hình nằm cuộn lại trong một góc, vũng máu ở vùng đó cũng đặc biệt đậm đặc, thậm chí còn có rất nhiều mảnh thịt vụn to nhỏ khác nhau vương vãi trên mặt đất, tất cả tạo thành một cảnh tượng khủng bố đến kinh tâm động phách, khiến cho người ta nghẹt thở.

Dù lão già che mặt này đã trải qua cả một kiếp sống dài, thấy được rất nhiều những sự tình tang thương trên thế gian, bản thân lão cũng chẳng thể coi là một người lương thiện thì thời khắc này hô hấp của lão vẫn ngừng lại trong vô thức, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.

Lão đứng yên trong động một hồi rồi mới đi ra. Ánh nắng mặt trời lại chiếu lên người lão, mang theo một khí tức ôn hòa như xua tan đi âm khí trong huyệt động, khiến cho một kẻ như lão cũng phải thở dài một hơi.

Sau đó, trong mắt lão liền có một tia nghi hoặc và suy tư lóe lên, lão trầm ngâm một lát rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh ngọn núi, chỉ thấy một dãy núi chập chùng.

Nơi sơn dã vắng vẻ, cả thiên địa đều mang vẻ trang nghiêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play