Đây có thể là tòa tường thành hùng vĩ nhất, cao lớn nhất trong Hồng Mông chư giới. Đi qua tòa thành này thì tình cảnh quen thuộc như mọi khi đã hiện ra trước mắt, trên đường phố tấp nập phồn hoa người người huyên náo, dòng người cứ đi lại như mắc cửi, sức sống mãnh liệt đang lan tỏa khắp nơi.

Bạch Hồ ngay lập tức cảm thấy luống cuống, nếu đem so sánh với toà thành trì to lớn nhất phồn hoa nhất trong thiên hạ này thì Phi Tuyết thành mà nó vừa thấy chỉ giống như một thôn nhỏ nơi quê mùa yên tĩnh, chúng rõ ràng không thuộc cùng một đẳng cấp. Đường đi ở đây rất là rộng, đâu đâu cũng thấy người qua lại, thỉnh thoảng nó còn sợ là sẽ có người sẽ dẫm phải nó nữa.

Cũng có nhiều ánh mắt tò mò khi trông thấy con hồ ly trắng như tuyết này, nhưng không có một ai có ý đồ xấu cả. Ở trong chốn Thiên Hồng thành này có vô số kỳ trân dị bảo, cái gì trong thiên hạ đều có, thậm chí nhiều thứ quý giá ở mọi nơi không có thì nơi đây cũng có. Cho dù là dị thú quý giá cũng rất là nhiều, Bạch Hồ nếu đem so sánh thì cũng chả phải loại dã thú gì quý hiếm. Trên đường đi lại ở Thiên Hồng thành này thỉnh thoảng cũng bắt gặp những vật nuôi của tu sĩ là những yêu thú cấp cao.

Bạch Hồ ban đầu có chút luống cuống sợ hãi nhưng khi đi theo Thẩm Thạch cả một đoạn đường dài thì nó nhận ra một điều đó là trong tòa thành cực lớn có số lượng người quá nhiều này không có một ai nảy sinh ra ác ý với nó. Đại đa số mọi người khi trông thấy nó đều sẽ bỏ qua, từ đó Bạch Hồ cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà dạo bước cùng Thẩm Thạch tung tăng khắp đường phố lớn nhỏ ở Thiên Hồng thành, nó bắt đầu quen với bầu không khí ở đây và bắt đầu tò mò nhìn ngó xung quanh.

Thẩm Thạch đi khắp mọi nơi, xem như là hắn không có đích đến nào cả, có thể là hắn đang đi dạo chăng? Khi đi đến một con hẻm sâu thì hắn bỗng nhiên dừng lại và nhìn ngắm một lúc lâu.

Con hẻm nhỏ này không có gì đặc biệt cả nhưng Thẩm Thạch biết, nếu mà đi đến cuối con hẻm chắc chắn sẽ tìm được chỗ bán rượu tuyệt hảo, từa xưa tới nay mỗi khi đến đây hắn đều mua một ít rượu ngon, chờ sau khi về Kim Hồng sơn sẽ mang biếu sư phụ hắn.

Hắn cứ đứng lặng ngắm một lúc lâu cũng không đi vào con hẻm mà từ từ xoay người tiếp tục thẳng tiến về phía trước.

Thiên Hồng thành được xưng là vạn cổ đế đô, nơi đây chính là điểm hội tụ của số mệnh toàn thiên hạ cũng là địa điểm màu mỡ cho mọi thương gia lui tới, kể cả thiên hạ đệ nhất thương hội là Thần Tiên hội cũng đặt tổng đường ở chỗ này.

Thẩm Thạch rất có hứng thú với Thần Tiên hội, cái thương hội khổng lồ làm cho hắn hết sức tò mò, nó chỉ lộ ra bên ngoài một chút thực lực thôi cũng đã cường đại hơn hẳn những gì trước kia hắn có thể tưởng tượng ra được. Cũng may là hắn không có ý định đối đầu với nó, vì còn một phần nhân quả chưa dứt.

Người cha và là thân duy nhất còn sót lại trên đời này của hắn là Thẩm Thái, sau bao nhiêu năm mất tung tích chắc có lẽ đang nằm trong tay Thần Tiên hội.

Hắn đi vào cửa lớn của một cửa hàng Thần Tiên hội, nhìn qua cảnh tượng nhộn nhịp tấp nập người ra vào tại nơi đây rồi hắn đi tìm người quản sự để nói ra mong muốn của mình.

Người quản sự dẫn Thẩm Thạch đi đến một căn phòng hơi chếch so với các gian hàng, sau khi mời hắn ngồi dùng trà liền nhanh chóng rời khỏi. Sau đó khoảng chừng ít lâu đã trở lại mang theo vẻ mặt áy náy mà nói với Thẩm Thạch:

“Vị công tử này, tại hạ đã dò hỏi rồi, Cố Linh Vân chưởng quầy hiện đang làm chủ quản tại chi nhánh Lưu Vân ở Hải Châu hiện tại không có trong thành Thiên Hồng.”

Thẩm Thạch gật đầu, hắn không cảm thấy thất vọng vì đã sớm đoán trước rồi, nếu không có biến cố gì sảy đến thì chắc chắn Cố Linh Vân đang ở trong thành Lưu Vân.

Người quản sự cũng thấy ngại mà tiếp lời :”Thẩm công tử, nếu công tử có việc gấp cần tìm nàng ấy thì có thể đi một chuyến đến Lưu Vân thành thì tốt hơn.”

Thẩm Thạch im lặng không nói, hắn chỉ gật đầu, trong lòng hắn không có ý định trở về. Hải Châu chính là địa bàn chính của Lăng Tiêu Tông, trong thành Lưu Vân không biết có bao nhiêu đệ tử Lăng Tiêu tông đi lại, nếu mà mình về bên đó chắc chắn sẽ bị tông môn phát hiện. Mà giờ đây, hắn không biết làm thế nào để đối mặt với những người quen đó.

Thẩm Thạch đứng dậy, chắp tay với người quản sự rồi nói :”Đa tạ tiên sinh đã nhiệt tình giúp, thế này nhé, trên người tại hạ có chút việc tạm thời không thể về Lưu Vân thành được. Chỗ này có một lá thư, kính xin người mang đến tận tay cho Cố chưởng quỹ, sau khi nàng xem xong sẽ rõ mọi việc mà thôi.”

Nói xong, hắn liền mang ra một phong thư đã được dán kín mà để trên bàn, đồng thời để trên đó mấy viên Linh tinh, nở một nụ cười với người quản sự rồi sau đó cáo từ. Bạch Hồ ngơ nhác nhìn ngó xung quanh liền vội vàng chạy theo hắn. Ở phía sau, người quản sự nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thạch mà suy nghĩ điều gì đó một lúc, người đó cũng không thèm để ý đến mấy viên Linh tinh đang lấp lánh mà cầm ngay lá thư lên và lập tức rời khỏi.

Ra khỏi tổng đường của Thần Tiên hội, Thẩm Thạch cùng Bạch Hồ đi về phía đường phố náo nhiệt của Thiên Hồng thanfh, giờ đây hắn không đi dạo như trước nữa mà đã có mục tiêu rõ ràng, sau nửa canh giờ hắn đã dẫn Bạch Hồ đi tới chân núi Thanh Long bên trong Thiên Hồng thành.

Ngẩng đầu mà xem, tòa núi cao lớn hùng vĩ chứa đựng quá khứ huy hoàng vô thượng từ thời Thiên Yêu Vương Đình, cái còn sót lại đó là những đống đổ nát thê lương của cung điện lầu son năm đó. Nơi đây giờ là nơi trú ẩn của yêu thú cùng với quỷ vật. Và cũng tại nơi này năm xưa Nhân Tộc Lục Thánh đã bố trí một trận pháp giam cầm lợi lên trên toàn bộ ngọn núi.

“Đi nào!” Thẩm Thạch vỗ đầu Bạch Hồ nói :”Chúng ta đi lên đó.”

**

Không gian náo nhiệt của vài ngày trước so với nơi này thật khác biệt, dãy núi Thanh Long cách xa phố xá đông vui nên nơi đây chỉ hoang vắng trống trải. Đây không phải là nơi hấp dẫn các Thương gia mà là nơi ở của yêu thú quỷ vậy và những vết tích đổ nát, một đường thẳng tiến lên núi những tiếng cười nói huyên náo dần dần mất hẳn thay vào đó là núi rừng âm u tĩnh mịch, thỉnh thoảng đâu đây còn vang lên những tiếng chim hót lảnh lót.

Đi đến nơi đây, Bạch Hồ lập tức trở nên rất hoạt bát, tuy cảnh vật của Thanh Long sơn chỉ toàn màu xanh, khác xa một màu trắng của gió tuyết nơi quê hương cực Bắc xa xôi của nó nhưng nó lại cảm nhận được mùi vị của sự hoang dã. Không có bóng người xung quanh, Bạch Hồ mừng rỡ mà nhanh chóng nhảy nhót linh hoạt.

Không lâu sau, Thẩm Thạch đã thấy được những cây Trấn Yêu trụ.

Nhìn một cây Trấn Yêu trụ có hoa văn kỳ lạ kia mà trong lòng Thẩm Thạch khẽ thở dài. Hắn không khỏi thổn thức vì trước đó lúc hắn rời khở tòa địa cung của Yêu tộc không được bao lâu mà bây giờ đã phải trở về. Mới qua được mấy tháng hắn giờ lại xuất hiện nơi đây.

Sau khi lắc đầu thở dài, Thẩm Thạch liền hít một hơi thật sâu sau đó mới bước qua những cây cột Trấn Yêu trụ.

Vượt qua khu vực Trấn Yêu trụ thì đã chính thức đạp vào vùng đất nguy hiểm, nơi này cũng có không ít tu sĩ có lòng tham đối với bảo tàng trong truyền thuyết nơi địa cung của Yêu tộc, cho nên cũng không ít người lên núi để đi tìm bảo vật. Nhưng lần này mục đích của Thẩm Thạch đến đây không phải như vậy, hắn dẫn Bạch Hồ đi không phải đến những nơi mà mọi người hay đến là chỗ di tích đổ nát của cung điện trên mặt đất. Mục đích mà hắn muốn là đi về phía sau hậu sơn của dãy núi Thanh Long cơ.

Không biết từ bao giờ, trên tay của Thẩm Thạch đã cầm một mảnh xương hình tròn, hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve nó.
================
Hồ Ly vào chốn đông người
Toàn thân luống cuống nụ cười mất đâu
Ngơ ngác ngó nghiêng cái đầu
Đi theo chủ mới vào sâu trong rừng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play