(*) nghĩa là cáo trắng trong tuyết rơi, ta giữ nguyên vì như thế hay hơn.

Con bạch hồ đã ăn xong cái bánh kia, không biết có phải do nó đã đói bụng mấy ngày nay nên đã vì số thức ăn này mà đã cảm thấy yên tâm với Thẩm Thạch ít nhiều hay không mà vẻ mặt của nó khi núp trong góc kia đã bình tĩnh lại hơn một chút, lá gan bắt đầu lớn dần, dám thò đầu ra mà nhìn ngó, dò xét cái huyệt động này, rõ ràng là chưa có ý định rời đi.

Thẩm Thạch nhìn kỹ con bạch hồ một hồi lâu nhưng vẫn chẳng thể chắc chắn được nó có phải là con bạch hồ xui xẻo bị đuổi ra khỏi hang ổ mà mình đã lờ mờ nhìn thấy mấy ngày trước hay không, nhưng sau đó hắn lại lập tức cười thầm trong bụng, nghĩ rằng chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng, liền tiện tay tiếp thêm vài thanh củi vào trong đống lửa.

Ngọn lửa đang bập bùng thì bỗng đột nhiên cháy lên mạnh liệt khiến cho cả sơn động sáng bừng. Ánh sáng phát ra dọa cho con bạch hồ giật mình nhảy dựng, cả người nó liền lập tức rụt vào trong vô thức. Có thể thấy con tuyết hồ này vẫn còn có một loại sợ hãi tự nhiên đối với ánh lửa, tuy vậy có lẽ do ngoài trời gió tuyết quá lớn, không khí quá lạnh lẽo khiến cho nó thực sự quyến luyến cái hang động ấm áp này, dù cho có chút sợ hãi thì cũng chỉ co người nấp vào trong góc chứ không lập tức chuồn đi.

Thẩm Thạch liền bước tới cửa động rồi đậy cửa lại bằng mấy tấm ván gỗ, khiến cho tiếng gió tuyết ở bên ngoài trong thoáng chốc liền nhỏ đi rất nhiều, tuy thế hắn làm như vậy cũng là chặn luôn đường đi ra ngoài động. Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của con bạch hồ kia đang lưỡng lự đảo điên, dường như nó đang hoảng sợ.

Thẩm Thạch lắc đầu, đi vào trong huyệt động rồi nằm xuống, sau đó hắn mặc kệ con bạch hồ kia có hiểu được tiếng người hay không mà nói một câu: "Ngủ."

Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại.

Đêm nay hắn vốn tưởng rằng mình sẽ trằn trọc không yên giống như những lần nội tâm đang ngổn ngang tâm sự trước đây, vậy mà chẳng biết từ lúc nào hắn đã bất giác chìm vào trong giấc ngủ say.

Hắn mơ thấy một giấc mộng, một cơn ác mộng.

Hắn mơ thấy mình bỗng nhiên bé lại, trở về những năm tháng vẫn còn sống tại Âm châu, mơ thấy mẹ ruột của mình không phải mất đi ngay từ lúc hắn sinh ra mà vẫn còn sống bên cạnh hai bố con hắn, mỗi ngày đều cười nói vô cùng vui vẻ.

Rồi bỗng đến một ngày, bầu trời âm u, mây đen giăng kín, những ngọn gió lạnh cứ không ngừng thổi tới, có một đám người đột nhiên xông vào trong nhà hắn. Đó là một căn nhà rất lớn, trông giống như một tòa đại lâu, bên trên có treo một bảng hiệu viết ba chữ to. Hắn thoáng nhìn qua thì thấy đó là: Thiên Nhất Lâu.

Lập tức có tiếng kêu gào, tiếng đao búa vang lên. Sau đó có máu tươi tung tóe, có tiếng khóc thê lương, từng thân hình lần lượt đổ gục, ngã xuống trong vũng máu. Cuối cùng cũng đến phiên cả nhà của hắn, đám hung thủ cầm trong tay những lưỡi đao sắc bén kia liền lao tới, một đao đã chém chết người cha mập lùn, còn mẹ hắn vẫn chỉ ôm chặt lấy đứa con nhỏ tuổi, không chịu buông tay. Bà ra sức giãy giụa, nước mắt trào dâng.

Những giọt nước mắt như châu ngọc nhỏ xuống trên mặt hắn lại lạnh đến thấu xương, như xuyên thẳng vào trong tim.

Ánh đao kia bỗng nhiên chém xuống!

Huyết quang hiện ra ...

Thẩm Thạch bỗng bật dậy, toàn thân run rẩy. Hắn há miệng thở hổn hển hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, liền ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong căn động âm u, đám lửa kia đã sớm tắt lụi, chỉ còn để lại một đám tro tàn. Ở khe hở giữa tấm ván gỗ và cửa động kia có một vài tia sáng xuyên qua.

Hóa ra đã tới bình minh.

Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn những luồng ánh sáng kia, sau đó hắn từ từ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt của mình. Bàn tay hắn lạnh buốt và ẩm ướt như băng sương hàn lãnh, cảm giác vô cùng giống với trong giấc mơ khiến cho nội tâm hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Hắn đứng lên và đi tới cửa động, dời tấm ván sang một bên rồi bước ra ngoài, chỉ thấy ánh mặt trời đã chiếu xuống, từng bông tuyết trắng vẫn đang bay lả tả như nói cho hắn biết một ngày mới đã bắt đầu.

***

Khi quay vào trong động thu dọn đồ đạc để chuẩn bị tiếp tục hành trình, Thẩm Thạch liền nhìn con bạch hồ kia vẫn đang co mình trong góc, toàn thân nó uốn cong lại thành một hình tròn trông như quả bóng da xù lông, đầu nó đang vùi trong cái đuôi xù to, mềm mại, lồng ngực phập phồng có vẻ như đã say giấc nồng.

Không biết con Tuyết Hồ này đã lang thang trong tiết trời gió tuyết này bao lâu, có lẽ nó đã quá mệt mỏi cho nên dù qua đêm bên cạnh một con người thì nó vẫn ngủ được một giấc rất say.

Thẩm Thạch ngắm nhìn nó, một tia ôn hòa liền hiện ra trong mắt. Tuy thế hắn cũng không nán lại quá lâu, chỉ nhìn một lát rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lại đứng dậy bước ra ngoài.

Đối diện với những cơn gió tuyết kia mà bước về phía trước.

Hiện giờ trời đã sáng, các bằng hữu của hắn ở Trấn Long Điện có lẽ đã tỉnh rồi. Không biết đến giờ bọn họ đã phát hiện ra bức thư do hắn lưu lại chưa, cũng không biết bọn họ có tin vào những lời trong đó hay không?

Trong gió tuyết đằng xa có một cái bóng mờ khồng lồ, hình dáng nhấp nhô trập trùng không theo một quy tắc nào cả, đó chắc hẳn là Tuyết Long Sơn mạch. Tinh thần của Thẩm Thạch liền trở nên phấn chấn, hắn rảo bước đi nhanh về phía đó.

Cứ thế đi được một đoạn đường, Thẩm Thạch bỗng nhiên có một cảm giác gì đó khiến cho hắn quay ngoắt lại phía sau, liền trông thấy con bạch hồ đang đi trên mặt tuyết ở cách mình khoảng hơn mười trượng, dù lúc gần lúc xa nhưng cứ mãi đi theo sát hắn.

Thẩm Thạch ngắm nhìn con bạch hồ một lát rồi bỗng nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười với nó rồi vẫy vẫy tay.

Con bạch hồ lại như càng hoảng sợ, liền vội vàng dừng lại rồi lùi lại vài bước về phía sau.

Thẩm Thạch lắc đầu cười, không để ý tới nó nữa mà lấy Tiểu Long chu ra. Hắn bước lên nó rồi vung tay, chỉ thấy một đám bụi tuyết bay lên, người hắn liền lướt đi như một mũi tên rời cung, vẽ lên trên mặt tuyết một đường vòng mỹ lệ.

Trời đất bao la, tuyết trắng tinh khôi, người phi cáo chạy, gió tuyết lượn quanh, khung cảnh giống như một bài ca cổ đang vang vọng giữa đất trời âm u.

***

Một ngày sau, Thẩm Thạch đã tới được Tuyết Long sơn mạch, mà con bạch hồ kia cũng không hề bị hắn bỏ rơi, đã chạy theo hắn mà đến được nơi này. Có lẽ trong suốt cuộc hành trình kỳ dị này nó đuổi theo hắn đã thành quen mà về sau, người và cáo dần dần trở nên ngày càng ăn ý. Tuy rằng con bạch hồ vẫn có phần cẩn thận và cảnh giác, không chịu tới quá gần Thẩm Thạch nhưng trong phần lớn thời gian nó đã buông lỏng sự đề phòng với hắn, kể cả những lúc nghỉ chân dọc đường nó cũng thường dừng lại ở cách Thẩm Thạch không xa, đồng thời nhìn Thẩm Thạch mong ngóng cho đến khi hắn cười cười mà ném qua vài thứ thức ăn, khiến cho nó há miệng ăn sạch như hổ đói.

Đoạn đường bên trong Tuyết Long sơn mạch này tất nhiên không thể đi được dễ dàng như trên Tuyết Nguyên bằng phẳng, nhưng Thẩm Thạch lại vô cùng kinh ngạc mà nhận ra rằng con bạch hồ kia vẫn cứ bám được theo hắn như cũ. Trên đường vượt núi không biết có phải do vận khí không may mắn được như lần trước khi đi với Vĩnh Nghiệp hay không mà Thẩm Thạch liên tục gặp phải Yêu thú đang qua lại trên sơn đạo, trong đó có một vài con vô cùng hung hãn nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay hắn.

Con bạch hồ vẫn một mực đi theo hắn, chứng kiến được tất cả những lần kia, mỗi khi có chiến đấu nó lại trốn sang một bên cho đến khi Thẩm Thạch giết sạch hết Yêu thú rồi mới lén chạy ra ngoài, còn đánh bạo mà ăn vụng những phần máu thịt còn dư lại trong xác mấy con Yêu thú, ăn đến khi no mới ngừng lại, bước chân đi theo Thẩm Thạch lại càng khẩn trương hơn.

Cứ như vậy, trên con đường đi hữu kinh mà vô hiểm (*), Thẩm Thạch đã vượt qua được Tuyết Long sơn mạch này mà tiến thẳng về phía nam. Cuối cùng gió tuyết đã dần dần yếu bớt, một ngày nọ hắn trông thấy được bóng dáng của một ngôi thành.

Đó là thành Phi Tuyết.

Hắn dừng chân trên mặt tuyết mà nhìn lại, thoáng quan sát con bạch hồ toàn thân phủ đầy tuyết trắng đang đứng cách mình hơn một trượng này rồi bỗng nhiên liền cất tiếng gọi:

“Này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play