“Ba~” một tiếng, Chung Thanh Lộ nhanh chóng đi đến thắp cây đèn lên, ánh nến lờ mờ lại một lần nữa phát sáng, từng tia sáng le lói lan tỏa ra phủ khắp cái động nho nhỏ này.
Trong động lại có thêm một người cho nên chật chội hơn, hiện tại Tiểu Hắc không còn nằm bên Thẩm Thạch nữa mà nó như biết ý ở cạnh hai nữ nhân này không thấy thoải mái nên đã đi sâu vào trong. Nó nhanh chóng nằm xuống trên đống cỏ khô mà con Hồ Ly kia để lại.
Nó lắc lư cái đầu một cái rồi nằm xuống một cách thoải mái. Trên mặt nó hiện ra vẻ mãn nguyện, giờ đây chắc nó đang nghĩ, nếu mà biết trước thì từ nãy đã đến đây nằm rồi. Nằm xuống một lúc mắt nó dần dần khép lại, trước khi ngủ nó vẫn cố ngoái nhìn ba người phía bên kia một lần.
Chung Thanh Trúc nhìn qua khuôn mặt tái xanh của Thẩm Thạch mà lo lắng, nàng thật đau xót khi nhìn thấy thân hình chằng chịt vết thương của hắn. Nàng lặng yên xem những vết băng bó to nhỏ trên người hắn, bàn tay nàng nhẹ nhàng đưa ra, nàng muốn xem Thẩm Thạch có bị nội thương hay không.
Chung Thanh Lộ đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên hoảng hốt mà ngăn lại: ”Không được, hắn..”
Lời nàng còn chưa dứt thì Thẩm Thạch đang hôn mê kêu lên một tiếng đau đớn, mặt hắn đang méo đi vì đau đớn, thống khổ. Chung Thanh Trúc sợ hãi mà thu bàn tay lại, sau đó nàng nhìn về phía Chung Thanh Lộ và hỏi: ”Hắn.. hắn làm sao vậy?”
Chung Thanh Lộ lắc đầu rồi nói nhẹ: ”Tỷ cũng không biết được, chỉ là lúc trước chữa thương cho hắn, cũng muốn xem xem hắn có bị nội thương hay không, nhưng mà khi đưa linh lực đến khí mạch để điều tra thì Thạch Đầu lại tỏ ra cực kỳ thống lộ, hình như là..” Nàng bỗng dừng lại một chút, lời nói có vẻ ngập ngừng sau đó mặt đăm chiêu tiếp tục: ”Hình như trong cơ thể hắn mọi khí mạch đều đã bị tổn thương, nếu đưa linh lực từ bên ngoài vào thì hắn phải chịu nỗi đau không khác gì bị dao cắt.”
Chung Thanh Trúc lo lắng hỏi lại :”Hắn tại sao lại bị thương đến mức nặng vậy?”
Chung Thanh Lộ liền nói :” Không biết, nhưng tỷ nghĩ phút cuối kịch chiến với Quỷ Huyết Lang, hắn bất chấp tất cả mà sử dụng thần thông cực kỳ cường đại, thần thông vượt qua khả năng khống chế của hắn cho nên mới bị cắn trả lại một cách dữ dội như vậy.”
Chung Thanh Trúc lặng người, nàng quay lại nhìn Thẩm Thạch, chỉ qua vài câu nói chuyện thì hắn cũng đã bớt đau đớn đi nhiều, tinh thần cũng dần dần tốt lên, khuôn mặt đã trở lại trạng thái như lúc ngủ. Nhìn thấy hắn như vậy, hai nàng Thanh Trúc, Thanh Lộ cũng an tâm hơn một chút, ít ra hắn không có gì đáng lo ngại. Kinh mạch cùng khí mạch đối với tu sĩ khi bị tổn thương là điều đáng lo nhưng mà chỉ cần nghỉ dưỡng và chăm sóc hợp lý thì sẽ rất nhanh chóng khôi phục lại.
Không biết rằng trong cơ thể Thẩm Thạch còn đáng lo ngại gì nữa không, nhưng nhìn xem hắn có vẻ sẽ dần dần hồi phục.
Lúc này, Chung Thanh Lộ lùi lại phía sau, nàng dựa vào vách hang rồi thở dài nói :” Lần này tỷ ra ngoài, thật sự gặp rất nhiều chuyện..”
Chung Thanh Trúc im lặng hồi lâu, cũng đã ngồi lại cho thoải mái, nàng ngồi ngay gần phía đầu Thẩm Thạch, lưng cũng dựa vào vách tường nhưng lại là che chắn hoàn toàn hướng gió từ cửa động. Nàng muốn lấy thân hình mà che đi cơn lạnh, giúp Thẩm Thạch thêm giấc bình yên. Một lúc sau, hai nàng không hẹn mà cùng nhau nhìn ra ngoài cửa hang động.
Bên ngoài gió tuyết vẫn cứ rơi đầy.
Những bông tuyết trắng mong manh trông như là chiếc lông ngỗng bay xuống. Từng bông từng bông vẫn không ngừng rơi, chúng lặng lẽ xóa đi các vết tích bên ngoài, từ những vũng nước đen đến cả xúc tu gãy khúc cũng đang bị bão tuyết che đi. Ở trên cánh đồng tuyết này, màu độc tôn luôn luôn là màu trắng và cái đó là một quy luật tất yếu không có gì thay thế được.
Chỉ là trong thời gian này, hai nữ tử lại không hề mở miệng nói câu nào.
Ánh nến vẫn nhè nhẹ chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt của hai nàng, không biết vì điều gì mà ánh mắt hai người không hề muốn chạm nhau, có vẻ như ai cũng lảng tráng đối phương. Có vẻ như vui mừng lúc đầu đã không thể xóa đi được việc tranh cãi cách đây không lâu kia.
Bầu không khí có vẻ ngượng ngùng.
Tình hình cứ diễn ra như vậy, không biết đã qua bao lâu, có lẽ các nàng cũng quen dần nên không ai mở lời. Ngoài trời tuyết vẫn rơi buồn bã, màn đêm tĩnh mịch cứ dần dần trôi đi.
***
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, những cơn gió sắc lạnh cùng tuyết đã giảm đi, màn đêm cô độc cũng lặng lẽ nhường chỗ cho sự ấm áp.
Trong huyệt động, Thẩm Thạch vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Hắc vẫn đang say giấc trên đám cỏ khô trong góc khuất, nó thật là con heo không tim không phổi, bộ dạng không hề lo lắng đắn đo chút nào, nó cũng chả thèm để ý đến vị chủ nhân suýt nữa thì mất mạng đang nằm bên kia. Nhưng qua một đêm tĩnh dưỡng, Thẩm Thạch cùng với Tiểu Hắc trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Mặt của Thẩm Thạch cũng đã hồng hào lên, thương thế có lẽ cũng đã có chuyển biến tốt, cũng là do công sức của Chung Thanh Lộ cùng với số đan dược của nàng. Mà Tiểu Hắc khôi phục sức khỏe lại càng kinh người, những vết thương nhẹ của nó đã nhanh chóng liền da, gần như chỉ còn hơi mờ, còn những vết thương lớn thì vẫn còn lưu lại trên thân khiến nó trông vẫn rất thê thảm.
Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc đã tỉnh lại cùng lúc với bình minh, mặc kệ đêm qua có thế nào đi nữa thì khi những tia nắng sớm vừa đến tâm trạng của hai nàng cũng tốt lên rất nhiều. Hai nàng nhẹ bước ra bên ngoài hang động, cùng vươn vai khởi động thân hình cho tỉnh ngủ, việc ngại ngùng không nói với nhau cả đêm qua cũng lại xuất hiện trở lại.
Đối với việc tối qua hai nàng xem như chưa từng có, bây giờ bắt đầu bàn nhau nên làm việc gì tiếp theo.
Việc cũng không có gì là phức tạp cả, đầu tiên là tìm cách tụ với đám ba người kia, sau đó là theo Vĩnh Nghiệp hòa thượng đến Trấn Long Điện, thứ hai đó là không tìm được đám người Vĩnh Nghiệp thì đi tìm người khác cứu viện.
Nhưng mà sau cái đêm điên rồi hôm qua, Thanh Trúc cùng Thanh Lộ hoàn toàn đã bị lạc đường. Bây giờ hai nàng không có cách nào để quay lại cái hang nghỉ đường kia. Nếu mà chỉ dựa vào hai người các nàng muốn đi vào Trấn Long Điện ở sâu trong cánh đồng tuyết phương Bắc này hoặc và đi về thì là một việc cực kỳ khó.
Đang trong lúc mọi người lo lắng, thì bỗng nhiên một tiếng kêu mừng rỡ từ trên cao vọng xuống, đó không phải là ai xa lạ chính là tiếng của Tôn Hữu.
Hai người vội vàng nhìn lên thì thấy trong gió tuyết trên cao có mấy bóng người bay tới. Người đi tới chính là Tôn Hữu, Cam Trạch cùng Vĩnh Nghiệp hòa thượng, theo sau còn có rất nhiều người đang mặc tăng bào đang chuẩn bị hạ xuống.
Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc mừng rỡ kêu lên, rồi nhanh chóng chạy lên đón chào đoàn người. Sau một hồi hỏi thăm mới biết được là do bên Trấn Long Điện lo lắng sự tình bên này nên ngay trong đêm đã xuất phát lên đường tìm kiếm, sau khi sáng sớm đã tìm thấy mọi người, trong đó thậm chí còn có hai vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân.
Từ đó trở đi bọn họ không còn sợ hãi mà trực tiếp phi hành. Đầu tiên bọn họ đến trạm nghỉ chân tiếp đón ba người bọn Cam Trạch, sau đó mới tiếp tục phi hành tìm kiếm trong phạm phi hơn mười dặm xung quanh, cuối cùng đến sườn dốc này mới thấy bóng dáng của Chung Thanh Trúc và Chung Thanh Lộ.
Tôn Hữu lo lắng mà vội vàng tiến đến hỏi thăm, sau khi nhìn ngó xung quanh gã ngạc nhiên kêu lên :”Thạch Đầu đâu rồi? Sao hắn không ở cùng các ngươi.” =============== Tỷ muội ngại nhìn nhau Mỗi người riêng suy nghĩ Nắng sớm ấm một màu Hành trình thêm sinh khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT