Nhất thời, Thẩm Thạch và Tôn Hữu đều im lặng. Nhưng Chung Thanh Lộ đứng trước mặt không hề có ý sẽ bỏ qua. Mà ở phía sau nàng một chút, Chung Thanh Trúc cũng xoay người lại, sắc mặt mang vài phần băng sương lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía này.

Chung Thanh Lộ đang tỏa ra uy áp bức người, thậm chí ánh mắt nàng như bóng đao lợi hại chực chờ chém tới. Tôn Hữu là người đầu tiên không chịu đựng được, cười khan một tiếng lui về sau một bước, nói: “Chuyện này cách đây bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ rõ chứ…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên kia Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: “Ngươi cứ nói thẳng là được, phải trải đúng sai đều là chuyện của ta với tỷ ấy, không liên quan đến ngươi. Có ân oán gì cũng không rơi vào người nên ngươi cứ nói lên sự thật, không có gì phải sợ.”

Chung Thanh Lộ hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn vị muội muội kia. Hiển nhiên giờ phút này, đối với Chung Thanh Trúc, nàng cực kỳ tức giận nhưng với những lời vừa rồi của Thanh Trúc, nàng cũng không có ý kiến gì, mặt lạnh lùng nói với Tôn Hữu: “Đúng vậy, chính là đạo lý này, ngươi nghĩ gì cứ nói thẳng.”

Tôn Hữu nhịn không được quay đầu nhìn bên cạnh một cái, chỉ thấy lúc này vẻ mặt Thẩm Thạch cũng tỏ ra kinh ngạc và lúng túng. Hiển nhiên hắn cũng như mình, đều hoàn toàn không nghĩ ra cuộc chiến nảy lửa giữa hai nữ tử này lại đột nhiên nổ ra ở đây. Có điều đã đến tình trạng này rồi, dưới ánh mắt bén như lưỡi dao của Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc, dù trước nay Tôn Hữu là kẻ bình tĩnh nhưng lúc này cũng có vài phần không chịu đựng nổi, cuối cùng đưa ra quyết định, nói:

“Từ từ, lời rồi là do chính các ngươi nói, sau này đừng có tìm tới ta gây phiền toái đó.” Nói xong, gã dừng lại một chút, sau một lát trầm ngâm, mặt nghiêm lại, nói: “Không bình luận hiện tại như thế nào, nếu chỉ nói riêng về lúc chúng ta mới mười một, mười hai tuổi khi mới bái nhập Lăng Tiêu Tông, quan hệ giữa hai người các ngươi…”

Tôn Hữu không nhịn được nên vẫn có chút do dự, trong chốc lát, tất cả ánh mắt đều rơi lên mặt gã, dường như da mặt gã sắp bị rạch thêm mấy đường vết thương. Tôn Hữu thở dài một tiếng, lắc đầu thở ra một hơi khó nhọc, nói: “Ta cảm thấy khi đó quan hệ giữa các ngươi giống như là chủ tớ chứ không giống tỷ muội.”

※※※

Lời vừa nói ra, nhất thời huyệt động lần nữa yên tĩnh trở lại.

Bầu không khí trong huyệt động đột nhiên đông cứng lại, cứ như gió tuyết lạnh lẽo từ bên ngoài tràn vào. Một cỗ khí tức lạnh như băng xông lên như muốn làm đông cứng huyết mạch của mọi người, không ai mở miệng nói lời nào. Chung Thanh Lộ có chút khó tin nhìn Tôn Hữu, ở phía sau, tựa hồ Chung Thanh Trúc đã sớm đoán được đáp án này nên lạnh lùng cười một cái.

Chỉ là nếu bây giờ nhìn kỹ lại, dường như sâu trong đáy mắt nàng, có thể nhận ra một chút mê man, thất lạc nhàn nhạt. Chỉ là biểu hiện này quá mức yếu ớt, cho nên cuối cùng không người nào nhận ra.

Trước ánh mắt mọi người, Tôn Hữu cảm thấy miệng mình có vài phần khô khốc, đắng chát. Nhất là dưới ánh mắt của Chung Thanh Lộ, sau khi nàng có chút kinh ngạc, giây lát sau mặt nàng như phủ một lớp băng sương, thậm chí Tôn Hữu có thể cảm nhận sát khí từ đó đang tỏa ra khiến gã có chút sởn cả gai ốc. Gã cười khan một tiếng, tỉnh bơ từ từ lui về phía sau, đến khi tới chỗ Cam Trạch và Vĩnh Nghiệp đứng thì mới dừng lại.

Cam Trạch và Vĩnh Nghiệp cùng đưa mắt nhìn gã, ánh mắt chứa đựng sự phức tạp. Một lát sau, Tôn Hữu nghe Cam Trạch nói nhỏ: “Tôn Hữu sư đệ, không ngờ đệ lại là người ngay thẳng như thế, trước kia ta thật nhìn không ra, bội phục, bội phục.”

Tôn Hữu nhìn không chớp mắt, trên mặt cũng là không lộ vẻ gì, mặt vẫn nhìn về phía trước, không làm ra bất kỳ động tác gì, dùng thanh âm nhỏ nhất có thể, chỉ đủ cho hai người bên cạnh nghe, cắn răng nói: “Ngay thẳng cái rắm, mẹ nó, sau này lão tử gặp phải phiền toái lớn…”

Vĩnh Nghiệp ngạc nhiên nói: "Thí chủ cũng biết sau này có phiền toái, vậy sao còn nói những lời này?"

Tôn Hữu cắn chặt hàm răng hơn, oán hận nói: "Không nói phiền toái càng lớn!"

Vĩnh Nghiệp, Cam Trạch: ". . ."

Tôn Hữu lui về phía sau, bên cạnh có đống lửa nhưng bầu không khí lạnh cứng vẫn không giảm. Sắc mặt Chung Thanh Lộ bắt đầu tái nhợt, có vẻ lời của Tôn Hữu vừa rồi đả kích đến nàng không nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của nàng là của một thiên kim tiểu thư, nhưng ngay vừa rồi, Chung Thanh Lộ đột nhiên phát hiện, hình như nàng chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đoán trong lòng những người bên cạnh đang nghĩ gì. Cho tới nay, nàng chỉ cảm thấy, bản thân mình đối với người khác thế nào, trong lòng mình nghĩ thế nào thì có lẽ người khác cũng suy nghĩ và đối xử với mình như vậy.

Nhưng bây giờ, hình như có chuyện gì đó không đúng.

Đột nhiên Chung Thanh Lộ cảm giác có chút mờ mịt, trong lòng nàng cảm thấy có chút khẩn trương, có vài phần sợ hãi. Thật giống như trước đây có thứ gì đó nàng nhìn không thấy lần không ra, vốn dĩ nàng cũng không để ý lắm. Nhưng giờ đây nó có nguy cơ vỡ tan mà bản thân nàng chưa biết phải đối mặt với điều đó như thế nào.

Chẳng lẽ thực ra trong mắt người khác mình là loại người không giống như những gì mình tự tưởng tượng sao? Không, không phải như vậy!

Nàng chậm rãi, chậm rãi quay đầu, lúc này, bênh cạnh nàng còn có một người khác.

Thẩm Thạch.

Nhìn qua khuôn mặt quen thuộc kia, Chung Thanh Lộ như đột nhiên tìm được điểm tựa. Nàng bước lên trước một bước, ngưng mắt nhìn vào mắt Thẩm Thạch. Cùng lúc đó, Chung Thanh Trúc sau lưng nàng cũng đi tới, ánh mắt cô cũng rơi trên khuôn mặt hắn.

Sau một lát, tất cả mọi người bên trong động nghe tiếng Chung Thanh Lộ có chút lạc giọng mang theo vài phần run run:

“Thạch đầu, hắn nói ta không tin, ta không phải loại người như vậy, Chung gia chúng ta không có dạng người đó, đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết?”

Thẩm Thạch nhìn nàng im lặng một lúc. Đúng lúc này, bỗng có một luồng gió mát thổi qua, Chung Thanh Trúc chậm rãi đến cạnh Chung Thanh Lộ, cùng nàng sóng vai đứng đó.

Hai nữ tử mỹ lệ cứ như vậy đứng chung một chỗ, dung mạo hai nàng có tất cả phong độ tư thái, kiểu mẫu của nhân loại. Nhìn giống như một bộ bức họa đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta mê muội. Nhưng lúc này, trên mặt hai nàng đều không mỉm cười, cũng không biết đến tột cùng là tranh giành cái gì?

Cuối cùng Chung Thanh Trúc chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ, nàng ngưng mắt nhìn vào mắt Thẩm Thạch, chậm rãi nói:

"Trên Bái Tiên Nham, tiên thuyền vượt biển."Đây không phải là hai câu văn gì lạ lẫm, bên kia bọn Cam Trạch, Tôn Hữu đều nghe được, nhưng ý nghĩa thì hơi khó hiểu. Ngược lại, lúc này Thẩm Thạch như nghĩ tới điều gì, mà giờ phút này thân thể Chung Thanh Lộ khẽ chấn động.

Trước mắt Thẩm Thạch đột nhiên hiện ra hình ảnh một thiếu niên trên Bái Tiên Nham rộng lớn, có một tiểu cô nương Chung Thanh Trúc trước mặt mình trượt, rơi xuống. Thiếu chút nữa là làm cả hai bị ngã chết chung một chỗ, sau đó vất vả lắm mới bò đến đỉnh Bái Tiên Nham. Rồi những hình ảnh xưa cũ cứ tầng tầng, lớp lớp hiện ra mỗi lúc một rõ ràng.

Cuối cùng, trên tiên thuyền vượt biển, có một tiểu cô nương Chung Thanh Lộ mập mạp. Cô rất dễ nổi nóng, lúc tức giận cô thường chu môi lên rồi ném đồ vật, có khi tát qua gò má Chung Thanh Trúc một cái…

Từng màn từng màn, tất cả hình ảnh xưa cũ đều hiện rõ trong đầu.

Sau đó, Thẩm Thạch nhìn khuôn mặt Chung Thanh Lộ đang tái nhợt, bên cạnh nghe thấy thanh âm của Chung Thanh Trúc truyền đến: “Thạch đầu, năm đó ngươi cảm thấy vị Thanh Lộ tỷ tỷ này có xem ta là tỷ muội không?”

Thẩm Thạch cúi đầu, trầm mặc một hồi, sau đó nói:

"Không phải."
================
Mỹ nhân quyết chẳng bỏ qua
Hữu đành nói thật phiền hà thầm than
Tai ù ánh mắt mê man
Quay nhìn Thẩm Thạch chờ chàng một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play