Thế giới xung quanh toàn là màu trắng, phóng mắt nhìn ra có thể thu vào tất cả mọi thứ, đỉnh núi, khe hang bên sườn núi, tất cả đều được lấp đầy bởi tuyết. Thẩm Thạch có cảm giác, ít nhất là từ tối hôm qua đến giờ, trận bão tuyết này chưa từng dừng lại, dựa vào tình hình lúc này, có vẻ nó sẽ không có dấu hiệu suy yếu.

Bông tuyết bị gió bấc cuộn lại rồi ném vào trên mặt như muốn lôi đi toàn bộ nhiệt độ trên người, mặc dù Thẩm Thạch là người tu hành, chỉ cần vận chuyển linh lực là có thể vượt qua sự lạnh lẽo này nhưng mặt vẫn thấy lạnh buốt, có cảm giác mặt mình sắp đông cứng lại rồi. So sánh với hắn, Tiểu Hắc có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, hình như con heo này được trời ban cho khả năng chịu rét nên trông nó chẳng thèm để ý đến cái lạnh, mặt hớn hở vừa đi vừa chơi trên tuyết, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

Chỉ là thân hình nó không cao, nơi này tuyết đọng lại hơi nhiều nên mỗi khi bọn hắn đi qua chỗ sâu có tuyết rơi dày, Tiểu Hắc liền kêu lên mừng rỡ rồi nhảy qua. Sau đó, “ùm” một tiếng, cả người Tiểu Hắc ngập dưới lớp tuyết, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Mỗi lần như vậy, Thẩm Thạch lại phải chạy đến, đào tuyết cả buổi mới lôi được tên gia hỏa nghịch ngợm này ra. Có điều đối với việc thân thể ngập dưới tuyết, Tiểu Hắc nửa điểm cũng không thèm để ý, hơn nữa bộ dạng còn tỏ ra không biết mệt, khi Thẩm Thạch đến thì kêu “ét ét” vui mừng nhưng hắn nhìn mãi vẫn không thấy nó đâu.

Cuối cùng Thẩm Thạch cũng bị tên gia hỏa này làm cho phát mệt, mỗi khi Tiểu Hắc ngập dưới tuyết không thấy bóng dáng, hắn bước đến nắm mạnh cái đuôi hoặc chân sau, kéo như rút củ cải trắng từ dưới tuyết lôi ra. Tiểu Hắc cũng không tức giận, nó cười toe toét rồi lẩm bẩm chạy xung quanh Thẩm Thạch. Đối với nó, đoạn đường này thật thú vị.

Tuy đối với con heo đần này Thẩm Thạch có chút không kiên nhẫn nhưng chẳng biết tại sao, tâm tình lại bị ảnh hưởng bởi sự vui mừng, vô tư của Tiểu Hắc. Vốn lúc nãy trong lồng ngực còn có càm giác buồn bực nhưng bây giờ lại từ từ tiêu tán đi rất nhiều, người cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Đi trong gió tuyết trắng xóa, xung quanh toàn là núi, đưa mắt nhìn bốn phía, dường như tất cả cảnh vật đều là một màu trắng tinh, điều nãy rất dễ dẫn đến lạc đường. Mà Thẩm Thạch không biết rốt cuộc đêm qua bàn tay khổng lồ kia ném mình đến chỗ nào, trong người có chút phiền muộn, thế này thì khó tìm bọn Tôn Hữu rồi.

Không ngờ sau khi đại chiến với bầy Quỷ Huyết Lang, đi được một đoạn đường, đột nhiên Thẩm Thạch cảm thấy địa hình xung quanh có vài phần quen mắt. Hắn nhìn trái ngó phải một chút, mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngọn núi phía trước. Sau khi quan sát hồi lâu, cuối cùng đưa ra nhận định, hình như chỗ kia là nơi hôm qua hòa thượng Vĩnh Nghiệp dẫn cả đoàn đi nghỉ ngơi?

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, Thẩm Thạch dừng lại, xem ra mình và Tiểu Hắc rơi xuống chỗ này không phải chỉ là trùng hợp. Ngẫm lại thì có thể tối qua lão Long đồng ý cho mình rời đi, sau đó không biết sử dụng cách nào để Cự nhân không đầu kia tóm được mình và Tiểu Hắc rồi ném tới khu vực gần ngọn núi này.

Chỉ là cách làm này quá mức kinh hồn bạt bía, đúng là làm cho người ta không khỏi run sợ mà, nếu là người thường thì chắc chắn không thể nào tiếp nhận nổi.

Thẩm Thạch thở dài trong lòng, sau đó lắc đầu ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, chân bước nhanh đi về phía ngọn núi phía trước. Mình mất tích cả đêm, không biết là những người bạn này sốt ruột đến mức nào rồi. Hơn nữa lúc ấy rời đi, dường như Chung Thanh Trúc bị lão Long thi triển thủ đoạn, thần thông gì đó khiến bộ dạng nàng ra chiều thống khổ, không biết sau đó có bị làm sao không.

Trong lòng hắn lo lắng nên bước chân trở nên nhanh hơn. Khi đến dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên vách núi, không bỏ sót chi tiết nào. Chỗ đó tuyết phủ trắng xóa, nhìn hoài không ra dấu vết huyệt động hôm qua cả bọn nghỉ lại.

Cho dù hôm qua đã từng nhìn rồi nhưng Thẩm Thạch vẫn không nhịn được cảm thán trong lòng một câu. Nếu không phải hắn từng vào huyệt động trên vách núi, từ bên ngoài nhìn vào đúng là khó có thể phát hiện, cũng không biết năm xưa mấy hòa thượng Trấn Long Điện làm thế nào mà phát hiện ra chỗ này.

Hắn quan sát thật kỹ một lúc, bốn phía xung quanh ngoại trừ gió tuyết gào thét thì không có động tĩnh gì khác. Nơi này tuyết phủ lạnh lẽo ngàn dặm, tựa hồ Tuyết Long Sơn đem toàn bộ yêu thú lớn nhỏ giấu kín đi rồi. Có lẽ cũng chỉ có loại quỷ vật quỷ dị như Quỷ Huyết Lang mới xuất hiện a.

Đang chuẩn bị đi lên thì bất chợt trong đầu Thẩm Thạch hiện lên một ý nghĩ: lúc trước hòa thượng Vĩnh Nghiệp khẳng định trên Tuyết Nguyên(*) không có quỷ vật, nhìn sắc mặt hắn rất kiên quyết, dường như không giống như đang nói dối. Như vậy thì rốt cuộc những con Quỷ Huyết Lang này từ đâu mà đến?

(*) Tuyết nguyên: cánh đồng tuyết.

Chưa bao giờ có quỷ vật xuất hiện ở cực bắc Tuyết Nguyên nhưng đột nhiên bây giờ lại có quỷ vật cấp thấp xuất hiện, không biết là đã xảy ra chuyện gì?

※※※

Trên vách đá bám đầy tuyết đọng lại, ở đây gió tuyết ngợp trời, có thể nói đến khỉ vượn cũng khó có thể trèo lên. Có điều, đối với tu sĩ mà nói, chuyện này cũng chưa tính là việc gì khó, Thẩm Thạch ôm Tiểu Hắc trực tiếp nhảy lên Khuynh Tuyết Kiếm, niệm pháp quyết bay vụt lên phía trên ngọn núi.

Xem chừng đã gần đến vị trí trên vách núi của ngày hôm qua, Thẩm Thạch thử vỗ vào vách đá, sau đó đưa tay đánh mạnh xung quanh vài cái. Rất nhanh, Thẩm Thạch cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, cảm giác chỗ này không cứng rắn như mấy chỗ khác. Lập tức, hắn vui vẻ, hai tay dùng sức đẩy tới, quả nhiên “phịch” một tiếng, đống tuyết trắng sụp xuống làm lộ ra một sơn động, đúng là chỗ nghỉ ngơi tối hôm qua rồi.

Mặt Thẩm Thạch lộ vẻ tươi cười, đang muốn đi vào thì đột nhiên nhướng mày, mắt nhìn xung quanh cửa động. Hắn nhớ rõ ràng tối qua, sau khi Cự nhân không đầu và lão Long xuất hiện, Cự nhân dùng một trảo làm vỡ một phần cửa động. Nhưng sao bây giờ xem lại thì hình như không thấy cửa động bị hư hại gì quá lớn, chẳng lẽ mình lại nhớ nhầm?

Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, sau một lát trầm ngâm, cuối cùng cũng gạt tuyết bước vào cửa động, sau đó đi nhanh vào trong. Lập tức, hắn thấy mấy thân ảnh bên trong huyệt động vẫn còn nên thả lỏng người một chút, sau đó nở nụ cười nơi khóe miệng. Đang lúc muốn mở miệng chào hỏi mọi người thì đột nhiên thân thể hắn cứng đờ.

Bên trong huyệt động, hòa thượng Vĩnh Nghiệp và bốn người khác của Lăng Tiêu Tông đều nằm đó nhưng lúc này không hề có ai đứng dậy. Tất cả đều lộn xộn, mỗi người đều nằm trên mặt đất, thậm chí lúc Thẩm Thạch tiến vào, không có người nào trong bọn họ giật mình tỉnh lại.

Đối với người tu hành, dù có ngủ say thế nào thì cũng không có khả năng không hề hay biết gì về những thứ xung quanh.

Trong lòng, Thẩm Thạch lập tức suy nghĩ, sau đó nhìn kỹ lại, rất nhanh hắn phát hiện một chuyện, Chung Thanh Trúc ngã ở ngoài cùng, vị trí nàng ngã so với vị trí bốn người kia cũng cùng một khoảng cách như tối hôm qua. Mà vị trí nằm của bốn người còn lại vẫn vậy, không hề nhúc nhích tí nào. Thẩm Thạch cẩn thận đi tới xem xét, phát hiện hình như bọn họ không bị thổn thương gì, hơi thở bình tĩnh, đều đặn, tựa hồ chỉ là ngủ say mà thôi.

Bọn họ đối với tiếng động bên ngoài thật không hề hay biết.

Chuyện này là do thứ gì đó phong bế giác quan thứ sáu sao?

Lập tức Thẩm Thạch nghĩ tới điều này, sau đó trong đầu hiện ra hình ảnh của Cự nhân không đầu. Hắn cắn răng, không do dự nhiều nữa, nhanh chóng ngồi xuống dùng sức lay mọi người. Kết quả không ngoài dự đoán, sau khi hắn đẩy vài cái, tất cả bọn họ đều từ từ tỉnh lại, thoạt nhìn không có bất cứ cái gì bất thường. Trong đó, Tôn Hữu duỗi lưng mệt mỏi rồi ngáp dài một cái, sau đó mắt mơ màng nhìn Thẩm Thạch cười nói:

“Ủa, Thạch đầu, đến giờ tới phiên ta trực đêm rồi sao?”

Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ giật, nhìn bộ dạng tươi cười của bằng hữu sau đó rơi vào trầm mặc.
================
Một người một heo trở về
Đi cùng tiểu Hắc lề mề muốn điên
Trong hang đồng bọn ngủ yên
Đến lay mới tỉnh an nhiên mơ màng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play