“….Đệ tử trong lúc thám hiểm tại Vấn Thiên Bí Cảnh đã đi đến bên trong một ngọn núi rất kỳ lạ hình vòng cung, mà nghe đồn chỗ đó lại phong ấn một Thượng Cổ Yêu Ma.Đệ tử liền tò mò mà đi vào tìm hiểu thêm, khi đi sâu vào trong thì phát hiện một cái đình viện kỳ quái, bên trong có vô số phù lục cổ xưa đang phong ấn một thạch trứng rất lớn. Về sau không hiểu thế nào mà Yêu Ma trong thạch trứng lại phá vỡ phong ấn mà ra khiến cho Thiên Địa biến sắc. Cùng lúc này một đầu Cự Long màu đen cũng đồng thời xuất hiện phun lửa tấn công Yêu Ma kia, nhưng Thượng Cổ Yêu ma cũng thật là quá lợi hại và hai bên liên tục đấu đá, cuối cùng Cự Long bị trọng thương chết đi vừa khéo huyết nhục liền rơi xuống..”
Thẩm Thạch nhanh chóng tóm tắt quá trình thám hiểm trong Vấn Thiên bí cảnh của mình kể lại, tuy hắn có nói rõ quá trình và sự việc liên quan đến Hắc Long nhưng vẫn giấu đi một việc đó là sự xuất hiện của nam hài thần bí, trong lòng của hắn đã đoán được phần nào lai lịch nên không dám hé nửa lời.
Bên trong Vân Tiêu điện liền chìm vào yên tĩnh chỉ còn lại câu chuyện của Thẩm Thạch từ từ vang lên. Hoài Viễn Chân Nhân đang lẳng lặng mà nghe, ở bên cạnh Tôn Minh Dương cùng Vân Nghê trưởng lão hai người mặt mũi liền biến sắc. Sự việc đang nghe này quả thực là là một loại kỳ duyên, đặc biệt là Vân Nghê trưởng lão nhìn về phía Thẩm Thạch với một ánh mắt khác thường.
Cự Long to lớn như vậy,nếu mà huyết nhục rơi xuống nếu đem tính toán thì không chỉ có một chút như vậy mang cho nàng luyện đan chứ…
Về phần Vĩnh Nghiệp hòa thượng đang ngồi chăm chú lắng nghe một bên trong lòng cảm thấy cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng nhíu mày như là đang suy nghĩ điều gì đó, gã nhanh chóng chìm vào suy tư.
Sau khi Thẩm Thạch đã kể xong câu chuyện, liền cười khổ nói tiếp :”Đệ tử trong Vấn Thiên Bí Cảnh có lấy được một chút huyết nhục Hắc Long nhưng cũng nhận ra là cùng Long giới không có quan hệ gì, nếu mà có thì nói là Long giới cùng Vấn Thiên Bí Cảnh có sự liên hệ hay sao?”
Hoài Viễn Chân Nhân chậm rãi gật đầu nói :”Việc này nếu quả thực là như thế thì chắc chắn sẽ không liên quan đến ngươi. Nhưng việc Thiên Khổ sư huynh cho mời thì ngươi cũng nên qua bên đó mà giải thích một lượt mới là điều nên làm.”
Thẩm Thạch nhẹ cúi đầu mà nói :”Vâng.”
Hoài Viễn Chân Nhân liền quay sang Vĩnh Nghiệp nói tiếp:”Sư điệt, ngươi xem điều này xử lý như thế có được không?”
Vĩnh Nghiệp vội vàng đứng lên, khom mình hành lễ mà nói :”Đệ tử chỉ là phụng mệnh gia sư đến để đưa tin, trước khi đi Phương Trượng từng dặn dò qua là Trấn Long điện cùng Lăng Tiêu tông chính là đã có giao tình vạn năm, ngài cùng với chưởng giáo chân nhân cũng là giao tình nhiều năm cho nên ngài đã phân phó cho đệ tử là hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của người.”
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ vuốt cằm rồi nhìn về phía hai vị Trưởng lão mà khẽ nói :”Lần này đi về phương Bắc, ngoại trừ Thẩm Thạch ra thì theo ta trong môn cũng nên phái ra một môn hạ để trên đường đi lại còn tiện tay chiếu cố nhau, thứ hai đó là tông môn nhiều năm rồi không có người đi đến mảnh Cao Nguyên ở phương Bắc cho nên cảm thấy có chút thất lễ đối với Trấn Long điện. Cho nên hành trình lần này trước là để nói lời cảm ơn đối với quý điện đã tới chào hỏi, sau là để tăng thêm sự hữu hảo nhiều năm nữa hai phái chúng ta.”
Tôn Minh Dương cũng Vân Nghê cũng không có ý kiến gì liền gật đầu. Thấy vậy Hoài Viễn Chân Nhân lại nói tiếp :”Lần này đi phương Bắc không phải là đại sự gì to lớn, mọi việc trước kia đều do Thiết Kiếm hoặc Khang Trần đi là được. Nhưng hiện nay Khang Trần đang quản lý việc ở Thanh Ngư đảo không thể phân thân ra, còn Thiết Kiếm thì gần đây đang bế quan nên không thích hợp để đi. Không biết hai vị trưởng lão có người thích hợp để chọn lựa?”Nói xong Hoài Viễn Chân Nhân lại tiếp lời :”Mặc dù đây không phải là đại sự gì to tát nhưng cũng là đại diện hình ảnh của Lăng Tiêu tông ta, cũng là một phen ma luyện nếu chọn lựa phải chọn một người như thế nào ắt các vị đã hiểu.”
Vân Nghê trưởng lão mi cong liếc nhìn Hoài Viễn Chân Nhân mang theo vẻ nhu hòa rồi cũng không có mở miệng nhận lời.
Mà ngược lại Tôn Minh Dương mặt mày sáng ngời khi nghe đến liền vội vàng nói :”Nếu mà đã như vậy thì ta đây cũng đã có người để chọn lựa.” Nói xong lão đột nhiên lên giọng hướng đến ngoài cửa mà hô lớn :”Vương Tuyên, ngươi lại đây.”
Vương Tuyên một mực vẫn ở phía ngoài sau khi nghe tiếng gọi liền lập tức tiến vào.
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn thái độ có phần bất phàm cùng với tính khí trầm hùng như Long như Hổ của Vương Tuyên mà mỉm cười gật đầu nhẹ nói :” Nếu là Vương Tuyên thì rất là thích hợp..”
Lời còn chưa nói xong, Tôn Minh Dương đã nhanh miệng nói tiếp :”Sư huynh, huynh đã hiểu lầm rồi, người theo lựa chọn của đệ không phải là Vương Tuyên.”
Hoài Viễn Chân Nhân kẽ giật mình, mà Vương Tuyên đang bước tới cũng có chút dừng lại, nhưng chóng lấy lại bình tĩnh mà bước đến trước mặt mấy vị trưởng lão rồi khom mình hành lễ :”Sư phụ, hai vị trưởng lão, không biết có điều gì phân phó?”
Tôn Minh Dương nói với giọng thản nhiên :”Ngươi lại xuống núi một chuyến gọi Tôn Hữu tới đây cho ta.”
Vương Tuyên nghe thấy liền giật mình, đầu hơi chúc xuống nhìn vào những viên gạch xanh trên nền đại điện, thật lâu về sau mới khôi phục lại thái độ kính cẩn mà gật đầu đáp ứng quay người rời đi.
Chỉ một cuộc đối thoại đơn giản như vậy cũng khiến cho không khí trong Vân Tiêu điện có phần trầm lắng, Vĩnh Nghiệp hòa thượng là người bên ngoài đương nhiên không thể hiểu rõ nội tình cho nên cũng chỉ biết im lặng đứng một bên, ngược lại trong lòng Thẩm Thạch lại là một việc ngoài ý muốn. Tuy Tôn Hữu là hảo hữu nhiều năm với hắn nhưng thời gian tu luyện sinh hoạt trong tông môn hắn thấy địa vị của Vương Tuyên thực sự là khác biệt. Thân là một trong Lăng Tiêu Tam Kiếm, thanh danh vang xa đạo hạnh cao cường, vẫn là một trong những ứng cử viên cho ngôi vị Chưởng giáo đời sau.
Mà người tham dự chuyến đi Trấn Long điện lần này là đại diện cho toàn thể Lăng Tiêu tông cho nên người đó phải có địa vị và thích hợp mới được tông môn chọn lựa.
Mà nhân vật được chọn để thay thế Đỗ Thiết Kiếm đại biểu Lăng Tiêu tông để đi đến bái phỏng Trấn Long điện phải là một người hoàn toàn phù hợp. Nhưng xem thái độ của Tôn Minh Dương đã cố ý gạt bỏ Vương Tuyên mà đề bạt Tôn Hữu.
Trước đã có Tôn Hồng, sau khi Tôn Hồng thanh thế suy yếu lại chọn ra con cháu của Tôn gia là Tôn Hữu để tiếp tục tài bồi, đây chính là phương châm làm việc của Tôn Minh Dương trưởng lão, nếu là người sáng suốt đều có thể nhận ra ý tứ của lão. Nhưng tình hình đã cải biến như vậy đối với Vương Tuyên –một người rất trầm mặc- đây chính là quyết định của sư phụ gã, cũng là người nuôi dạy gã, cho nên đối với những điều Tôn Minh Dương trưởng lão nói ra còn có thể biết làm gì khác?
Đến Thẩm Thạch cũng nhận ra được vấn đề huống chi là nhân vật cỡ như Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê trưởng lão, chỉ thoáng qua thôi cũng đã nhìn ra điều ẩn tình trong đó, chả qua là Tôn Minh Dương lại là trưởng lão có địa vị cao trong tông môn cùng với Vương Tuyên và Tôn Hữu đều là môn hạ của lão nên Hoài Viễn Chân Nhân cũng không thể nói thêm được.
Sau đó Hoài Viễn Chân Nhân gật đầu mỉm cười và nói :”Tôn Hữu sao.. đứa trẻ này từ trong Vấn Thiên Bí Cảnh đi ra cảnh giới tu vi có phần tinh tiến, nhìn qua cũng là một tài năng để tiến hành bồi dưỡng.”
Thanh âm không tính là nhỏ, bước chân nặng nề của Vương Tuyên khi bước ra đến cửa đại điện cũng có thể nghe được những lời nói của Hoài Viễn Chân Nhân, thân thể gã cũng dừng lại một chút, sau đó lặng lẽ mà bước đi ra ngoài.
Thân hình khôi ngô của gã dừng lại để ánh mặt trời in bóng xuống đại môn,sau đó gã nhanh chóng biến mất nơi cửa ra vào. =============== Cự Viên thoát khốn sát Long Bí cảnh may mắn một lòng nói ra Khang Thần, Thiết Kiếm việc xa Cùng về phương Bắc lại là họ Tôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT